Chương 24: Muốn chịu đổ vỏ
Ngả lưng trên giường ngủ bù mấy tiếng, đến buổi chiều, Bạc Nguyên Triệt mang bài hát mới viết vào phòng thu âm hát thử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Một nụ cười giản đơn, lại khiến ngày mưa trở nên trong xanh~”
“Trong vô thức không thể rời khỏi em~”
“Muốn cứ thế tận hưởng thời gian như chậm lại bên em~”
“Ngày gặp gỡ em, chính là ngày tuyệt vời nhất~”
Anh hát đến quên mình, không chú ý tới đám người đứng ngoài phòng thu âm nghe lén.
Quý Ninh đóng cửa lại, nhỏ giọng nói với chúng bạn: “Anh Nguyên Triệt đổi tính sao? Bài hát lần này ngọt lắm luôn ấy?”
Mọi người che miệng cười: “Tên nhóc này hoàn toàn rơi vào bể tình rồi sao?”
Quý Ninh cũng cười theo: “Đúng vậy, lời bài hát này hoàn toàn là viết về chị Duy mà!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trợ lý lại tỏ vẻ lo lắng: “Như vậy không được! Nguyên Triệt đang ở thời điểm lập nghiệp, hiện giờ không thể yêu đương.”
Tô Ngạn “xùy” một tiếng, cảm thấy anh ta suy nghĩ quá nhiều: “Chỉ có mình cậu ấy nhiệt tình thôi! Cậu xem chị Duy có đổ cậu ấy không? Hoàn toàn coi cậu ấy như em trai!”
Trợ lý: “Ờm… Hình như cậu ấy lớn hơn chị Duy…”
“Vậy thì sao chứ?” Tô Ngạn vì Thu Danh Duy phá đổ Minh Thị mà hoàn toàn phản chiến, không chút khách sáo với đồng đội của mình: “Vẫn là em trai thôi!”
Nếu anh có thể theo đuổi được chị Duy thì đó mới gọi là có bản lĩnh.
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới một ngày trước buổi concert.
Hôm nay, Thu Danh Duy vừa mới chạy như bay từ chân núi lên đỉnh núi thì nhận được cuộc gọi từ thành phố Bái.
Màn hình hiển thị thư ký Chu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô Thu, khách sạn suối nước nóng đã chuẩn bị xong cho cô, cô có thể vào ở bất cứ lúc nào.” Một giọng nói cung kính truyền đến từ đầu bên kia: “Bản di chúc cũng đã được viết theo chỉ thị của cô.”
Nghe những lời này, Thu Danh Duy mới ý thức được, ba tháng vui vẻ đã sắp kết thúc…
Mặt trời lặn ở phía xa đỏ rực như lửa, từng chút từng chút lặn xuống trước mắt cô, giống như cô trời xui đất khiến nhặt được một sinh mạng, ngắn ngủi đến mức chỉ chớp mắt là đã tắt.
“Cô Thu?” Sau một lúc lâu không nhận được câu trả lời của cô, đầu dây bên kia thử thăm dò gọi một tiếng.
Thu Danh Duy kìm nén những cảm xúc suy sụp đột ngột xuất hiện, lấy lại tinh thần, trả lời: “Tôi biết rồi, anh đã vất vả rồi, thư ký Chu.”
Bên kia sợ hãi: “Vất vả chỗ nào chứ? Đây đều là việc cần phải làm vì cô.”
Lại nghĩ đến gì đó, thư ký Chu hỏi: “Đúng rồi, bởi vì ngài Cố Trì lập bia mộ trước cho cô, nên bây giờ rất nhiều người ở thành phố Bái cho rằng cô đã qua đời, có cần tôi giúp cô bác bỏ tin đồn không? Như vậy không may mắn.”
Sắp là người chết rồi, có bác bỏ hay không thì cũng đâu thay đổi gì?
Thu Danh Duy: “Không cần, cứ để bọn họ nghĩ tôi đã chết đi.”
Để tránh mấy ngày ít ỏi còn lại bị tên cặn bã Lục Cảnh Thâm làm phiền, quấy rầy sự thanh tịnh của cô.
Thư ký Chu xác nhận lại di chúc với cô một lần nữa, nghe nói tấm chi phiếu cô cho Bạc Nguyên Triệt, anh chưa hề động vào một đồng nào nhưng đã quá hạn rồi, Thu Danh Duy suy nghĩ, sau đó giải quyết thế này: “Nếu cậu ấy không chịu dùng tờ chi phiếu, vậy thì chờ sau khi tôi rời khỏi thành phố Nhạc, cứ chuyển thẳng vào tài khoản của cậu ấy. Còn các tài sản khác thì như chúng ta đã bàn, sau khi tôi chết quyên góp toàn bộ cho tổ chức từ thiện, một đồng cũng không để Lục Cảnh Thâm hưởng.”
Thư ký Chu hiểu ý, nghiêm túc ghi nhớ, cuối cùng không kìm nén được, cố gắng kiềm chế cảm xúc bi thương, nói lời tạm biệt với cô: “Cô bảo trọng nhé.”
“Ừ.” Thu Danh Duy đáp lời: “Cảm ơn thư ký Chu đã giúp đỡ suốt quãng thời gian qua.”
Cúp điện thoại, cô nhắm mắt, rất nhiều cảm xúc dâng trào trong lồng ngực.
Suy cho cùng, dù cô có lạc quan thế nào thì vẫn là con người, đứng trước cái chết vẫn không tránh khỏi lưu luyến và không cam lòng. Tiếc là cho dù có chống cự thế nào, cô cũng không làm chủ được, ví dụ như bị người ta hại chết ở thế giới ban đầu, ví dụ như cô không hiểu sao lại xuyên vào quyển sách này.
Điện thoại lại reo lên.
Lần này là tin nhắn WeChat của Bạc Nguyên Triệt.
"Bao giờ thì chị về? Bữa tối có món chị thích ăn đó!"
Từ những dòng chữ cứng nhắc vẫn có thể cảm nhận được sự phấn khích phía bên kia màn hình, giống như chú chó ngóng trông chủ nhân về nhà, đuôi phía sau vẫy thành hình cái quạt.
Thu Danh Duy rất muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Cô tắt điện thoại, lại nhìn về phía chân trời xa xôi.
Cô muốn ở một mình thêm chút nữa.
Sắc trời tối dần.
Không biết qua bao lâu, phía sau có tiếng động cơ từ xa đến gần.
Khi hai chùm đèn xe bật sáng chiếu về phía này, Thu Danh Duy quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Minh vừa cảnh cáo không lâu trước đó lại xuất hiện như âm hồn không tan.
Lúc này cô đang khó chịu nên lời nói không hề khách khí: “Tôi nhớ là tôi đã nói với anh rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh Hạ, anh không nghe hiểu tiếng người à?”
Sống hai mươi mấy năm, lần đầu Hạ Minh gặp được người phụ nữ thú vị như vậy, hết lần này đến lần khác khiến anh ta ngạc nhiên, hết lần này đến lần khác giẫm lên trên đầu anh ta tác oai tác quái. Với tính cách của anh ta thì đã cho cô đẹp mặt từ lâu rồi, nhưng cứ như bị mắc chứng Stockholm, cô càng ném thể diện của anh ta xuống đất, anh ta lại càng không nhịn được ngày đêm thương nhớ cô.
Lần trước, sau khi bị cô từ chối, anh ta tìm người điều tra cô kĩ càng, không ngờ lại tra ra kết quả ngoài ý muốn! Người phụ nữ khinh cuồng, tiêu sái này lại là cô ấm như đóa hoa trắng muốt của nhà họ Thu đang theo đuổi đàn ông ở thành phố Bái!
Người ta đồn rằng, cô cuồng si Lục Cảnh Thâm, vì anh ta mà vứt cả mặt mũi lẫn lòng tự tôn, chồng và tình nhân cặp kè cũng không nói lời nào, sau khi người chèo chống Thu Thị qua đời, cô không còn chỗ dựa nên bị chồng ép ly hôn, thành trò cười toàn thành phố Bái.
Thật sự… rất khó tin.
Nếu không phải đối phương có đầy đủ chứng cứ, suýt chút nữa anh ta đã cho rằng nhầm người rồi! Anh ta rất tò mò, rốt cuộc là do lời đồn dặm mắm thêm muối, phóng đại quá mức, hay là việc ly hôn khiến tình tính cô thay đổi lớn.
Cô và Thu Niệm trong miệng người khác, giống như hai người hoàn toàn khác nhau!
Anh ta cười khẽ, đóng sầm cửa xe, càng ngày càng hứng thú với người phụ nữ trước mặt: “Không muốn anh xuất hiện, sao vậy, muốn người chồng trước kia xuất hiện à?”
Nghe vậy, biểu cảm của Thu Danh Duy hơi thay đổi.
Phản ứng của cô đã khẳng định tất cả, nghi ngờ lúc trước của Hạ Minh đã bị đánh tan, nụ cười càng đầy ẩn ý: “Rất bất ngờ đúng không? Anh nói rồi, anh với nhà họ Minh không cùng đẳng cấp, muốn tra một người rất dễ dàng, cô Thu Niệm à.”
Thu Danh Duy nhíu mày: “Anh muốn làm gì?"
Hạ Minh thẳng thắn trả lời: "Chịu đổ vỏ."
Câu nói này chọc Thu Danh Duy tức bật cười: “Có vị hôn phu hoàn hảo như Cố Trì ở đây, không tới lượt anh. Còn nữa, là tôi chủ động ly hôn, việc này cần làm rõ ràng, đừng dùng từ ghê tởm như “đổ vỏ”!”
“Mọi người đều nói em yêu chồng trước đến chết đi sống lại, bây giờ xem ra tin đồn thật sự không đáng tin.” Hạ Minh dùng ngón trỏ xoay chìa khóa xe, phân tích: “Còn nữa, Cố Trì hoàn hảo thì sao? Lúc trước em vì chồng trước mà phản bội, không gả cho anh ta, sau khi ly hôn lại nhanh chóng tìm được một người nổi tiếng trong giới giải trí, nếu em có ý với anh ta thì đã sớm gả rồi. Cho nên, anh ta chưa bao giờ là lựa chọn của em, cô Thu, anh nói đúng không?”
“Tôi thật sự rất khinh thường anh.” Thu Danh Duy lạnh mặt: “Nhưng mà, anh nói đúng thì sao? Tôi không chọn Cố Trì, vậy thì cũng sẽ không chọn anh.”
Hạ Minh cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, nói: “Anh biết, em không thích đàn ông quá mạnh mẽ, chồng trước của em dựa vào em để có được thành công, bây giờ tên ẻo lả kia dựa vào em mở phòng làm việc. Xem ra lời em nói ngày đó không phải là lời nói trong lúc tức giận, em thích đàn ông dựa vào em.”
Thu Danh Duy lười giải thích nguyên do cho anh ta, trực tiếp thừa nhận, hỏi lại anh ta: “Vậy thì sao?”
“Không sao cả.” Hạ Minh nói: “Nếu em muốn thay đổi khẩu vị thì có thể suy xét đến anh, trước đó, anh vẫn sẽ luôn tới tìm em kiếm cảm giác tồn tại. Cô Thu, em hãy chuẩn bị tâm lý đi.”
Đây là định ép mua ép bán, không được thì tiếp tục quấy rầy?
Thu Danh Duy thấy vẻ mặt đắc ý của anh ta, không khách khí mà giội cho anh ta một chậu nước lạnh: “Xem ra năng lực điều tra của anh Hạ cũng chỉ đến thế mà thôi, chỉ tra được thân phận của tôi, không tra ra được tôi sắp chết sao? Hay là, anh có đam mê đặc biệt, thích yêu đương với người mắc bệnh nan y trên giường bệnh?”
“Cái gì?” Hạ