Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 22


trước sau


 
Chương 22: Trời lạnh rồi, cho tập đoàn Minh Thị phá sản thôi
 
Gần đây Hạ Minh vừa lấy được một lô độ xe mới nên bèn xuống núi chuẩn bị thử xe mới, tiện thể cùng bạn bè chạy đua hai vòng chơi chơi, vậy nên hàng xe đua đó hiện đều là cấu hình hàng đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Danh Duy đi tới chọn một chiếc, vỗ vỗ đầu xe nói: "Cũng được, dùng tạm chiếc này vậy."
 
Cô chọn chiếc tốt nhất trong số những con ngựa chiến của anh ta, thế mà vẫn đưa ra một đánh giá bình thường như vậy, Hạ Minh không khỏi xem xét cô thêm mấy lần.
 
"Người có thể nói những lời này, nếu không phải giả vờ giỏi giang thì chính là tay đua thực lực." Anh ta nhìn chăm chú vào cô, chậm rãi hỏi từng chữ một: "Không biết cô là loại nào?"
 
Thu Danh Duy "ha" một tiếng, ánh sáng từ hai chuỗi đèn phản chiếu trên khuôn mặt cô, chiếu sáng vẻ mặt tự tin đến mức có thể gọi là lông bông của cô: "Đương nhiên là vế sau."
 
Khi trọng tài vào vị trí, trận đấu chính thức bắt đầu.
 
Trước khi đội mũ bảo hiểm, Hạ Minh cười như không cười hỏi: "Có cần anh nhường em một phút không?"
 
Thu Danh Duy hừ một tiếng, đáp trả nguyên xi những lời này: "Thật trùng hợp, tôi cũng đang muốn hỏi anh câu này đấy."
 
Hạ Minh nhướn mày: "Nếu đã như vậy, đừng trách anh không có phong độ quý ông đấy nhé."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Không có sự phân biệt giới tính trên đường đua." Nói xong câu đó, Thu Danh Duy đội mũ bảo hiểm không nhìn anh ta nữa.
 
Bên ngoài đường đua.
 
Minh Toa Toa dẫn đầu một nhóm cô gái cổ vũ cho Hạ Minh, sợ Thu Danh Duy không nghe thấy còn cố ý cầm loa hét lớn, toàn nói những lời nói cạnh nói khóe, nịnh hót kẻ trên, chèn ép người dưới, lời lẽ thật trẻ con!
 
Ngay lúc tiếng súng nổ, có tiếng động cơ đinh tai nhức óc trên đường đua truyền đến, năm chiếc mô tô xếp cạnh nhau “vụt” lao ra.
 
Một loạt tiếng la hét bên ngoài đường đua, tất cả đều hét lên hai chữ "Hạ Minh".
 
"Toa Toa, cô gái kia là kẻ đã cướp người của cô à? Sao vẫn còn sống vậy?"
 
"Lại còn chạy đến trước mặt cậu Hạ giả vờ ngầu lòi nữa chứ, đợi lăn xuống núi biến thành đống thịt nát thì đẹp luôn!"
 
"Ngay cả đồ đua xe cũng không thèm thay, nhìn qua là biết dân ngoài nghề rồi! Bày đặt giả vờ làm cao thủ này nọ lọ chai?"
 
Những lời chế giễu vô tận không dứt.
 
Trong nháy mắt, trong bóng tối sâu thẳm truyền đến một tiếng động cơ lâm râm, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc cảm thán trong lòng… Nhanh vậy sao?!
 
Minh Toa Toa: "Chắc chắn là Hạ Minh."
 
Nói xong cô ta vừa nhìn sang, mà chiếc xe đua mô tô có động cơ gầm rú dữ dội ngay lúc này cũng đang chạy xuyên qua đường hầm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
 
Ánh sáng từ đèn pha xuyên phá màn đêm, chiếu sáng khuôn mặt sững sờ hết cỡ của những người bên ngoài đường đua.
 
Người phụ nữ nằm trên xe giật lá cờ trắng đen của trọng tài rồi phất trong gió, lúc này cô trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm bao la.
 
