Chương 25: Anh chờ người không tới
“Để tôi gọi cơm.” Thu Danh Duy lấy điện thoại ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt không muốn cô cảm thấy ở cùng anh đến bữa tối cũng không ăn được, vì thế nhanh chóng giữ cô lại, kiên quyết nói: “Không cần đâu, để tôi nấu!”
Thu Danh Duy không khỏi kinh ngạc: “Cậu nấu?”
“Đừng coi thường người khác, tôi đã tự nấu ăn suốt mấy năm qua đấy, tài nấu nướng không thua gì Quý Ninh đâu.” Đương nhiên, cần thêm từ “đã từng” vào đằng trước…
Nói xong, Bạc Nguyên Triệt mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, bởi vì không có ý tưởng gì nên anh đã đập nát ba quả trứng gà.
Lòng trứng chảy đầy đất.
Thu Danh Duy tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ về chuyện anh biết nấu ăn: “Hay là thôi…”
“Không không không! Vừa rồi là trượt tay! Trượt tay mà thôi!” Bạc Nguyên Triệt cuống quít giải thích, vừa ngồi xổm xuống xử lý ba quả trứng gà vô tội bị chết thảm kia, vừa khoác lác với cô: “Chị cứ ngồi đó chờ đi, tôi đảm bảo sẽ làm cho chị một bát mì cà chua trứng chiên ngon nhất thế giới!”
Thấy dáng vẻ vụng về của anh là biết ngay anh chỉ mạnh miệng, Thu Danh Duy cũng không vạch trần, cô ngồi trước bàn, một tay chống cằm xem anh bận rộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay người đàn ông khớp xương rõ ràng, thon dài xinh đẹp, có thể tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt đẹp khi gảy đàn. Nhưng mà nấu ăn thì… chỉ có thể gọi là một mớ hỗn độn.
Thấy anh không đeo tạp dề, định cứ như vậy mà ra trận xào rau, cũng không sợ làm bẩn áo thun trắng tinh.
Thu Danh Duy lắc đầu, đứng dậy cầm tạp dề lên đeo giúp anh. Đôi tay cô vòng ra đằng sau, chỉ cách anh không quá mười phân, giống như hai người đang ôm nhau.
Bạc Nguyên Triệt lập tức cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cái nồi, không dám động đậy.
Ánh đèn trên bếp chiếu vào, soi rõ vẻ ngại ngùng trong mắt anh, yếu hầu từ từ trượt lên trượt xuống, căng thẳng hỏi: “Sao, sao vậy?”
Thu Danh Duy cúi đầu, nghiêm túc thắt dây tạp dề, không để ý đến sự khác thường của anh: “Mặc đồ trắng mà cũng dám không đeo tạp dề xào rau, định làm hỏng bộ đồ này à?”
Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới để ý rằng trên người mình có thêm một chiếc tạp dề, đó là đồ Quý Ninh thường đeo, so với anh thì có hơi nhỏ.
Tay đang nắm chặt xẻng cuối cùng cũng thả lỏng, anh nói cảm ơn, sau đấy đầu óc quay cuồng lại nói thêm: “Chị nói xem, chúng ta như vậy có giống chồng xào rau, vợ giúp đeo tạp dề không?”
Kết cục của việc miệng nhanh hơn não là vừa mới dứt lời đã muốn tự tát chết chính mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ Bạc Nguyên Triệt cực kỳ muốn xé nát cái miệng thối tha này, chồng xào rau vợ giúp đeo tạp dề là cái quỷ gì! Đúng là tự tìm đánh mà!
Thu Danh Duy cũng đánh anh thật, nhưng chỉ nhẹ nhàng đánh vào lưng, không hề tức giận: “Mau xào đi! Trứng sắp cháy rồi.”
Bạc Nguyên Triệt “ừ” một tiếng, rồi tiếp tục vùi đầu vào xào rau, khói trắng bốc lên hừng hực, khiến anh cũng theo đó mà ngẩn ngơ.
Cũng giống như lần trước, dường như cô không hề quan tâm đến lời nói vừa rồi, không biết ai mới có thể khiến cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ…
Trong lúc suy nghĩ miên man, một bát mì trứng rán cà chua đã ra lò.
Anh chịu nóng bưng bát lên bàn, sau đó nhéo vành tai, thúc giục như tranh công: “Ăn thử đi! Nếu không ngon, tôi đổi sang họ chị!”
“Vậy thì từ nay tôi sẽ gọi cậu là Thu Nguyên Triệt.”
Bạc Nguyên Triệt có hơi thất vọng rũ mắt: “Đừng như vậy mà, chị còn chưa ăn thử, sao biết nó không ngon?”
Thu Danh Duy buồn cười cầm đũa lên, ăn thử một miếng dưới cái nhìn chăm chú của anh, vậy mà lại ngon đến không ngờ. Cô không nhịn được ăn thêm vài miếng, khiến Bạc Nguyên Triệt vô cùng đắc ý.
“Không lừa chị đúng không?” Anh vừa nói vừa ngồi xuống, chống cằm nhìn cô ăn: “Mì cà chua chiên trứng của anh đây là số một thế giới!”
Thu Danh Duy nhướng mày: “Anh?”
Giọng điệu không mặn không nhạt nhưng lại tạo cho người khác sự áp lực nghẹt thở. Bạc Nguyên Triệt nhận ra mình đã đắc ý quên mình, kiềm chế lại đôi chút, giơ tay sờ mũi, vì khát vọng sống mãnh liệt mà giải thích với cô: “Cái anh đó là tự xưng thôi, không phải có ý muốn làm anh của chị.”
Dừng một chút, anh lại tự tìm đường chết thử mon men: “Đương nhiên, nếu chị muốn… thì cũng có thể…”
Thu Danh Duy: “…”
Không, cô không muốn.
Từ bữa cơm trưa tới giờ cô chưa ăn gì, lúc này Thu Danh Duy đã đói đến mức ngực dán vào lưng, chỉ trong chốc lát đã giải quyết sạch sẽ bát mì, uống không thừa một giọt canh.
Tuy Bạc Nguyên Triệt vẫn còn đói bụng nhưng lại thỏa mãn hơn cả ăn mười chén cơm.
“Thế nào? Tay nghề của tôi rất tốt đúng không?”
Sợ cái đuôi của anh vểnh lên tận trời, Thu Danh Duy cố ý nói: “Cũng tạm.”
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh, nhưng không ngờ nó lại chẳng ảnh hướng đến anh chút nào. Bạc Nguyên Triệt đứng dậy thu dọn bát đũa giúp cô, miệng nói: “Kỹ năng nấu nướng chỉ cần luyện tập là sẽ tốt hơn, chị cho tôi chút thời gian, tôi đảm bảo lần sau sẽ ngon hơn lần này rất nhiều.”
Thấy anh bắt đầu rửa bát, Thu Danh Duy nhìn bệ bếp, canh trong nồi đều đã bị múc hết sạch, không nhịn được hỏi: “Tại sao không thấy phần của cậu?”
“À, lát nữa tôi nấu mì gói là được rồi.”
“Có mì gói sao không nói? Mất công nấu nướng lâu như vậy.”
Bạc Nguyên Triệt cúi đầu rửa bát, giọng điệu như thể lẽ đương nhiên: “Như vậy không được, sao tôi có thể để chị ăn mì gói với tôi được?”
Đối với anh, đó chỉ là một câu nói bình thường, nhưng đối với Thu Danh Duy, đó lại là câu nói khác thường. Cô đứng ở phía sau anh, cảm nhận rõ ràng hơi ấm trong lồng ngực càng ngày càng nóng lên.
Đừng như vậy, anh đối xử với cô càng tốt, cô lại càng sợ chính mình sẽ không bỏ được, sẽ lưu luyến, sẽ không thể từ biệt thế giới có ràng buộc này.
Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm bóng mình trên mặt đất, nói: “Tôi nhớ ngày mai là concert diễn ra, chúc cậu biểu diễn thuận lợi trước.”
Bạc Nguyên Triệt khó hiểu: “Chúc trước làm gì? Biểu diễn xong thì mọi người cùng đi ăn mừng mà.”
Thu Danh Duy im lặng nhìn anh, không nói cho anh biết rằng, đêm này là đêm cuối cùng cô ở thành phố Nhạc và cũng là lần cuối cùng cô ở bên anh.
Cho nên…
“Bạc Nguyên Triệt, nếu thích đứng trên khấu, vậy thì cứ tiếp tục hát, chúng ta đã hứa rồi đấy, cậu thay tôi hoàn thành ước mơ mà tôi không thể thực hiện được.”
“Tôi sẽ làm.” Bạc Nguyên Triệt đồng ý xong lại nhìn cô một cách kì lạ: “Nhưng mà, sao đột nhiên nghiêm túc vậy?”
Đêm nay Tiểu Duy hơi kỳ lạ, không biết có phải là ảo giác của anh không.
“Tôi đang thúc giục cậu đó, tuy nghe nói cậu là siêu sao hàng đầu giới giải trí, nhưng nếu dừng lại không tiến thì chẳng mấy chốc sẽ bị hậu bối vượt qua đấy, biết chưa?”
Thu Danh Duy che giấu rất tốt, Bạc Nguyên Triệt không nghi ngờ gì, kính trọng, sảng khoái nói: “Tuân lệnh! Tôi sẽ cố gắng, cố gắng hơn cả trước kia.”
“Nhưng…” Anh đổi chủ đề, hỏi: “Ước mơ của chị là gì? Chị chưa bao giờ nói với tôi.”
“Ước mơ của tôi…” Thu Danh Duy lộ ra vẻ tiếc nuối: “Chính là có thể theo đuổi ước mơ một lần nữa.”
Câu trả lời này có hơi luẩn quẩn, Bạc Nguyên Triệt không hiểu lắm, nhưng mà dưới ánh đèn ấm áp, vẻ mặt của cô gái lại vô cùng cô đơn.
Lúc này, anh nhớ lại vẻ mặt của cô khi nói những lời trên đỉnh núi ngày hôm đó: Không cam lòng, lại… không thể làm được gì.
Cũng giống như anh đã từng.
Vì thế anh không nhịn được, lại lần nữa bất chấp nguy cơ bị đánh, đặt tay lên đầu cô, xoa xoa an ủi giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Chị có thể làm được mà, Tiểu Duy.”
Dù cả thế giới đều không tin cô, đều từ bỏ cô.
Anh cũng vẫn sẽ mãi tin tưởng cô, giống như lúc lướt qua vạch đích vào đêm đó vậy, rực rỡ lóa mắt thực hiện bất cứ chuyện gì cô muốn.
Lòng bàn tay của anh ấm áp khiến người khác vô thức buông bỏ sự đề phòng, trong lòng cũng lộ ra vẻ mềm mại yếu ớt nguyên thủy nhất.
Thu Danh Duy nhắm mắt, đẩy lùi sự ấm áp đang lén lút bốc lên.
Đến thế giới xa lạ, tứ cố vô thân này, gặp được anh là điều ấm áp và may mắn nhất, cũng là ký ức tươi đẹp nhất của cô trong ba tháng qua.
Tạm biệt, Bạc Nguyên Triệt…
Cô nói thầm trong lòng như vậy, khi ngước mắt lên bình tĩnh nhìn anh, lại chỉ nhẹ giọng nói một câu “ngủ ngon”, giống như là lời tạm biệt bình thường mỗi đêm, ngày hôm sau bọn họ sẽ còn gặp lại.
Nhưng cô biết.
Sau câu chúc ngủ ngon này, bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa…
*
Đêm đó, Thu Danh Duy đi máy bay tư nhân đến quốc gia khác; Bạc Nguyên Triệt yên bình chìm vào giấc mộng với ý định mang đến cho Tiểu Duy điều bất ngờ trong concert ngày mai.
Giống như dự báo thời tiết đã nói, ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Concert đòi hỏi rất nhiều sự chuẩn bị, Bạc Nguyên Triệt phải gấp rút chạy đến