Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 24


trước sau


 
Chương 24: Muốn chịu đổ vỏ
 
Ngả lưng trên giường ngủ bù mấy tiếng, đến buổi chiều, Bạc Nguyên Triệt mang bài hát mới viết vào phòng thu âm hát thử.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Một nụ cười giản đơn, lại khiến ngày mưa trở nên trong xanh~”
 
“Trong vô thức không thể rời khỏi em~”
 
“Muốn cứ thế tận hưởng thời gian như chậm lại bên em~”
 
“Ngày gặp gỡ em, chính là ngày tuyệt vời nhất~”
 
Anh hát đến quên mình, không chú ý tới đám người đứng ngoài phòng thu âm nghe lén.
 
Quý Ninh đóng cửa lại, nhỏ giọng nói với chúng bạn: “Anh Nguyên Triệt đổi tính sao? Bài hát lần này ngọt lắm luôn ấy?”
 
Mọi người che miệng cười: “Tên nhóc này hoàn toàn rơi vào bể tình rồi sao?”
 
Quý Ninh cũng cười theo: “Đúng vậy, lời bài hát này hoàn toàn là viết về chị Duy mà!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trợ lý lại tỏ vẻ lo lắng: “Như vậy không được! Nguyên Triệt đang ở thời điểm lập nghiệp, hiện giờ không thể yêu đương.”
 
Tô Ngạn “xùy” một tiếng, cảm thấy anh ta suy nghĩ quá nhiều: “Chỉ có mình cậu ấy nhiệt tình thôi! Cậu xem chị Duy có đổ cậu ấy không? Hoàn toàn coi cậu ấy như em trai!”
 
Trợ lý: “Ờm… Hình như cậu ấy lớn hơn chị Duy…”
 
“Vậy thì sao chứ?” Tô Ngạn vì Thu Danh Duy phá đổ Minh Thị mà hoàn toàn phản chiến, không chút khách sáo với đồng đội của mình: “Vẫn là em trai thôi!”
 
Nếu anh có thể theo đuổi được chị Duy thì đó mới gọi là có bản lĩnh.
 
*
 
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới một ngày trước buổi concert.
 
Hôm nay, Thu Danh Duy vừa mới chạy như bay từ chân núi lên đỉnh núi thì nhận được cuộc gọi từ thành phố Bái.
 
Màn hình hiển thị thư ký Chu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
“Cô Thu, khách sạn suối nước nóng đã chuẩn bị xong cho cô, cô có thể vào ở bất cứ lúc nào.” Một giọng nói cung kính truyền đến từ đầu bên kia: “Bản di chúc cũng đã được viết theo chỉ thị của cô.”
 
Nghe những lời này, Thu Danh Duy mới ý thức được, ba tháng vui vẻ đã sắp kết thúc… 
 
Mặt trời lặn ở phía xa đỏ rực như lửa, từng chút từng chút lặn xuống trước mắt cô, giống như cô trời xui đất khiến nhặt được một sinh mạng, ngắn ngủi đến mức chỉ chớp mắt là đã tắt.
 
“Cô Thu?” Sau một lúc lâu không nhận được câu trả lời của cô, đầu dây bên kia thử thăm dò gọi một tiếng.
 
Thu Danh Duy kìm nén những cảm xúc suy sụp đột ngột xuất hiện, lấy lại tinh thần, trả lời: “Tôi biết rồi, anh đã vất vả rồi, thư ký Chu.”
 
Bên kia sợ hãi: “Vất vả chỗ nào chứ? Đây đều là việc cần phải làm vì cô.”
 
Lại nghĩ đến gì đó, thư ký Chu hỏi: “Đúng rồi, bởi vì ngài Cố Trì lập bia mộ trước cho cô, nên bây giờ rất nhiều người ở thành phố Bái cho rằng cô đã qua đời, có cần tôi giúp cô bác bỏ tin đồn không? Như vậy không may mắn.”
 
Sắp là người chết rồi, có bác bỏ hay không thì cũng đâu thay đổi gì?
 
Thu Danh Duy: “Không cần, cứ để bọn họ nghĩ tôi đã chết đi.”
 
Để tránh mấy ngày ít ỏi còn lại bị tên cặn bã Lục Cảnh Thâm làm phiền, quấy rầy sự thanh tịnh của cô.
 
Thư ký Chu xác nhận lại di chúc với cô một lần nữa, nghe nói tấm chi phiếu cô cho Bạc Nguyên Triệt, anh chưa hề động vào một đồng nào nhưng đã quá hạn rồi, Thu Danh Duy suy nghĩ, sau đó giải quyết thế này: “Nếu cậu ấy không chịu dùng tờ chi phiếu, vậy thì chờ sau khi tôi rời khỏi thành phố Nhạc, cứ chuyển thẳng vào tài khoản của cậu ấy. Còn các tài sản khác thì như chúng ta đã bàn, sau khi tôi chết quyên góp toàn bộ cho tổ chức từ thiện, một đồng cũng không để Lục Cảnh Thâm hưởng.”
 
Thư ký Chu hiểu ý, nghiêm túc ghi nhớ, cuối cùng không kìm nén được, cố gắng kiềm chế cảm xúc bi thương, nói lời tạm biệt với cô: “Cô bảo trọng nhé.”
 
“Ừ.” Thu Danh Duy đáp lời: “Cảm ơn thư ký Chu đã giúp đỡ suốt quãng thời gian qua.”
 
Cúp điện thoại, cô nhắm mắt, rất nhiều cảm xúc dâng trào trong lồng ngực.
 
Suy cho cùng, dù cô có lạc quan thế nào thì vẫn là con người, đứng trước cái chết vẫn không tránh khỏi lưu luyến và không cam lòng. Tiếc là cho dù có chống cự thế nào, cô cũng không làm chủ được, ví dụ như bị người ta hại chết ở thế giới ban đầu, ví dụ như cô không hiểu sao lại xuyên vào quyển sách này.
 
Điện thoại lại reo lên.
 
Lần này là tin nhắn WeChat của Bạc Nguyên Triệt.
 
"Bao giờ thì chị về? Bữa tối có món chị thích ăn đó!"
 
Từ những dòng chữ cứng nhắc vẫn có thể cảm nhận được sự phấn khích phía bên kia màn hình, giống như chú chó ngóng trông chủ nhân về nhà, đuôi phía sau vẫy thành hình cái quạt. 
 
Thu Danh Duy rất muốn cười nhưng lại không cười nổi.
 
Cô tắt điện thoại, lại nhìn về phía chân trời xa xôi.
 
Cô muốn ở một mình thêm chút nữa.
 
Sắc trời tối dần.
 
Không biết qua bao lâu, phía sau có tiếng động cơ từ xa đến gần.
 
Khi hai chùm đèn xe bật sáng chiếu về phía này, Thu Danh Duy quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Minh vừa cảnh cáo không lâu trước đó lại xuất hiện như âm hồn không tan.
 
Lúc này cô đang khó chịu nên lời nói không hề khách khí: “Tôi nhớ là tôi đã nói với anh rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh Hạ, anh không nghe hiểu tiếng người à?”
 
Sống hai mươi mấy năm, lần đầu Hạ Minh gặp được người phụ nữ thú vị như vậy, hết lần này đến lần khác khiến anh ta ngạc nhiên, hết lần này đến lần khác giẫm lên trên đầu anh ta tác oai tác quái. Với tính cách của anh ta thì đã cho cô đẹp mặt từ lâu rồi, nhưng cứ như bị mắc chứng Stockholm, cô càng ném thể diện của anh ta xuống đất, anh ta lại càng không nhịn được ngày đêm thương nhớ cô.
 
Lần trước, sau khi bị cô từ chối, anh ta tìm người điều tra cô kĩ càng, không ngờ lại tra ra kết quả ngoài ý muốn! Người phụ nữ khinh cuồng, tiêu sái này lại là cô ấm như đóa hoa trắng muốt của nhà họ Thu đang theo đuổi đàn ông ở thành phố Bái!
 
Người ta đồn rằng, cô cuồng si Lục Cảnh Thâm, vì anh ta mà vứt cả mặt mũi lẫn lòng tự tôn, chồng và tình nhân cặp kè cũng không nói lời nào, sau khi người chèo chống Thu Thị qua đời, cô không còn chỗ dựa nên bị chồng ép ly hôn, thành trò cười toàn thành phố Bái.
 
Thật sự… rất khó tin.
 
Nếu không phải đối phương có đầy đủ chứng cứ, suýt chút nữa anh ta đã cho rằng nhầm người rồi! Anh ta rất tò mò, rốt cuộc là do lời đồn dặm mắm thêm muối, phóng đại quá mức, hay là việc ly hôn khiến tình tính cô thay đổi lớn.
 
Cô và Thu Niệm trong miệng người khác, giống như hai người hoàn toàn khác nhau!
 
Anh ta cười khẽ, đóng sầm cửa xe, càng ngày càng hứng thú với người phụ nữ trước mặt: “Không muốn anh xuất hiện, sao vậy, muốn người chồng trước kia xuất hiện à?”
 
Nghe vậy, biểu cảm của Thu Danh Duy hơi thay đổi.
 
Phản ứng của cô đã khẳng định tất cả, nghi ngờ lúc trước của Hạ Minh đã bị đánh tan, nụ cười càng đầy ẩn ý: “Rất bất ngờ đúng không? Anh nói rồi, anh với nhà họ Minh không cùng đẳng cấp, muốn tra một người rất dễ dàng, cô Thu Niệm à.”
 
Thu Danh Duy nhíu mày: “Anh muốn làm gì?"
 
Hạ Minh thẳng thắn trả lời: "Chịu đổ vỏ."
 
Câu nói này chọc Thu Danh Duy tức bật cười: “Có vị hôn phu hoàn hảo như Cố Trì ở đây, không tới lượt anh. Còn nữa, là tôi chủ động ly hôn, việc này cần làm rõ ràng, đừng dùng từ ghê tởm như “đổ vỏ”!”
 
“Mọi người đều nói em yêu chồng trước đến chết đi sống lại, bây giờ xem ra tin đồn thật sự không đáng tin.” Hạ Minh dùng ngón trỏ xoay chìa khóa xe, phân tích: “Còn nữa, Cố Trì hoàn hảo thì sao? Lúc trước em vì chồng trước mà phản bội, không gả cho anh ta, sau khi ly hôn lại nhanh chóng tìm được một người nổi tiếng trong giới giải trí, nếu em có ý với anh ta thì đã sớm gả rồi. Cho nên, anh ta chưa bao giờ là lựa chọn của em, cô Thu, anh nói đúng không?”
 
“Tôi thật sự rất khinh thường anh.” Thu Danh Duy lạnh mặt: “Nhưng mà, anh nói đúng thì sao? Tôi không chọn Cố Trì, vậy thì cũng sẽ không chọn anh.”

 
Hạ Minh cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, nói: “Anh biết, em không thích đàn ông quá mạnh mẽ, chồng trước của em dựa vào em để có được thành công, bây giờ tên ẻo lả kia dựa vào em mở phòng làm việc. Xem ra lời em nói ngày đó không phải là lời nói trong lúc tức giận, em thích đàn ông dựa vào em.”
 
Thu Danh Duy lười giải thích nguyên do cho anh ta, trực tiếp thừa nhận, hỏi lại anh ta: “Vậy thì sao?”
 
“Không sao cả.” Hạ Minh nói: “Nếu em muốn thay đổi khẩu vị thì có thể suy xét đến anh, trước đó, anh vẫn sẽ luôn tới tìm em kiếm cảm giác tồn tại. Cô Thu, em hãy chuẩn bị tâm lý đi.”
 
Đây là định ép mua ép bán, không được thì tiếp tục quấy rầy?
 
Thu Danh Duy thấy vẻ mặt đắc ý của anh ta, không khách khí mà giội cho anh ta một chậu nước lạnh: “Xem ra năng lực điều tra của anh Hạ cũng chỉ đến thế mà thôi, chỉ tra được thân phận của tôi, không tra ra được tôi sắp chết sao? Hay là, anh có đam mê đặc biệt, thích yêu đương với người mắc bệnh nan y trên giường bệnh?”
 
“Cái gì?” Hạ

Minh sửng sốt, hiển nhiên bị tin tức này làm cho không kịp trở tay.
 
“Cần tôi nói rõ hơn không? Tôi sắp chết rồi, lâu nhất cũng không sống được quá tám tháng, đêm nay tôi sẽ rời khỏi thành phố Nhạc, tìm một nơi yên tĩnh để an nghỉ, anh hiểu chưa?”
 
Hạ Minh hơi hoảng hốt: “Em… nói đùa à?”
 
“Anh nhìn tôi có giống nói đùa không?”
 
Hạ Minh nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, hy vọng có thể tìm ra dấu vết nói dối, nhưng tiếc là vẻ mặt của cô quá nghiêm túc, hoàn toàn chỉ có vẻ mặt sẵn sàng để chết.
 
Anh ta im lặng rất lâu, đủ loại cảm xúc đan xen ở cổ họng, cuối cùng chỉ than nhẹ một câu: “Vậy thì đúng là… đáng tiếc.”
 
Hiếm khi anh ta gặp được một người phụ nữ khiến anh ta hứng thú, anh ta nghĩ quãng đời còn lại có cô bên cạnh nhất định sẽ rất đặc sắc, nhưng lại không ngờ rằng, cô không có quãng đời còn lại.
 
Không muốn lộ ra cảm xúc đau buồn trước mặt người ngoài, Thu Danh Duy mở cửa xe chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn dặn dò thêm: “Tôi nghĩ chắc chắn anh Hạ không muốn làm một người nhiều chuyện, cho nên, mong anh sẽ giữ bí mật về thân phận và bệnh nan y của tôi, đừng nói cho đám Bạc Nguyên Triệt biết.”
 
Cô hy vọng, ở trong lòng bọn họ, cô vĩnh viễn chỉ là Thu Danh Duy, chứ không phải ai đó khác.
 

 
Sau khi lang thang một lúc lâu trong ánh đèn neon lấp lánh ở thành phố Nhạc, lúc trở phòng làm việc đã là đêm khuya.
 
Tia sáng của đèn pha chiếu sáng con đường vắng lặng, cuối cùng rọi vào cánh cửa biệt thự, khiến cho bóng dáng đang chạy như điên đến tỏa sáng lấp lánh.
 
“Tiểu Duy! Chị đi đâu vậy?” Bạc Nguyên Triệt vội vàng chạy đến bên cạnh xe, trên mặt lộ rõ sự lo lắng: “Không trả lời tin nhắn, điện thoại lại tắt máy, tôi còn tưởng chị xảy ra chuyện gì.”
 
Thu Danh Duy giơ tay thưởng cho anh một quả hạt dẻ: “Tôi có thể xảy ra chuyện gì? Điện thoại hết pin thôi.”
 
Quý Ninh và những người khác cũng đi đến, nghe vậy, lập tức mồm năm miệng mười trêu chọc…
 
“Em đã nói mà, sao chị Duy có thể xảy ra chuyện được? Nguyên Triệt, anh là vua ảo tưởng sức mạnh à? Suốt ngày nghĩ đến mấy thứ không có thật.”
 
“Lại còn lo lắng đến mức không ăn cơm tối, kết quả chỉ là sợ bóng sợ gió, anh làm quái gì không biết nữa?”
 
Bị vạch trần trước mặt đám đông, Bạc Nguyên Triệt rất mất mặt, tức giận quay đầu đuổi người: “Đi đi đi! Rảnh rỗi lắm đúng không? Đã luyện hát chưa? Đã luyện nhảy chưa? Mấy người không chạy show sao?”
 
“Hứ! Lại còn thẹn thùng nữa!”
 
Một đám người cười vang tản ra, để lại không gian riêng cho hai người.
 
Trước cửa lại trở nên yên tĩnh.
 
Tiếng côn trùng ríu rít giữa những tán cây, báo hiệu mùa hạ sắp qua.
 
Bạc Nguyên Triệt giơ tay ôm một bên cổ, ngại ngùng giải thích: “Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, tôi đã ăn tối rồi, chỉ là thấy chị mãi không về nên lo lắng chút thôi.”
 
Vừa dứt lời, bụng anh phát ra một tiếng “ọt” rất dài, đúng lúc đến mức như thể cố tình đối địch với anh.
 
Đối mặt với ánh mắt không thể giải thích của Thu Danh Duy, Bạc Nguyên Triệt im lặng.
 
Mẹ nó, đây là lần thứ mấy rồi, anh không cần thể diện sao?
 
“Sao thế, cơm tối chưa ăn no à?” Sau một lúc lâu im lặng, Thu Danh Duy lên tiếng chế nhạo.
 
Bạc Nguyên Triệt thuận thế xuống bậc thang, tiếp tục trợn mắt nói dối: “Đúng vậy, chưa ăn no, hay là chị ăn thêm chút cơm với tôi đi?”
 
“Được thôi.” Thu Danh Duy cười đồng ý, ánh mắt nhuốm màu ánh trăng trở nên mông lung mà dịu dàng.
 
Cảm giác về gia đình đã mất từ ​​lâu được người trước mặt mang trở lại. Chỉ là đáng tiếc, cô vừa mới nhận ra thì đã phải chia xa.
 
Thấy trong mắt cô lộ vẻ tiếc nuối, có hơi không giống dáng vẻ thường ngày, Bạc Nguyên Triệt không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
 
“Sao là làm sao?”
 
“Thì…” Anh thẹn thùng ho khan một cái, ấp úng hỏi: “Tại sao… lại nhìn tôi như vậy?”
 
“Vậy tôi phải nhìn cậu như thế nào?”
 
Thu Danh Duy bày ra mấy biểu cảm hung ác, nhe răng trợn mắt, khinh thường, quyến rũ…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bạc Nguyên Triệt buồn cười, không khống chế được tay mà sờ luôn lên đầu lão hổ, nói: “Đáng yêu quá.”
 
Lòng bàn tay chạm vào mái tóc lành lạnh của cô gái, lúc này anh mới giật mình nhận ra mình đã làm chuyện to gan lớn mật, động tác cứng đờ, ánh mắt chột dạ nhìn khuôn mặt cô, muốn xem bây giờ cô có biểu cảm gì.
 
Lập tức đối diện với một đôi mắt nguy hiểm, cùng với hai chữ nhẹ nhàng: “Đáng yêu?”
 
Anh cười gượng hai tiếng, định pha trò để bỏ qua, tay lặng lẽ rút về, nhưng được nửa đường bỗng dưng bị túm chặt, ngay sau đó cơ thể bị kéo nghiêng về phía trước, đầu bị ấn xuống.
 
Ngay lúc anh cho rằng mình sắp bị đánh, Thu Danh Duy lại dùng hai tay nhéo mặt anh, giống như trêu đùa chó Shiba, cười tủm tỉm nói: “Triệt gâu gâu nhà ta ngoan quá đi, gọi chị xem nào!”
 
Bạc Nguyên Triệt: “…”
 
Được rồi, anh sai rồi, anh đầu hàng.
 
Thấy anh không lên tiếng, Thu Danh Duy lại nhéo mũi anh, thúc giục: “Gọi chị đi, nhanh lên, nếu không đêm nay không được ăn thức ăn cho chó đâu, phải nhịn đói.”
 
Lúc đầu trên bàn ăn, anh là người đầu tiên gọi “chị Duy” là để lấy uy giúp cô, nhưng về sau gọi là “Tiểu Duy”, cứ tưởng cô không thèm để ý, ai ngờ cô không nói gì nhưng vẫn nhớ kĩ nợ như vậy! Lúc này vô tình đụng phải họng súng, vì thế tiện thể tính luôn nợ mới lẫn nợ cũ.
 
Bạc Nguyên Triệt thầm tức chính mình ban nãy tiện tay tiện miệng, nhưng xúc cảm vẫn còn sót lại ở lòng bàn tay khiến anh cảm thấy bị mắng cũng không lỗ.
 
Anh chắc chắn không thể gọi “chị” nhưng vẫn có thể kêu tiếng chó.
 
Vì thế, anh bỏ thể diện, khẽ kêu hai tiếng với cô: “Gâu gâu!”
 
Đám đồng đội đứng trong chỗ tối lén nhìn đều lộ ra biểu cảm ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm, thật sự không dám nhìn thẳng…
 
Nếu như cảnh này bị đội paparazzi chụp được, tung lên mạng thì không chừng các fan sẽ đồng loạt thoát fan!
 
Tô Ngạn làm động tác chán ngán, ra lệnh: “Giải tán hết đi! Tôi sợ nhìn lén tiếp thì sẽ bị mù mắt mất.”
 
Quý Ninh che miệng cười: “Sao em lại thấy rất tốt nhỉ? Từ khi chị Duy xuất hiện, anh Nguyên Triệt đã cởi mở hơn rất nhiều.”
 
Như kia…
 
Tô Ngạn nhìn người đang làm trò, bất giác nở nụ cười.
 
Lần đầu tiên nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt, vẻ mặt thiếu niên hờ hững, giống như có một lớp băng che phủ, thể hiện rõ ràng người lạ không được đến gần, trừ những lúc luyện hát, nhảy và những lúc quan trọng ra, anh gần như không nói một chữ dư thừa nào.
 
Sau khi ở chung một thời gian dài, cậu ta và Quý Ninh bày ra đủ thiện chí mới khiến Bạc Nguyên Triệt dần gỡ bỏ lớp đề phòng, quan hệ thân thiết hơn rất nhiều, nhưng giữa họ vẫn có một bức tường vô hình, bọn họ không đi vào, anh cũng không chịu đi ra.
 
Không giống hiện tại…
 
Sự vui vẻ đơn thuần này, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được.
 
Tô Ngạn quay người rời đi với nụ cười vẫn còn trên môi.
 
Hi vọng rằng niềm vui này có thể kéo dài mãi mãi…
 
Bạc Nguyên Triệt không biết bộ dáng ngu ngốc của mình đã bị các đồng đội nhìn thấy, thấy Thu Danh Duy bị chọc cười, không nhịn được kêu “gâu gâu” nhiều hơn.
 
“Được rồi!” Thu Danh Duy ấn cái đầu đang đụng vào lòng bàn tay cô, dùng sức xoa nhẹ hai lần, xem như buông tha cho anh: “Mau vào ăn cơm đi, tôi đói bụng rồi.”
 
Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới ngừng lại, nhíu mày hỏi: “Chị chưa ăn cơm tối?”
 
Thu Danh Duy liếc xéo anh, mỉa mai sửa lại: “Giống cậu thôi, chưa ăn no.”
 
“… Được rồi.”
 
Hai người lần lượt đi vào phòng.
 
Lúc này phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn một chút nguyên liệu nấu ăn. Thu Danh Duy không biết nấu ăn, Bạc Nguyên Triệt biết nấu, nhưng sau khi debut bận tối mắt tối mũi, làm sao còn thời gian tự nấu ăn? Cho nên khỏi nói cũng biết kỹ năng nấu nướng đã thụt lùi thế nào.
 
Vì thế, hai người mười ngón tay không dính nước mùa xuân trợn mắt nhìn chằm chằm bệ bếp.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện