Chương 22: Trời lạnh rồi, cho tập đoàn Minh Thị phá sản thôi
Gần đây Hạ Minh vừa lấy được một lô độ xe mới nên bèn xuống núi chuẩn bị thử xe mới, tiện thể cùng bạn bè chạy đua hai vòng chơi chơi, vậy nên hàng xe đua đó hiện đều là cấu hình hàng đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Danh Duy đi tới chọn một chiếc, vỗ vỗ đầu xe nói: "Cũng được, dùng tạm chiếc này vậy."
Cô chọn chiếc tốt nhất trong số những con ngựa chiến của anh ta, thế mà vẫn đưa ra một đánh giá bình thường như vậy, Hạ Minh không khỏi xem xét cô thêm mấy lần.
"Người có thể nói những lời này, nếu không phải giả vờ giỏi giang thì chính là tay đua thực lực." Anh ta nhìn chăm chú vào cô, chậm rãi hỏi từng chữ một: "Không biết cô là loại nào?"
Thu Danh Duy "ha" một tiếng, ánh sáng từ hai chuỗi đèn phản chiếu trên khuôn mặt cô, chiếu sáng vẻ mặt tự tin đến mức có thể gọi là lông bông của cô: "Đương nhiên là vế sau."
Khi trọng tài vào vị trí, trận đấu chính thức bắt đầu.
Trước khi đội mũ bảo hiểm, Hạ Minh cười như không cười hỏi: "Có cần anh nhường em một phút không?"
Thu Danh Duy hừ một tiếng, đáp trả nguyên xi những lời này: "Thật trùng hợp, tôi cũng đang muốn hỏi anh câu này đấy."
Hạ Minh nhướn mày: "Nếu đã như vậy, đừng trách anh không có phong độ quý ông đấy nhé."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không có sự phân biệt giới tính trên đường đua." Nói xong câu đó, Thu Danh Duy đội mũ bảo hiểm không nhìn anh ta nữa.
Bên ngoài đường đua.
Minh Toa Toa dẫn đầu một nhóm cô gái cổ vũ cho Hạ Minh, sợ Thu Danh Duy không nghe thấy còn cố ý cầm loa hét lớn, toàn nói những lời nói cạnh nói khóe, nịnh hót kẻ trên, chèn ép người dưới, lời lẽ thật trẻ con!
Ngay lúc tiếng súng nổ, có tiếng động cơ đinh tai nhức óc trên đường đua truyền đến, năm chiếc mô tô xếp cạnh nhau “vụt” lao ra.
Một loạt tiếng la hét bên ngoài đường đua, tất cả đều hét lên hai chữ "Hạ Minh".
"Toa Toa, cô gái kia là kẻ đã cướp người của cô à? Sao vẫn còn sống vậy?"
"Lại còn chạy đến trước mặt cậu Hạ giả vờ ngầu lòi nữa chứ, đợi lăn xuống núi biến thành đống thịt nát thì đẹp luôn!"
"Ngay cả đồ đua xe cũng không thèm thay, nhìn qua là biết dân ngoài nghề rồi! Bày đặt giả vờ làm cao thủ này nọ lọ chai?"
Những lời chế giễu vô tận không dứt.
Trong nháy mắt, trong bóng tối sâu thẳm truyền đến một tiếng động cơ lâm râm, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc cảm thán trong lòng… Nhanh vậy sao?!
Minh Toa Toa: "Chắc chắn là Hạ Minh."
Nói xong cô ta vừa nhìn sang, mà chiếc xe đua mô tô có động cơ gầm rú dữ dội ngay lúc này cũng đang chạy xuyên qua đường hầm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ánh sáng từ đèn pha xuyên phá màn đêm, chiếu sáng khuôn mặt sững sờ hết cỡ của những người bên ngoài đường đua.
Người phụ nữ nằm trên xe giật lá cờ trắng đen của trọng tài rồi phất trong gió, lúc này cô trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm bao la.
Thế mà Thu Danh Duy lại thắng...?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là kết quả mà Minh Toa Toa không bao giờ ngờ tới, mà Hạ Minh kém Thu Danh Duy tới năm phút mới cán đích cũng không bao giờ ngờ tới.
Anh ta gạt chân chống xe, cởi mũ bảo hiểm, mồ hôi đầm đìa trên mặt, nhìn có hơi chật vật, dưới ánh mắt chăm chú im lặng của mọi người, anh ta bước xuống xe mà không nói lời nào.
Anh ta vốn tưởng rằng người phụ nữ này chỉ biết chút kỹ năng, nên tùy ý lên đường đua, nào ngờ vừa bắt đầu không bao lâu thì khoảng cách đã được nới rộng ra! Sau đó anh ta dốc hết sức lực cũng không thể vượt qua cô, thậm chí khoảng cách ngày càng xa hơn, bị cô bỏ lại rất xa phía sau.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta bị một người phụ nữ tát vào mặt, không nghĩ cũng biết anh ta cảm thấy thế nào.
Những chiếc xe phía sau cũng lần lượt về đích, vì khoảng cách quả thật quá lớn nên dọc đường họ thậm chí còn không nhìn thấy đuôi xe của Hạ Minh và Thu Danh Duy. Cũng giống như những người ở đây, đương nhiên họ cũng tưởng rằng người đầu tiên về đích chắc chắn là Hạ Minh.
Sau đó huýt sáo với Thu Danh Duy, trêu chọc nói: "Em gái có chút tài năng đó nha! Không ngờ lại thực sự bỏ lại chúng ta ở phía sau cơ đấy. Hạ Minh, anh có muốn nhận học trò nữ này để dạy dỗ thật tốt không?"
Sắc mặt Hạ Minh ngày càng sa sầm.
Sợ những người anh em kia bị làm bia đỡ đạn, có người tốt bụng ngăn cản bọn họ, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng nói lung tung, người thắng không phải là anh Hạ Minh…"
Gì cơ?!
Một vài người bị sốc, trượt tay làm rơi mũ bảo hiểm xuống đất tạo ra tiếng vang loảng xoảng.
Người thắng không phải là Hạ Minh, vậy... Lẽ nào là người phụ nữ kia?
Giữa đám đông kinh ngạc trợn mắt há mồm, Thu Danh Duy trả lại chiếc xe cho chủ nhân ban đầu và chuẩn bị rời đi. Mặc dù đua mô tô cũng không tệ, nhưng dù sao cũng không phải chuyên môn chủ lực của cô, chơi không đủ kích thích, đêm nay chỉ có thể xem như dạo một vòng thôi, không thể khơi dậy quá nhiều hứng thú.
Lúc cô vừa mở cửa xe, Hạ Minh liền gọi cô: “Em tên là gì?”
Thu Danh Duy nhướn mày: "Có cần thiết phải biết không?"
Ánh mắt Hạ Minh lóe lên, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động hỏi tên phụ nữ, nhưng cô lại không cho anh ta mặt mũi khiến anh ta hơi buồn bực: "Hạ Minh tôi muốn điều tra một người thì rất đơn giản."
Thu Danh Duy nhún nhún vai: "Vậy anh cứ việc điều tra."
Những người ở đây ai mà không vâng dạ nghe theo Hạ Minh chứ? Thấy Thu Danh Duy to gan lớn mật như thế đều không khỏi thầm giật mình.
Minh Toa Toa dứt khoát xông tới, giở giọng đe dọa: "Cô đừng có mà kiêu ngạo! Lần trước ở quán bar Hạ Minh nhân từ buông tha cho cô, hôm nay tôi không nhân từ vậy đâu nhé! Bà đây phải chơi chết cô!"
Lần trước bị kẹt trong quán bar hoàn toàn là do bất cẩn, Thu Danh Duy sẽ không phạm sai lầm tương tự hai lần, cô liếc nhìn Minh Toa Toa, rồi đột nhiên giơ tay lên búng một cái, ngay sau đó vài vệ sĩ mặc đồ đen từ trong bóng tối đi ra, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được những cơ bắp khỏe mạnh và săn chắc.
Lúc Minh Toa Toa đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô mỉm cười: "Cô muốn chơi chết tôi như thế nào?"
Biết rằng đêm này không thể chặn cô rồi tùy ý xâu xé cô giống như lần trước, Minh Toa Toa bực tức nhưng lại không có cách nào chặn cô lại, chỉ có thể ăn nói vô tội vạ, lớn tiếng uy hiếp: "Lần này cô gặp may đấy! Tôi nói cho cô biết đừng có kiêu ngạo! Chẳng mấy chốc sẽ đến lúc cô phải khóc thôi!"
Thu Danh Duy nhẹ nhàng nở nụ cười: "Những lời này tôi trả lại nguyên vẹn cho cô, Minh Toa Toa, chuẩn bị khăn giấy nhé, đừng để mình khóc quá nhếch nhác đấy."
Cô vốn nghĩ đến việc dùng tiền để giúp bọn Bạc Nguyên Triệt chấm dứt hợp đồng, rời khỏi công ty giải trí Nhạc Ngu thâm hiểm độc địa ấy thì mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng vào lúc Minh Toa Toa tìm tới cửa, cô mới hiểu, khối u ác tính này sẽ không thể được chữa khỏi, sau này có lẽ sẽ còn những chuyện ghê tởm hơn nữa xảy ra.
Vậy nên cô đã sắp xếp cho thư ký Chu điều tra nhược điểm của Minh Thị, lúc này có lẽ đã có manh mối rồi.
Cô muốn nhìn xem, không có nhà họ Minh, Minh Toa Toa dựa vào điều gì để tiếp tục hoành hành ngang ngược.
…
Sau khi bị Thu Danh Duy cho ngửi khói xe, Minh Toa Toa tức giận đến mức sắp nổ tung, cô ta gọi đồng bọn đi uống rượu cho hả giận.
Trước khi chiếc xe mui trần khởi động, Hạ Minh đã lái chiếc mô tô chắn ngang đường.
Minh Toa Toa nhìn anh ta, tức giận nói: "Đều tại anh hết! Vì sao lần trước ở quán bar lại tha cho cô ta? Bây giờ thì hay rồi, để cho con chó chạy lại đánh vào mặt chúng ta!"
Nếu không phải nể mặt chú Minh, anh ta còn lâu mới quan tâm đến con bé não tàn này. Hạ Minh nhìn về hướng Thu Danh Duy rời đi, sau đó nghiêm khắc quát lớn: "Em nên vui vì lần trước anh thả cô ấy đi, người phụ nữ kia trông không đơn giản, em đừng gây rắc rối cho cô ấy rồi tự mình tìm chỗ chết."
"Cô ta có gì không đơn giản chứ? Ở thành phố Nhạc này chưa từng gặp nhân vật nào như cô ta cả!" Minh Toa Toa phản đối: "Hạ Minh, không phải anh nhìn trúng cô ta rồi chứ? Hay là bị mấy gã vệ sĩ cô ta thuê dọa cho ngốc rồi?"
Hạ Minh trở tay quăng mũ bảo hiểm qua, đập vào đầu xe một tiếng "rầm", Minh Toa Toa sợ hãi run lên.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ.
Hạ Minh nhìn chằm chằm cô ta, sắc mặt xám đen: "Anh nói lại lần nữa, đừng tìm đường chết."
Có thể nói đêm nay Minh Toa Toa đã mất hết mặt mũi, sau khi Hạ Minh lái xe rời đi, cô ta hờn dỗi rất lâu, sau đó dậm mạnh chân ga đến hết cỡ: "Cút mẹ nó đi đồ rách việc! Đi! Đêm nay chị bao hết! Mọi người cứ uống thoải mái!"
Một nhóm cậu ấm cô chiêu hùng hùng hổ hổ đi về phía quán bar ở trung tâm thành phố.
Giữa ánh đèn xa hoa về đêm, Minh Toa Toa uống mãi đến rạng sáng mới kết thúc. Những đôi nam nữ sau khi điên cuồng thì ngã lăn quay trên ghế dài, rơi vào trạng thái mất tinh thần.
Minh Toa Toa đang ngủ một cách thoải mái, mấy chiếc điện thoại quăng trên bàn đều reo lên điên cuồng.
Say rượu bị đánh thức giống như phân thối đi đến giữa chừng lại rút về, cực kỳ khó chịu, Minh Toa Toa nhướng mí mắt, chửi ầm lên: "Mẹ nó! Muốn chết hả? Mới sáng sớm mà gọi điện thoại cái gì!"
Những người khác cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, lần lượt nhận chiếc điện thoại đang đổ chuông không ngừng của mình.
Minh Toa Toa cầm điện thoại lên, vốn định cúp máy đi ngủ tiếp, nhưng khi nhìn thấy con số nhà cũ của nhà họ Minh hiển thị rõ ràng trên màn hình, cô ta ngay lập tức thu lại dáng vẻ kiêu căng, quy củ bắt máy: "... Ông nội! Ông tìm con ạ?"
Một tiếng rống giận vang lên từ đầu dây bên kia: "Cái thứ khốn kiếp kia! Mày làm được việc hay ho gì rồi? Còn không mau cút về đây cho tao?"
Minh Toa Toa sợ ông nội muốn chết, bình thường ông không cần nói lời nào chỉ cần đứng đó thôi đã thấy không vững dạ rồi, lúc này nổi giận đã dọa cô ta tỉnh hẳn luôn.
Cầm điện thoại trong tay, cô ta cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ông nội, gần đây Toa Toa rất ngoan, có phải ông đang hiểu lầm gì không ạ?"
"Hiểu lầm?" Ông cụ ở đầu dây bên kia tức đến bật cười: "Tao vất vả làm nhà họ Minh lớn mạnh, bây giờ đã bị thất bại dưới tay mày rồi!"
Minh Toa Toa chẳng hiểu mô tê gì, cô ta chỉ là một tiểu thư nhà giàu ăn chơi lêu lổng, ngoài ăn uống vui chơi ra thì không có sở thích gì, cô ta không có hứng thú với chuyện của công ty nên hoàn toàn không nhúng tay vào, dù sao thì sản nghiệp cũng truyền cho nam chứ không truyền cho nữ, cô ta không thèm tranh đấu với những ông anh ông chú đó, sao có bản lĩnh làm nhà họ Minh lụi bại chứ?
Quét nhìn vỏ chai rượu trống rỗng đầy trên bàn, trong lòng nghi hoặc lẩm bẩm, tiền tip bao cả phòng tối qua cũng có bao nhiêu đâu, có thể uống đến mức nhà họ Minh đổ nợ à?
"Ông nội có phải ông hiểu nhầm rồi không? Con là Toa Toa..."
Thấy dáng vẻ cô ta gây chuyện lớn mà lại chẳng biết gì, ông cụ Minh suýt thì lên cơn đau tim, ông ho khan dữ dội rồi ra lệnh: "Thứ khốn kiếp! Bây giờ cút về đây ngay lập tức cho tao!"
Cúp điện thoại.
Minh Toa Toa khịt mũi, đang định phàn nàn với đám bạn rằng ông cụ này rách việc quá, thì cô ta lại thấy những người vừa mới ngủ quên đều đang cầm điện thoại và nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
"Sao vậy?" Minh Toa Toa khó hiểu: "Mấy người sao nhìn tôi chằm chằm thế? Có rắm thì mau thả?"
Mọi người nhìn nhau, vài giây sau, có người lặng lẽ đứng dậy, không thèm chào một tiếng mà đã quay đầu bỏ đi, ánh mắt nhìn Minh Toa Toa như tránh bệnh dịch.
Thấy quán bar càng ngày càng trống trải, đám người bợ đít ngày xưa bây giờ giống như đang cùng nhau tạo phản, điều này khiến Minh Toa Toa hơi hoảng hốt nên không kìm được mà túm lấy một người, lớn tiếng hỏi: "Đám người các người đang phát điên cái gì vậy? Mau nói chuyện đi!"
Người bị cô bắt được là người hầu thường xuyên bị cô tát mỗi khi nổi giận, bây giờ thấy Minh Toa Toa sa cơ thất thế như đang bấu víu vào mình, cô ta không khỏi mỉm cười mỉa mai: "Minh Toa Toa, cô cũng có ngày hôm nay."
"Cái gì? Đừng có hành động ẩm ương! Cô mau nói rõ ràng ra cho tôi!"
Người phụ nữ hất tay Minh Toa Toa ra, trở tay tát một cái thật mạnh, tát thẳng vào mặt Minh Toa Toa khiến cô ta lơ mơ luôn.
Minh Toa Toa ôm hai má tê dại, sửng sốt