Thế mà Thu Danh Duy lại thắng...?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Đây là kết quả mà Minh Toa Toa không bao giờ ngờ tới, mà Hạ Minh kém Thu Danh Duy tới năm phút mới cán đích cũng không bao giờ ngờ tới.
 
Anh ta gạt chân chống xe, cởi mũ bảo hiểm, mồ hôi đầm đìa trên mặt, nhìn có hơi chật vật, dưới ánh mắt chăm chú im lặng của mọi người, anh ta bước xuống xe mà không nói lời nào.
 
Anh ta vốn tưởng rằng người phụ nữ này chỉ biết chút kỹ năng, nên tùy ý lên đường đua, nào ngờ vừa bắt đầu không bao lâu thì khoảng cách đã được nới rộng ra! Sau đó anh ta dốc hết sức lực cũng không thể vượt qua cô, thậm chí khoảng cách ngày càng xa hơn, bị cô bỏ lại rất xa phía sau.
 
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta bị một người phụ nữ tát vào mặt, không nghĩ cũng biết anh ta cảm thấy thế nào.
 
Những chiếc xe phía sau cũng lần lượt về đích, vì khoảng cách quả thật quá lớn nên dọc đường họ thậm chí còn không nhìn thấy đuôi xe của Hạ Minh và Thu Danh Duy. Cũng giống như những người ở đây, đương nhiên họ cũng tưởng rằng người đầu tiên về đích chắc chắn là Hạ Minh.
 
Sau đó huýt sáo với Thu Danh Duy, trêu chọc nói: "Em gái có chút tài năng đó nha! Không ngờ lại thực sự bỏ lại chúng ta ở phía sau cơ đấy. Hạ Minh, anh có muốn nhận học trò nữ này để dạy dỗ thật tốt không?"
 
Sắc mặt Hạ Minh ngày càng sa sầm.
 
Sợ những người anh em kia bị làm bia đỡ đạn, có người tốt bụng ngăn cản bọn họ, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng nói lung tung, người thắng không phải là anh Hạ Minh…"
 
Gì cơ?!
 
Một vài người bị sốc, trượt tay làm rơi mũ bảo hiểm xuống đất tạo ra tiếng vang loảng xoảng.
 
Người thắng không phải là Hạ Minh, vậy... Lẽ nào là người phụ nữ kia?
 
Giữa đám đông kinh ngạc trợn mắt há mồm, Thu Danh Duy trả lại chiếc xe cho chủ nhân ban đầu và chuẩn bị rời đi. Mặc dù đua mô tô cũng không tệ, nhưng dù sao cũng không phải chuyên môn chủ lực của cô, chơi không đủ kích thích, đêm nay chỉ có thể xem như dạo một vòng thôi, không thể khơi dậy quá nhiều hứng thú.
 
Lúc cô vừa mở cửa xe, Hạ Minh liền gọi cô: “Em tên là gì?”
 
Thu Danh Duy nhướn mày: "Có cần thiết phải biết không?"
 
Ánh mắt Hạ Minh lóe lên, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động hỏi tên phụ nữ, nhưng cô lại không cho anh ta mặt mũi khiến anh ta hơi buồn bực: "Hạ Minh tôi muốn điều tra một người thì rất đơn giản."
 
Thu Danh Duy nhún nhún vai: "Vậy anh cứ việc điều tra."
 
Những người ở đây ai mà không vâng dạ nghe theo Hạ Minh chứ? Thấy Thu Danh Duy to gan lớn mật như thế đều không khỏi thầm giật mình.
 
Minh Toa Toa dứt khoát xông tới, giở giọng đe dọa: "Cô đừng có mà kiêu ngạo! Lần trước ở quán bar Hạ Minh nhân từ buông tha cho cô, hôm nay tôi không nhân từ vậy đâu nhé! Bà đây phải chơi chết cô!"
 
Lần trước bị kẹt trong quán bar hoàn toàn là do bất cẩn, Thu Danh Duy sẽ không phạm sai lầm tương tự hai lần, cô liếc nhìn Minh Toa Toa, rồi đột nhiên giơ tay lên búng một cái, ngay sau đó vài vệ sĩ mặc đồ đen từ trong bóng tối đi ra, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được những cơ bắp khỏe mạnh và săn chắc.
 
Lúc Minh Toa Toa đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô mỉm cười: "Cô muốn chơi chết tôi như thế nào?"
 
Biết rằng đêm này không thể chặn cô rồi tùy ý xâu xé cô giống như lần trước, Minh Toa Toa bực tức nhưng lại không có cách nào chặn cô lại, chỉ có thể ăn nói vô tội vạ, lớn tiếng uy hiếp: "Lần này cô gặp may đấy! Tôi nói cho cô biết đừng có kiêu ngạo! Chẳng mấy chốc sẽ đến lúc cô phải khóc thôi!"
 
Thu Danh Duy nhẹ nhàng nở nụ cười: "Những lời này tôi trả lại nguyên vẹn cho cô, Minh Toa Toa, chuẩn bị khăn giấy nhé, đừng để mình khóc quá nhếch nhác đấy."
 
Cô vốn nghĩ đến việc dùng tiền để giúp bọn Bạc Nguyên Triệt chấm dứt hợp đồng, rời khỏi công ty giải trí Nhạc Ngu thâm hiểm độc địa ấy thì mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng vào lúc Minh Toa Toa tìm tới cửa, cô mới hiểu, khối u ác tính này sẽ không thể được chữa khỏi, sau này có lẽ sẽ còn những chuyện ghê tởm hơn nữa xảy ra.
 
Vậy nên cô đã sắp xếp cho thư ký Chu điều tra nhược điểm của Minh Thị, lúc này có lẽ đã có manh mối rồi.
 
Cô muốn nhìn xem, không có nhà họ Minh, Minh Toa Toa dựa vào điều gì để tiếp tục hoành hành ngang ngược.
 

 
Sau khi bị Thu Danh Duy cho ngửi khói xe, Minh Toa Toa tức giận đến mức sắp nổ tung, cô ta gọi đồng bọn đi uống rượu cho hả giận.
 
Trước khi chiếc xe mui trần khởi động, Hạ Minh đã lái chiếc mô tô chắn ngang đường.
 
Minh Toa Toa nhìn anh ta, tức giận nói: "Đều tại anh hết! Vì sao lần trước ở quán bar lại tha cho cô ta? Bây giờ thì hay rồi, để cho con chó chạy lại đánh vào mặt chúng ta!"
 
Nếu không phải nể mặt chú Minh, anh ta còn lâu mới quan tâm đến con bé não tàn này. Hạ Minh nhìn về hướng Thu Danh Duy rời đi, sau đó nghiêm khắc quát lớn: "Em nên vui vì lần trước anh thả cô ấy đi, người phụ nữ kia trông không đơn giản, em đừng gây rắc rối cho cô ấy rồi tự mình tìm chỗ chết."
 
"Cô ta có gì không đơn giản chứ? Ở thành phố Nhạc này chưa từng gặp nhân vật nào như cô ta cả!" Minh Toa Toa phản đối: "Hạ Minh, không phải anh nhìn trúng cô ta rồi chứ? Hay là bị mấy gã vệ sĩ cô ta thuê dọa cho ngốc rồi?"
 
Hạ Minh trở tay quăng mũ bảo hiểm qua, đập vào đầu xe một tiếng "rầm", Minh Toa Toa sợ hãi run lên.
 
Bốn phía tĩnh lặng như tờ.
 
Hạ Minh nhìn chằm chằm cô ta, sắc mặt xám đen: "Anh nói lại lần nữa, đừng tìm đường chết."
 
Có thể nói đêm nay Minh Toa Toa đã mất hết mặt mũi, sau khi Hạ Minh lái xe rời đi, cô ta hờn dỗi rất lâu, sau đó dậm mạnh chân ga đến hết cỡ: "Cút mẹ nó đi đồ rách việc! Đi! Đêm nay chị bao hết! Mọi người cứ uống thoải mái!"
 
Một nhóm cậu ấm cô chiêu hùng hùng hổ hổ đi về phía quán bar ở trung tâm thành phố.
 
Giữa ánh đèn xa hoa về đêm, Minh Toa Toa uống mãi đến rạng sáng mới kết thúc. Những đôi nam nữ sau khi điên cuồng thì ngã lăn quay trên ghế dài, rơi vào trạng thái mất tinh thần.
 
Minh Toa Toa đang ngủ một cách thoải mái, mấy chiếc điện thoại quăng trên bàn đều reo lên điên cuồng.
 
Say rượu bị đánh thức giống như phân thối đi đến giữa chừng lại rút về, cực kỳ khó chịu, Minh Toa Toa nhướng mí mắt, chửi ầm lên: "Mẹ nó! Muốn chết hả? Mới sáng sớm mà gọi điện thoại cái gì!"
 
Những người khác cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, lần lượt nhận chiếc điện thoại đang đổ chuông không ngừng của mình.
 
Minh Toa Toa cầm điện thoại lên, vốn định cúp máy đi ngủ tiếp, nhưng khi nhìn thấy con số nhà cũ của nhà họ Minh hiển thị rõ ràng trên màn hình, cô ta ngay lập tức thu lại dáng vẻ kiêu căng, quy củ bắt máy: "... Ông nội! Ông tìm con ạ?"
 
Một tiếng rống giận vang lên từ đầu dây bên kia: "Cái thứ khốn kiếp kia! Mày làm được việc hay ho gì rồi? Còn không mau cút về đây cho tao?"
 
Minh Toa Toa sợ ông nội muốn chết, bình thường ông không cần nói lời nào chỉ cần đứng đó thôi đã thấy không vững dạ rồi, lúc này nổi giận đã dọa cô ta tỉnh hẳn luôn.
 
Cầm điện thoại trong tay, cô ta cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ông nội, gần đây Toa Toa rất ngoan, có phải ông đang hiểu lầm gì không ạ?"
 
"Hiểu lầm?" Ông cụ ở đầu dây bên kia tức đến bật cười: "Tao vất vả làm nhà họ Minh lớn mạnh, bây giờ đã bị thất bại dưới tay mày rồi!"
 
Minh Toa Toa chẳng hiểu mô tê gì, cô ta chỉ là một tiểu thư nhà giàu ăn chơi lêu lổng, ngoài ăn uống vui chơi ra thì không có sở thích gì, cô ta không có hứng thú với chuyện của công ty nên hoàn toàn không nhúng tay vào, dù sao thì sản nghiệp cũng truyền cho nam chứ không truyền cho nữ, cô ta không thèm tranh đấu với những ông anh ông chú đó, sao có bản lĩnh làm nhà họ Minh lụi bại chứ?
 
Quét nhìn vỏ chai rượu trống rỗng đầy trên bàn, trong lòng nghi hoặc lẩm bẩm, tiền tip bao cả phòng tối qua cũng có bao nhiêu đâu, có thể uống đến mức nhà họ Minh đổ nợ à?
 
"Ông nội có phải ông hiểu nhầm rồi không? Con là Toa Toa..."
 
Thấy dáng vẻ cô ta gây chuyện lớn mà lại chẳng biết gì, ông cụ Minh suýt thì lên cơn đau tim, ông ho khan dữ dội rồi ra lệnh: "Thứ khốn kiếp! Bây giờ cút về đây ngay lập tức cho tao!"
 
Cúp điện thoại.
 
Minh Toa Toa khịt mũi, đang định phàn nàn với đám bạn rằng ông cụ này rách việc quá, thì cô ta lại thấy những người vừa mới ngủ quên đều đang cầm điện thoại và nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
 
"Sao vậy?" Minh Toa Toa khó hiểu: "Mấy người sao nhìn tôi chằm chằm thế? Có rắm thì mau thả?"

 
Mọi người nhìn nhau, vài giây sau, có người lặng lẽ đứng dậy, không thèm chào một tiếng mà đã quay đầu bỏ đi, ánh mắt nhìn Minh Toa Toa như tránh bệnh dịch.
 
Thấy quán bar càng ngày càng trống trải, đám người bợ đít ngày xưa bây giờ giống như đang cùng nhau tạo phản, điều này khiến Minh Toa Toa hơi hoảng hốt nên không kìm được mà túm lấy một người, lớn tiếng hỏi: "Đám người các người đang phát điên cái gì vậy? Mau nói chuyện đi!"
 
Người bị cô bắt được là người hầu thường xuyên bị cô tát mỗi khi nổi giận, bây giờ thấy Minh Toa Toa sa cơ thất thế như đang bấu víu vào mình, cô ta không khỏi mỉm cười mỉa mai: "Minh Toa Toa, cô cũng có ngày hôm nay."
 
"Cái gì? Đừng có hành động ẩm ương! Cô mau nói rõ ràng ra cho tôi!"
 
Người phụ nữ hất tay Minh Toa Toa ra, trở tay tát một cái thật mạnh, tát thẳng vào mặt Minh Toa Toa khiến cô ta lơ mơ luôn.
 
Minh Toa Toa ôm hai má tê dại, sửng sốt

khoảng mấy giây rồi mới như một con chó điên nhào tới: "Mày dám đánh tao? Ai cho mày cái gan đấy? Mày muốn chết à?"
 
Người phụ nữ không hề tỏ ra yếu đuối, sự yếu đuối hèn mọn ngày xưa đã thay đổi, xuống tay không hề mảy may nể nang gì, cuối cùng, cào vào khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận của Minh Toa Toa không nói, thậm chí còn giật một bó tóc của cô ta, tóc dính với da đầu nên máu chảy đầm đìa, Minh Toa Toa đau đến mức lăn lộn tại chỗ.
 
Nhìn thấy Minh Toa Toa liên tục kêu gào như quỷ, người phụ nữ không hề khách khí mà giẫm chân đạp lên bụng cô ta, trả lại tất cả sự oán giận mà cô ta đã nhận được suốt những năm qua: "Minh Toa Toa, loại cặn bã như mày nên xuống địa ngục đi! Lẽ trời luân hồi, cổ phiếu nhà họ Minh nhà mày đã rơi xuống đáy vực rồi, để tao xem mày còn có thể làm thiên kim nở mày nở mặt như thế nào được nữa không! Mày đi chết đi! Hừ"
 
Cô ta ném nhẹ nắm tóc lên mặt Minh Toa Toa, tàn bạo phun ra một bãi nước bọt rồi nghênh ngang rời đi.
 
Tai Minh Toa Toa ù đi, cô ta cố chịu đau đớn bò dậy lướt xem điện thoại, toàn thân run rẩy kịch liệt.
 
Có ý gì?
 
Rốt cuộc nhà họ Minh đã xảy ra chuyện gì?
 
Nhập tập đoàn Minh Thị vào trình duyệt, điều đầu tiên đập vào mắt là tiêu đề gây sốc "Tập đoàn Minh Thị phá sản"
 
Hai mắt Minh Toa Toa tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.
 

 
Sau khi giá cổ phiếu của tập đoàn Minh Thị giảm mạnh, những chuyện đen tối nội bộ và scandal lần lượt bị phanh phui, ép buộc nghệ sĩ để đổi chác tiền bạc và quyền lực. Ngay khi tin tức vừa tung ra đã lập tức lên hot search, bị cả cộng đồng mạng lên án, nhà họ Minh tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng không đè xuống được.
 
Những nạn nhân đã âm thầm chịu đựng sự bất công mọc lên như nấm sau mưa xuân, phơi bày những chuyện mình đã gặp phải, mọi người chung sức, rất nhanh đã đưa những người đứng đầu nhà họ Minh ra tòa.
 
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ Trung Quốc đã chứng kiến sự sụp đổ của nhà họ Minh, có thể nói là hả lòng hả dạ.
 
Với động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên phía Bạc Nguyên Triệt cũng nhận được tin tức.
 
"Cái này gọi là gì nhỉ? Ác giả ác báo! Minh Thị nghênh ngang lâu như thế, cuối cùng cũng bị báo ứng rồi!"
 
Sau khi phân tích xong, Tô Ngạn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy: "Người trong giới đều biết chuyện nhà họ Minh làm, nếu như sớm trừng trị được thì đã trừng trị rồi, sao phải chờ đến lúc này mới sụp đổ chứ?”
 
Quý Ninh cảm thấy có lý: "Tôi cảm thấy có phải Minh Thị đắc tội với ai đó rồi không, đá phải tấm ván sắt nên gặp phải chuyện ‘trời lạnh rồi cho tập đoàn Minh Thị phá sản thôi’?"
 
Cậu ta vừa nói đến đây, đột nhiên Bạc Nguyên nghĩ đến điều gì đó bèn thốt ra một cái tên: "Tiểu Duy..."
 
Một đám người nhìn về phía anh.
 
"Cậu nói gì cơ?"
 
"Là Tiểu Duy." Bạc Nguyên Triệt khẽ dừng lại, giọng điệu trở nên kiên định hơn mấy phần: "Minh Thị sụp đổ hẳn là do Tiểu Duy làm."
 
Mọi người đều sững sờ.
 
Bạc Nguyên Triệt đứng dậy đi tới đi lui trong phòng nghỉ ngơi, suy nghĩ của anh càng  sáng tỏ hơn: "Đúng rồi, chính là Tiểu Duy... Trước đây Minh Toa Toa đe dọa tớ bằng những bức ảnh chụp lén, cô ấy đã nói rằng cô ấy sẽ tìm cách..."
 
Trước đây khi cùng ăn cơm với Thu Danh Duy, mọi người phát hiện cô ấy chẳng hề làm giá, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo của đám người thượng lưu nhìn người ta bằng nửa con mắt mà họ tiếp xúc, nên nghĩ rằng chỉ là một người có tiền thông thường mà thôi, dáng vẻ nào giống nhân vật tầm cỡ chỉ một lời không hợp đã dẹp bỏ cả nhà họ Minh đâu?
 
Đồng đội không tin, nghĩ rằng đó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
 
Trực giác nói với Bạc Nguyên Triệt rằng sự sụp đổ của nhà họ Minh là do Tiểu Duy gây ra.
 
"Chuyện này đơn giản lắm! Cậu gọi điện thoại hỏi chẳng phải sẽ biết ư?" Có người đề nghị.
 
Nhưng Bạc Nguyên Triệt lại giống như không cẩn thận dẫm vào hố lửa, ngay lập tức nhảy dựng lên, cứng đờ tìm một cái cớ muốn chạy trốn: "Tớ nghĩ tớ vẫn còn một thông báo cần phải làm, các cậu từ từ trò chuyện nhé."
 
Trợ lý nắm rõ lịch trình của anh như lòng bàn tay, vạch trần ngay tại chỗ: "Không hề, hôm nay không có thông báo!"
 
Tô Ngạn và Quý Ninh liếc mắt nhìn nhau.
 
Có trò mèo!
 
Tất cả đồng thanh quát anh đứng lại: "Một cú điện thoại có thể làm chậm trễ bao nhiêu phút chứ? Chuyện quan trọng như vậy vẫn nên xác nhận thử xem sao đi."
 
Đang nói chuyện thì điện thoại của Bạc Nguyên Triệt reo lên, màn hình tự động sáng lên hiển thị tin nhắn của Thu Danh Duy, anh giật mình ném điện thoại đi như một củ khoai lang nóng.
 
Mọi người: "..."
 
Có phải đêm đó uống rượu nhiều quá nên đốt hỏng hết đầu óc rồi không?
 
Mặc dù không nhấp vào hộp thoại, nhưng vừa rồi nhìn thoáng qua, Bạc Nguyên Triệt vẫn nhìn thấy câu nói trên thanh tin nhắn: "Đã giải quyết xong, sau này Minh Toa Toa sẽ không gây phiền toái cho cậu nữa."
 
Quả nhiên...
 
Anh biết đó là Tiểu Duy...
 
Lại giúp anh một lần nữa.
 

 
Không có sự quấy rối của Minh Toa Toa và những mánh khóe nhỏ của Nhạc Ngu, phòng làm việc của Bạc Nguyên Triệt đã khai trương rất suôn sẻ, vào ngày sửa sang hoàn tất, một nhóm nghệ sĩ đã ra khỏi Nhạc Ngu đã nấu lẩu trong phòng làm việc để chúc mừng, và rất hân hạnh mời được Thu Danh Duy tham gia.
 
Không giống như những bán thành phẩm lần trước nhìn thấy, lúc Thu Danh Duy bước vào cửa, nhìn thấy phòng làm việc không còn trống rỗng và thô sơ nữa, khu vực sinh hoạt và nghỉ ngơi ở tầng một được lấp đầy bằng rất nhiều đồ nội thất mềm mại, ngập tràn sức sống.
 
Nhà bếp mở cũng chứa đầy các loại nồi, chảo và gia vị khác nhau, đồng thời có những món ăn nhẹ trên kệ có thể lấy để thỏa mãn cơn thèm.
 
Bàn ăn đủ lớn để bày đủ loại nguyên liệu để nấu lẩu lên, cứ như một bữa tiệc thịnh soạn.
 
Thu Danh Duy vẫn được sắp xếp ngồi ở ghế trên, không giống như bữa tối lần trước ăn với mọi người, lần này không ai trong bàn có thái độ không phục không tôn trọng với cô.
 
Tô Ngạn dẫn đầu nâng cốc kính rượu, hễ mở miệng là "chị Duy", gọi một cách vô cùng tâm phục khẩu phục.
 
"Kính chị Duy! Không có chị Duy thì phòng làm việc sẽ không thể thành lập một cách suôn sẻ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
"Còn nữa, nhờ có chị Duy mà khiến khối u ác tính nhà họ Minh kia sụp đổ!"
 
"Bây giờ môi trường trong ngành giải trí có thể trong sạch hơn rất nhiều, chúng em có thể yên tâm sáng tác âm nhạc rồi."
 
Nồi lẩu nghi ngút khói, mùi thơm lan tỏa bốn phương.
 
Bầu không khí trên bàn rất tốt, nhưng có một người vì xấu hổ mà cực kỳ bắt mắt, ngồi ở góc bàn cách cô xa nhất, vùi đầu xuống chỉ ước gì có thể rúc mình xuống dưới gầm bàn.
 
Thu Danh Duy hơi nheo mắt lại.
 
Người này đến kỳ à?
 
Những người khác không chú ý tới sự kỳ lạ của Bạc Nguyên Triệt, vừa ăn vừa hiếu kỳ: "Chị Duy, rốt cuộc chị là ai vậy? Không ngờ có thể hạ bệ cả nhà họ Minh luôn."
 
Quý Ninh đã nhìn thấy những tấm séc mà trước đây Thu Danh Duy viết cho Bạc Nguyên Triệt, tất cả đều là của tập đoàn Thu Thị, bèn đoán: "Có phải chị có quan hệ gì với nhà họ Thu ở thành phố Bái không?"
 
"Đúng rồi! Chị Duy họ Thu mà!"
 
Thu Danh Duy một tay chống cằm, nheo mắt hỏi: "Cảm thấy hứng thú với thân phận của tôi à?"
 
"Rất tò mò, nhưng nếu chị Duy không tiện tiết lộ thì không cần miễn cưỡng."
 
Rời khỏi thành phố Bái đến nơi này, một là để đi nghỉ, hai là muốn lấy thân phận của Thu Danh Duy để trải qua những ngày tháng cuối cùng.
 
"Có chút quan hệ với nhà họ Thu..." Cô trả lời một cách mơ hồ.
 
Mọi người cảm thán: "Thảo nào! Một gia tộc tài phiệt như nhà họ Thu, đối phó với nhà Minh cũng dễ như đối phó với con tôm con tép. Hu hu hu chúng ta may mắn có thể được ôm đùi chị Duy như thế này!"
 
Cuối cùng cũng có người nhớ tới Bạc Nguyên Triệt đang cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại, đẩy anh một cái, đùa giỡn nói: "A Triệt, đừng cố gắng nữa, cứ như vậy mà cưới người ta luôn đi!"
 
Vẫn không thể tránh khỏi chuyện trở thành tâm điểm.
 
Bạc Nguyên Triệt vẫn không dám nhìn Thu Danh Duy, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống bàn, vành tai đỏ bừng, mắng người đang nói đùa: "Nói bậy bạ gì đó!"
 
Trò đùa nhanh chóng trôi qua.
 
Giữa những tiếng ồn ào huyên náo, bữa cơm cũng đã gần ăn xong rồi.
 
Quý Ninh bưng một đĩa hoa quả đến, mọi người lấy hoa quả và bia rồi tản đi khắp nơi trong phòng làm việc vừa trò chuyện vừa chơi nhạc.
 
Thu Danh Duy nhìn quanh phòng, cuối cùng tìm thấy bóng dáng của Bạc Nguyên Triệt trên sân thượng, cô cầm hai lon bia lạnh đi về phía anh.
 
Một cánh cửa ngăn cách tiếng ồn ào trong phòng, tiếng thủy triều vang lên rõ ràng, mang theo làn gió biển mặn mà.
 
Thu Danh Duy thoải mái nhắm mắt lại, sau đó nhìn người đàn ông đang đắm chìm trong sự rối rắm của chính mình mà không để ý đến sự xuất hiện của cô, bèn mở lời nói: "Tại sao cậu lại tránh mặt tôi?"
 
Bạc Nguyên Triệt hoảng sợ, suýt nữa đã bóp nát lan can chắn.
 
Anh đột ngột quay đầu lại liếc nhìn cô một cái rồi vội vàng ngoảnh mặt phủ nhận: “Tôi không trốn tránh chị.”
 
Vầng trăng tròn vành vạnh trên đầu soi sáng mặt biển, cũng soi rõ nét lo lắng, bối rối trên gương mặt anh.
 
Anh cúi đầu, trong đầu tràn ngập hành vi vô liêm sỉ của mình đêm đó, anh không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
 
Đang bối rối, hai má đột nhiên cảm thấy lạnh, sự lạnh cóng khiến anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thu Danh Duy đang cầm hai lon bia lạnh, nhướng mày nhìn anh.
 
"Cảm ơn." Anh nhận lấy một lon, nhưng cầm trên tay không có ý định uống.
 
Thu Danh Duy tự mình mở bật nắp, vừa uống vừa hỏi: "Nói đi, rốt cuộc đang ầm ĩ chuyện gì mà mất tự nhiên thế?"
 
Nếu như cô nhớ không lầm, đêm đó sau khi tan cuộc ở quán bar cô chưa từng đi tìm anh, chẳng lẽ vì thế nên anh không vui vì cho rằng cô đang chơi trò tránh xa anh?
 
Tay cầm lon bia bỗng siết chặt, Bạc Nguyên Triệt mím môi trầm mặc hồi lâu mới thốt ra một câu: “Chị biết mà…”
 
Thu Danh Duy nghiêng đầu nhìn anh, buồn cười nói: "Tôi không biết."
 
Biết cô đang nhìn mình, Bạc Nguyên Triệt không dám ngước mắt lên, gò má vừa rồi bị cô làm lạnh bằng lon bia vẫn còn đọng lại những giọt nước, giờ bây giờ từ từ nóng lan ra cứ như thể dính phải tia lửa vậy.
 
Anh giơ cánh tay lên che lại, hầu kết của anh chậm rãi lăn lộn dưới ánh trăng, lời anh thốt ra vô cùng trầm khàn: “Tối hôm đó tôi uống rượu, kêu chị... hôn… Khụ… hôn tôi đấy..."
 
"Ồ, ý cậu là chuyện đó hả." Giọng điệu Thu Danh Duy nhẹ nhàng bâng quơ: "Không phải chỉ là say rượu phát điên thôi sao? Tôi không để tâm đâu, sao vậy, chỉ vì chuyện vặt vãnh thế này mà cậu trốn tránh tôi à?”
 
Bạc Nguyên Triệt: "...."
 
Anh đấu tranh với chuyện này lâu như vậy, kết quả là cô chẳng thèm để ý. Chẳng lẽ cô hoàn toàn không coi anh là đàn ông sao?
 
Thu Danh Duy chỉ nghe nói "trái tim phụ nữ như mò kim đáy biển", nhưng lại không biết hóa ra tâm tư đàn ông cũng khó đoán như vậy, cô đã nói không quan tâm rồi, sao Bạc Nguyên Triệt vẫn còn lộ ra vẻ như đang thất vọng thế?
 
Cô cầm lon bia nhấp vài ngụm, nhún nhún vai.
 
Không thể hiểu nổi mà.



 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện