Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 23


trước sau


 
Chương 23: Muốn ở lại đây không?
 
Uống hết một lon bia, đúng lúc này Quý Ninh đưa nước bạc hà đến: "Đừng uống rượu không, uống nước đi, không lại đau dạ dày đấy."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Danh Duy vứt lon bia, cầm một cốc: "Cảm ơn."
 
"Không cần khách sáo." Quý Ninh nói xong, lại đến bên cạnh Bạc Nguyên Triệt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Sắp đến giờ rồi đấy, anh đã chuẩn bị xong chưa? Đừng quên vở kịch lớn hôm nay!"
 
Sao anh có thể quên chuyện quan trọng như vậy được? Bạc Nguyên Triệt nắm chìa khóa giấu trong túi áo, hạ giọng trả lời: "Biết rồi."
 
Thu Danh Duy không chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ, chỉ lo uống nước của mình.
 
Trong đầu Bạc Nguyên Triệt sắp xếp lại câu cú lời nói, đi đến bên cạnh cô, giả vờ vô tình hỏi: "Chị thấy chỗ này thế nào?"
 
"Khá tốt, yên tĩnh, phong cảnh cũng đẹp." Thu Danh Duy nói đúng sự thật: "Nếu tôi chơi nhạc thì tôi cũng thích sáng tác ở đây."
 
Ý Bạc Nguyên Triệt muốn hỏi không phải như này, anh họ nhẹ một tiếng, ám chỉ: "Gần đây có một rừng cây rất lớn, đường cũng được sửa khá đẹp, đua xe hóng gió cũng không tệ đâu."
 
Thu Danh Duy gật đầu: "Đúng thật."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đấy là một lúc trầm ngâm rất lâu.
 
Cốc nước uống nhanh chóng đến đáy, Bạc Nguyên Triệt liếc nhìn thoáng qua đám Quý Ninh cách đấy không xa đang khua tay múa chân ra hiệu cho anh đừng lề mà lề mề nữa.
 
Lúc này anh mới lấy lại bình tĩnh, nhắc đến vở kịch lớn đêm nay: "Cái kia... Ít nhiều gì cũng nhờ chị nên việc chấm dứt hợp đồng với Nhạc Ngu mới thành công như vậy, phòng làm việc cũng mở rất thuận lợi. Bây giờ nhà họ Minh đã rơi đài, sau này tình hình giới giải trí cũng có thể tốt hơn đôi chút. Thật sự rất cảm ơn chị."
 
"Được rồi, cậu nói câu này bao nhiêu lần rồi?" Thu Danh Duy cười đập anh một cái: "Đừng cảm ơn nữa, cậu không chê chán nhưng tôi ngại."
 
"Vậy không nói nữa." Đôi mắt trong trẻo của Bạc Nguyên Triệt nhìn cô, ngược lại lại nói: "Có thể cho tôi vinh hạnh được lên nhìn thử món quà mọi người đã chuẩn bị không?"
 
Đi lên tầng ba theo cầu thang xoắn ốc.
 
Căn biệt thự này được cải tạo lại tích hợp thành một nơi để làm việc và nơi ở, tầng một và tầng hai được dùng cho công việc và hoạt động mỗi ngày, tầng ba là không gian riêng tư, lần lượt là phòng ngủ của các thành viên, không gian bên cầu thang xoắn ốc được sử dụng như khu vực hoạt động chung.
 
Lúc này tất cả mọi người đi theo lên tầng, chen chúc trong khu vực hoạt động chung, chờ đưa bất ngờ cho Thu Danh Duy.
 
"Được chưa?" Thu Danh Duy nhắm mắt lại hỏi, cô không biết là món quà nào mà lại thần bí như vậy.
 
Bạc Nguyên Triệt nắm bả vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô đến trước một cánh cửa, sau đấy khuôn mặt mỉm cười, nói với cô: "Có thể mở mắt rồi."
 
Thu Danh Duy nhấc mi mắt lên.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mặt cô là một cánh cửa gỗ màu trắng theo phong cách Bắc Âu, ở giữa được gắn một tấm biển số nhà bằng đồng, có khắc hai chữ "Tiểu Duy".
 
Cô không khỏi sửng sốt.
 
Mà lúc này, tay cô bị Bạc Nguyên Triệt kéo qua, anh đưa cho cô một chiếc chìa khoá.
 
"Mở ra xem thử đi?"
 
Cô ngây thơ mờ mịt, mở cánh cửa kia ra trong ánh mắt chờ mong của mọi người, khi cánh cửa kia dần dần mở ra, cảnh tượng bên trong cánh cửa hiện ra trước mắt.
 
Là một căn phòng màu hồng phấn, được trang trí theo phong cách thiếu nữ, trên tường treo một tấm biểu ngữ, viết bốn chữ "Chào mừng Tiểu Duy".
 
"Đây là... cái gì?" Tuy đáp án đã hiện ra rõ ràng nhưng Thu Danh Duy vẫn không nhịn được hỏi câu này.
 
Bạc Nguyên Triệt với mọi người liếc nhìn nhau, ngại ngùng nói: "Đây là phòng chúng tôi tự tay trang trí cho chị, chúng tôi không hiểu sở thích của con gái lắm, nên nếu có chỗ nào không hợp ý thì chị cứ nói với chúng tôi, chúng tôi điều chỉnh lại."
 
Nhìn ra được, cũng chỉ có trai thẳng mới trang trí ra được căn phòng hồng phấn nữ tính như này, có lẽ là làm theo trò chơi búp bê Barbie.
 
Thu Danh Duy vừa buồn cười lại vừa cảm động: "Mọi người chuẩn bị phòng cho tôi làm gì?"
 
Bạc Nguyên Triệt thành thật trả lời: "Trước đấy chị nói... người nhà của chị đã mất rồi, tôi nghĩ... Chị có muốn ở lại đây không?"
 
Những người khác cũng hùa theo:
 
"Đúng vậy! Cứ ở khách sạn mãi cũng không ổn, chị Duy ở cùng bọn em đi!"
 
"Chị Duy, tài nấu ăn của bọn em siêu tốt luôn! Bảo đảm sẽ không để dạ dày chị ấm ức đâu!"
 
"Chị ở lại đi! Nhiều người mới vui! Chơi game cũng có thể tìm được người tụ tập chơi cùng!"
 
Từ sau khi ông mất, đã rất lâu rồi Thu Danh Duy không được cảm nhận cảm giác ấm áp này, cái ấm áp trong lòng dâng lên đôi mắt, cô cuống quít hít một hơi thật sâu, che giấu sự bối rối của mình.
 
Cô nắm thật chặt lấy cái chìa khóa kia.
 
Như lữ khách lang thang tìm được một nơi để làm tổ.
 
Cuối cùng, cô run rẩy đáp: "Nếu mọi người đã nhiệt tình vậy, vậy tôi không khách sáo nữa, tôi sẽ ở lại."
 
...
 
Hai giờ khuya.
 
Bạc Nguyên Triệt nằm trên giường, cơ thể đã thấm mệt từ lâu nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn khích.
 
Đến bây giờ anh vẫn không dám tin, Tiểu Duy thật sự đã đồng ý ở lại! Giờ này phút này, cô với anh đang ở một nơi chỉ cách nhau một bức tường.
 
Không ngủ được, anh ngồi dậy, tay nhẹ nhàng chạm vào bức tường phía sau, ánh trăng bên ngoài lọt vào qua ô cửa sổ không có rèm, tạo thành những gợn sóng mờ mờ bên môi anh.
 
"Tiểu Duy..."
 
Anh lẩm bẩm tên cô, đầu lưỡi quyến luyến lưu luyến.
 
Nghĩ đến sau này mỗi ngày sau khi tỉnh giấc đều có cô làm bạn, là anh lại không nhịn được tham lam nghĩ nếu Tiểu Duy có thể ở đây mãi mãi thì tốt biết mấy...
 
*
 
Đây là buổi sáng đầu tiên Thu Danh Duy tỉnh giấc ở phòng làm việc.
 
Ánh mặt trời rất đẹp, gió biển từ phương xa thổi đến, kèm theo tiếng gọi của thuỷ triều khiến tâm trạng người ta cũng tươi đẹp theo.
 
Rửa mặt xong, cô đẩy cửa đi ra ngoài, giây tiếp theo cô đã nhìn thấy trên sô pha lười hạt đậu ở khu nghỉ ngơi chung, Bạc Nguyên Triệt đang ôm một con vịt bông mềm mại đứng dậy.
 
"Dậy rồi à?" Anh căng thẳng hỏi: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
 
Thu Danh Duy gật đầu.
 
Có lẽ do đây là lần đầu cảm nhận được sự thân thiết từ sau khi xuyên vào sách, tối hôm qua cô ngủ thoải mái yên ổn hơn ở khách sạn nhiều.
 
“Vậy là tốt rồi.”
 
Bạc Nguyên Triệt lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn như đã trút được gánh nặng, anh rất lo cô ở đây không quen sẽ dọn đi ngay.
 
Thu Danh Duy thấy hai quầng thâm đen xì dưới mắt anh, không nhịn được hỏi: "Cậu ngủ không ngon à?"
 
Bởi vì quá kích động nên anh mất ngủ suốt cả đêm qua, không thể nói là không ngủ ngon, mà là không hề ngủ!
 
Tuy nói thế nhưng anh vẫn trợn mắt nói dối: "Không có, hôm qua tôi ngủ rất ngon." Sợ lời nói dối bị vạch trần, anh vội vàng nói sang chuyện khác: "Chắc chị đói rồi nhỉ? Cùng xuống ăn sáng nhé? Chắc Quý Ninh cũng sắp chuẩn bị xong rồi."
 
Hai người cùng đi đến phòng ăn, lúc đi ngang qua tầng hai thì nghe thấy trợ lý đang gọi điện thoại: "Đúng đúng đúng, chuyện sân bãi nhờ anh cả đấy! Nếu concert diễn ra thuận lợi thì tôi nhất định sẽ mời anh uống rượu!"
 
Thu Danh Duy nhạy bén bắt được từ quan trọng: "Concert?"
 
Bạc Nguyên Triệt giải thích: "Ừ, vốn dĩ concert được xếp vào tháng tám, nhưng bởi vì chấm dứt hợp đồng với Nhạc Ngủ nên nơi trang trí sân bãi gì đấy đều phải tự sắp xếp lại lần nữa."
 
Thu Danh Duy không hỏi quá kỹ, cô cũng đi chưa từng xem concert bao giờ, chỉ có từng tưởng tượng cảm giác có mặt ở đó qua video do các fan quay với hình ảnh có độ sắc nét trên mạng. Cho nên, khi Bạc Nguyên Triệt mời cô đi, cô rất vui vẻ định đồng ý, nhưng khi hỏi thời gian lại là tuần cuối tháng tám, lòng cô lập tức chùng xuống.
 
Tuần cuối tháng tám...
 

Khi ấy, rất có thể cô đã không còn trên đời này nữa rồi...
 
Cảm thấy cô ngẩn ra, Bạc Nguyên Triệt hỏi: "Sao vậy? Bị trùng thời gian sao?
 
Thu Danh Duy giấu cảm xúc đi, nói với anh: "Bây giờ vẫn chưa chắn nữa, có khả năng lúc ấy có việc không đi được, đương nhiên tôi sẽ cố gắng có mặt."
 
"Không sao." Bạc Nguyên Triệt nói: "Chị có đến được hay không thì tôi cũng giữ chỗ cho chị."
 
Anh đã nghĩ kỹ rồi, để lại vị trí chính giữa đối diện sân khấu cho cô.
 
...
 
Sau khi ăn xong, các thành viên của phòng làm việc bắt đầu bận rộn công việc của mình, Thu Danh Duy nhớ đến còn có đồ ở khách sạn, cô định đến đấy một chuyến.
 
Bạc Nguyên Triệt muốn đi theo: "Để tôi đưa chị đi."
 
Biết anh rất bận chuẩn bị cho buổi concert, Thu Danh Duy không đồng ý, đùa cợt đe doạ anh: "Lần này không sợ chết nữa à?"
 
Nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên ngồi xe cô, Bạc Nguyên Triệt lại cảm thấy dạ dày đang sông cuộn biển gầm, anh cố nén cơn khó chịu, cũng cười đùa: "Không sao, coi như ngồi tàu lượn siêu tốc miễn phí thôi."
 
Thu Danh Duy bật cười, đẩy anh vào cửa, an ủi anh giống như thế chủ nhân tạm biệt cún cưng trước khi đi làm: "Nghe lời, vào nhà chờ đi, tôi lấy đồ rồi sẽ về ngay."
 
"Vậy... Được rồi."
 
Không muốn cô cảm thấy mình quá dính người, Bạc Nguyên Triệt dừng bước, nhưng khi thấy cô sắp đóng cửa lại, cánh tay vô thức nâng lên giữ cánh cửa lại, động tác nhanh như thể bản năng.
 
Thu Danh Duy: "Sao vậy?"
 
"Không có gì." Phát hiện hành động của mình có hơi đường đột, Bạc Nguyên Triệt xấu hổ tìm cớ, ngập ngừng nói: "Cái kia... Đi đường cẩn thận, đúng rồi, chị muốn ăn cái gì? Để tối tôi bảo Quý Ninh nấu."
 
"Món nào cũng được, tôi không kén ăn." Thu Danh Duy nói xong thì đưa tay chỉnh lại tóc mái bị rối hộ anh, lại tạm biệt lần nữa: "Được rồi, đi làm việc chuẩn bị cho concert đi! Tôi đi đây."
 
Không cho anh chút cơ hội nào để câu giờ, Thu Danh Duy vô tình đóng cửa lại, chặn lại ánh mắt lưu luyến không rời của người đàn ông phía sau cánh cửa.
 
Đứng ở cửa mấy giây,  khoé môi Thu Danh Duy mỉm cười xoay người đi. Mới vừa đi đến

bên cạnh xe đã nghe thấy một giọng nói quen tai vang lên từ chỗ bóng cây bên cạnh, hỏi đầy bông đùa… "Sống chung à?"
 
Thu Danh Duy quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Minh đang dựng xe máy dưới tán cây. Sau khi đối diện với ánh mắt của cô, người đàn ông huýt sáo, tiện đà hỏi: "Anh rất tò mò, sao người phụ nữ như em lại đi để ý một tên hề nhảy nhót trong giới giải trí thế?"
 
Cô rất ghét kiểu thái độ cao thượng bề trên này, vì thế không hề khách sáo đáp trả: "Vậy sao anh lại thích loại não tàn như Minh Toa Toa thế?
 
Hạ Minh hừ cười: "Chẳng qua là nể mặt chú Minh nên mới chăm sóc cô ta thôi, phẩm vị của anh không tệ đến vậy đâu."
 
Dừng một lúc, anh ta thu lại nụ cười mỉa mai bên môi, hỏi cô: "Thật ra thì anh lại thấy rất hứng thú với em đấy, sao nào? Có muốn về bên anh không? Anh đáng tin hơn tên ẻo lả kia nhiều."
 
Thu Danh Duy không dao động: "Sáng sớm tinh mơ anh chạy đến đây chỉ để nói mấy cái này với tôi thôi à?"
 
Hạ Minh châm điếu thuốc, chậm rãi nói: "Nhà họ Minh rớt đài là kiệt tác của em à?"
 
"Đúng vậy." Thu Danh Duy không che giấu: "Anh định trả thù tôi thay nhà họ Minh à?"
 
Hạ Minh khẽ cười: "Em thấy có khả năng sao?"
 
Trong khoảng thời gian này, chuyện của nhà họ Minh sôi sùng sục, tuy nói thế lực của nhà họ Hạ cũng có thể bảo vệ được nhà họ Minh, nhưng sau khi cân nhắc thì không đáng tổn thất lợi ích vì chút tình nghĩa này nên bọn họ không nhúng chân vào vũng nước đục kia. Sự thật chứng minh quyết định này là một hành động sáng suốt, nhà họ Minh mang danh hiệu giàu sang quyền thế bao nhiêu năm như vậy mà lại rớt đài chỉ trong chốc lát, nếu thật sự ra mặt hỗ trợ thì không biết sẽ liên lụy công ty đến mức nào.
 
Anh ta là thương nhân, sẽ không tổn thất lợi ích của mình vì cái gọi là tình nghĩa.
 
"Vậy anh tìm tôi làm gì?"
 
Ánh mắt Hạ Minh dừng trên mặt cô, giống như đang đánh giá một món hàng: "Em rất đặc biệt, thế nên anh định thử một lần nghiêm túc với em."
 
Câu này nghe như thể đang bố thí, Thu Danh Duy từ chối thẳng thừng: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh. Nếu không còn việc gì nữa, có thể phiền anh lần sau đừng xuất hiện thêm lần nào nữa không?"
 
Lần đầu tiên cậu Hạ theo đuổi một người phụ nữ, vậy mà lại bị từ chối, lại còn là dùng thái độ không khách sáo như vậy, sắc mặt anh ta lập tức khó chịu: "Thu Danh Duy! Em biết anh là ai không?"
 
"Tôi chẳng cần biết anh là ai!" Thu Danh Duy lạnh lùng nói: "Điều tra nửa ngày cũng chỉ tra được tên của tôi? Anh Hạ đây cũng chỉ đến thế thôi."
 
"Anh chỉ không điều tra nghiêm túc thôi." Không cam lòng thả cho con mồi hợp khẩu vị chạy mất, vì thế Hạ Minh lại lần nữa hạ thể diện xuống: "Em cứ nghĩ kỹ đi, đi theo anh, sau này không một ai ở thành phố Nhạc dám động đến em."
 
"Không có anh thì cũng chẳng có ai dám chọc tôi." Thu Danh Duy cười khinh thường: "Hơn nữa, tôi thích đàn ông dựa vào tôi hơn là dựa vào đàn ông đấy. Vậy nên, anh Hạ không phải gu của tôi."
 
Cô nói xong lời này, lập tức lên xe, dẫm chân ga nghênh ngang rời đi.
 
Trong khói xe mù mịt, Hạ Minh nheo mắt.
 
Có thể khiến nhà họ Minh rớt đài, đúng là cô có vốn liếng để ngang ngược thật.
 
Cắn đầu lọc thuốc, anh ta vừa tức giận vừa buồn cười, hít một hơi thuốc lá thật sâu, trong khói trắng mịt mờ, anh ta khẽ lẩm bẩm: "Thú vị..."
 
*
 
Đến khách sạn trả phòng, Thu Danh Duy không về luôn mà đến gara của cô lấy xe thể thao đã qua cải tạo lượn mấy vòng trên đường núi, lúc này mới chưa đã thèm rời đi.
 
Khi trở lại phòng làm việc, Quý Ninh đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp.
 
Thu Danh Duy nhìn xung quanh, thấy chỉ có hai người là cậu ta với trợ lý, cô hỏi: "Những người khác đâu rồi?"
 
Quý Ninh vừa rửa rau vừa nói: "À, mấy người Tô Ngạn có việc nên ra ngoài rồi, anh Nguyên Triệt thì... chắc là đang ở tầng hai tập nhảy, dù gì cũng sắp đến buổi concert rồi! Cần phải tập luyện nhiều, tránh trường hợp đến lúc đấy lại nhảy sai."
 
Thu Danh Duy thấy hứng thú: "Tôi đi xem thử."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Đi đến cầu thang xoắn ốc tầng hai đã nghe thấy tiếng âm nhạc cực kỳ nhịp nhàng vang lên từ phòng tập nhảy, sau khi cô ôm cánh tay đi đến cửa, nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt đang tập nhảy trước tấm gương to.
 
Không biết anh đã tập bao lâu, cái áo thun màu trắng kia đã ướt đẫm mồ hôi, dán sát vào bụng, vòng eo tuyệt đẹp như ẩn như hiện theo động tác của anh.
 
Thật sự... khiến người ta muốn phạm tội...
 
Thu Danh Duy cứ thế đứng yên lặng sau cửa xem, khi một nhịp trống thật mạnh khác rơi xuống, đột nhiên Bạc nguyên Triệt xoay người, vô tình ngước mắt lên, cuối cùng cũng phát hiện bóng dáng đang núp sau cánh cửa.
 
Hô hấp của anh chững lại, vào lúc này bước nhảy vốn đã quen thuộc đến tận xương lại quên đến tận chín tầng mây, vì thế chân trái vấp chân phải, liêu xa liêu xiêu mấy bước, cuối cùng phanh gấp quỳ "rầm" xuống trước mặt cô.
 
Bạc Nguyên Triệt: "..."
 
Nhạc vẫn còn tiếp tục nhưng nhịp trống đánh lại không tạo ra chút nhiệt huyết nào, mà thay vào đấy lại là sự xấu hổ khó tả.
 
Nhìn thấy vẻ mặt anh như chết cha chết mẹ, Thu Danh Duy không nhịn được bật cười: "Cậu như vậy không được đâu, nhảy còn bị ngã, không sợ đến concert sẽ mất mặt sao?"
 
Cô vươn tay với anh.
 
Bạc Nguyên Triệt không đón lấy mà tự bò dậy, anh vén vạt áo lên lau mồ hôi, đáng tiếc không lau được mà càng ngày mặt càng đỏ rõ hơn.
 
Ánh mắt anh né tránh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng phải là tại vì chị xuất hiện bất ngờ..."
 
Thu Danh Duy nghe thấy, gõ trán anh: "Tôi mới nhìn thôi đã không chịu được, trong concert nhiều người nhìn thế thì cậu phải làm sao đây?"
 
Nếu cô từng thấy năng lực nghề nghiệp của Bạc Nguyên Triệt thì sẽ không hỏi câu như vậy. Nhưng, siêu sao hàng đầu giới giải trí đứng trước mặt vô số người xem cũng không thấy lúng túng mà lại hoảng loạn y như tên ngốc trước mặt cô, đừng nói là bình tĩnh nhảy xong một bài, lúc này đến nửa bước nhảy anh cũng không làm nổi.
 
Quá, quá xấu hổ...
 
"Người khác nhìn chằm chằm thì tôi không sao." Yên lặng một lát, anh mới lần nữa nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng điệu lộ ra chút ấm ức khó nói thành lời: "Nhưng chị thì không được... Chị mà nhìn chằm chằm thì tôi sẽ căng thẳng..."
 
Thu Danh Duy tức giận nói: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm giáo dục à? Sợ tôi thế."
 
"Không phải sợ..." Anh gãi tóc, cũng không nói ra được là vì lý do gì: "Dù sao thì là... căng thẳng..."
 
Căng thẳng chưa từng có...
 
Giống như chỉ cần liên quan đến cô là bất cứ chuyện bình thường gì cũng rất khó để duy trì bình tĩnh.
 
Thu Danh Duy không biết nên nói gì mới được: "Vậy thì tôi không đến concert của cậu nữa, tránh để ảnh hướng đến phát huy của cậu."
 
Nghe thấy lời này, Bạc Nguyên Triệt sốt ruột, túm chặt tay cô theo bản năng, giữ lại nói: "Đừng mà! Tôi rất căng thẳng nhưng chị nhìn chằm chằm tôi thêm mấy lần, chắc tôi sẽ không căng thẳng nữa."
 
Vì thì Thu Danh Duy vào phòng tập nhảy, tìm một chỗ ngồi trên mặt đất, sau đấy ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Nguyên Triệt: "Vậy giờ cậu nhảy đi!"
 
Đối diện với đôi mắt cô, Bạc Nguyên Triệt mơ hồ cảm thấy không ổn. Cứ có cảm giác, anh sẽ tự vác đá đập chân mình nhanh thôi.
 
Sự thật chứng minh đúng thế thật.
 
Khoảng chừng năm phút sau khi không thể bước bước nhảy đầu tiên trong tiếng trống dồn dập và âm nhạc sôi động, Bạc Nguyên triệt từ bỏ.
 
Trước mặt cô anh không thể nhảy được, tất cả lực chú ý đều không khống chế được bị cô lôi đi, trong đầu anh không có nhịp điệu và bước nhảy, mà chỉ có cô thấy anh thế nào, nghĩ về anh thế nào, thế nên anh càng sợ mất mặt thì càng mất mặt.
 
Trong bầu không khí xấu hổ hít thở không thông, anh yếu ớt nói: "Hay là... Hôm nay đến đây thôi? Chúng ta xuống ăn cơm đi..."
 
Thu Danh Duy: "..."
 
Cái tên này!
 
...
 
Không thể tập nhảy nữa nhưng linh cảm viết nhạc lại liên tục tăng nhanh.
 
Đêm đó là lần thứ hai Bạc Nguyên Triệt mất ngủ, lăn qua lộn lại không ngủ được, nên đành cam chịu số phận bò dậy viết nhạc. Trước mắt hiện lên từng cảnh quen biết Thu Danh Duy, hoà thành những nốt nhạc mượt mà dưới ngòi bút.
 
Không nhớ nổi lần trước linh cảm bùng nổ là lúc nào, anh viết liền mạch năm bài hát, cuối cùng khi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy dần có màu trắng như bụng cá, anh mới vô thức mệt mỏi, chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng.
 
Đã đến lúc ra album.
 
Anh nghĩ.


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện