Chương 26: Bệnh nan y là chẩn đoán sai
Thời gian đổi trang phục ngắn ngủi đã hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía dưới còn vô số khán đang chờ đợi, Bạc Nguyên Triệt vội vàng dập tắt những suy nghĩ linh tinh, trở lại sân khấu với sự tiếc nuối.
Bốn phía sân vận động tối như mực, chỉ có lốm đốm ánh sáng lấp lánh từ lightstick, giống như bầu trời đêm vô tận trên đầu.
Anh lấy lại bình tĩnh, nói với khán giả phía dưới: “Tôi rất vui vì mọi người đã đến xem buổi biểu diễn, cảm ơn sự ủng hộ và tình yêu của các bạn, nếu không có các bạn thì đã không có Bạc Nguyên Triệt ngày hôm nay.”
Những tràng pháo tay và cổ vũ vang lên khắp bốn phía, âm thanh rất lớn.
Bạc Nguyên Triệt cười nhẹ, ánh mắt rơi vào chiếc ghế trống đối diện sân khấu, rõ ràng ảm đạm đi một chút.
“Bài hát cuối cùng đêm nay là bài hát tôi vừa mới sáng tác cách đây không lâu, vốn định dành tặng nó như một món quà bất ngờ cho người mà tôi luôn muốn cảm ơn, cảm ơn cô ấy đã xuất hiện, cảm ơn sự giúp đỡ của cô ấy, cũng cảm ơn cô ấy đã luôn đồng hành và cổ vũ tôi.”
Dừng một chút, anh nói tiếp với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Nhưng tiếc là, có vẻ đêm nay cô ấy có việc nên không thể đến được, cho nên bài hát này chỉ có thể chờ đến lúc ra album mới đưa được cho cô ấy.”
Nói xong, anh thấp giọng ngâm nga với chỗ ngồi trống rỗng. Rõ ràng là giai điệu tươi vui nhưng vì tâm trạng hụt hẫng của anh mà lộ ra một chút cô đơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Một nụ cười giản đơn, lại khiến ngày mưa trở nên trong xanh~”
“Trong vô thức, không thể rời khỏi em~”
“Muốn cứ thế tận hưởng thời gian như chậm lại bên em~”
“Ngày gặp gỡ em, chính là ngày tuyệt vời nhất~”
Đây là bài hát anh mới thu âm mấy hôm trước.
Thành viên phòng làm việc đều biết nó dành cho ai, thấy thế, tim Quý Ninh như bị thắt lại, cậu ta bất an nhìn người đang hát trên sân khấu, lo lắng đến mức nước mắt trào ra: “A Ngạn, làm sao bây giờ? Nếu anh Nguyên Triệt biết… Phải làm sao đây…”
Tô Ngạn không trả lời, lòng bàn tay đầy mồ hôi, luôn cảm thấy lát nữa Bạc Nguyên Triệt biết chị Duy không từ mà biệt thì sẽ phát điên…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Dưới màn đêm ở một nơi xa xôi khác.
Thu Danh Duy một mình ngồi bên cửa sổ, trong tai nghe là giọng hát có từ tính, nhẹ nhàng hát một bát bi thương…
“Anh yêu em…”
“Đây là lời chào cuối cùng của anh…”
“Tạm biệt…”
“Một lần rung động duy nhất trong đời anh…”
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe Bạc Nguyên Triệt hát, không ngờ người đàn ông nhìn thì lỗ mãng hấp tấp, thế mà lại có thể hát khúc ca tinh tế, lay động lòng người đến vậy, khó trách sẽ trở thành người đứng trên đỉnh kim tự tháp giới giải trí.
Cô lẳng lặng nghe giọng hát của anh, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, tiếc nuối.
Anh đã trở thành ca sĩ đầu tiên mà cô thích nhưng cô lại không có cơ hội nói với anh…
*
Tháng chín, mùa hạ kết thúc, mùa thu đã đến.
Lá phong dần nhuộm đỏ, cả biệt thự Phong Lam được bao quanh bởi một màu đỏ rực như lửa, phong cảnh hút hồn, nhưng người ngắm cảnh bên cửa sổ lại cảm thấy lạnh lẽo.
“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi… đi đây?”
Mấy người giúp việc đi đến bên cửa sổ, chào tạm biệt Lục Cảnh Thâm.
Khi bà chủ ở đây, căn biệt thự này có vẻ trống trải hiu quạnh, sau khi bà chủ rời đi, biệt thự lại càng lạnh lẽo hơn. Mấy người giúp việc bọn họ tiếp tục trông coi nhà ở nhưng lại không biết phải hầu hạ ai. Lúc này, Lục Cảnh Thâm cho bọn họ phí an trí, bọn họ đều định rời khỏi đây, đến nơi khác tìm việc làm.
Lục Cảnh Thâm đứng bên khung cửa sổ sát đất, không quay đầu lại, chỉ thờ ơ đáp lại tỏ vẻ đã biết.
Đương nhiên bọn họ biết chuyện của bà chủ với ông chủ, chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu người, đáng ra là một đôi yêu thương hòa thuận với nhau, lại vì hiểu lầm mà tổn thương lẫn nhau, khó khăn lắm mới biết được sự thật, kết quả âm dương cách biệt, chỉ có thể mãi mãi hối tiếc.
Sau khi mấy người giúp việc rời đi, căn biệt thự càng thêm trống trải.
Lục Cảnh Thâm vẫn duy trì tư thế đứng trước cửa sổ lúc trước, tưởng tượng cảnh Thu Niệm một mình nhìn lá đỏ ngoài cửa sổ vào thời điểm này năm ngoái, trái tim lại đau đến chết lặng.
Nếu lúc trước anh ta có thể bỏ tất cả những lo ngại mà đáp lại tình cảm của cô thì Nghê San đã không có cơ hội cản trở, sẽ không có những chuyện hiểu lầm sau này, ngay lúc này anh ta cũng sẽ không không có cách nào nói câu “xin lỗi, anh yêu em” với cô.
Tất cả đều là lỗi của anh ta…
Đều là do anh ta…
Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại, sau đó mở ra, trong mắt lộ ra vẻ quyết tâm muốn chết.
Anh ta lại nhìn quanh căn biệt thự một lần nữa, bước lên thang cuốn từng bước lên tầng ba, sau đó anh ta bước vào phòng ngủ mà anh ta chỉ mới bước vào đúng một lần
Đêm tân hôn, anh ta bỏ Thu Niệm mà rời đi, nghĩ đến ánh mắt bi thương của cô ấy lúc đó, tim anh ta như bị dao cứa, đau đến mức không thở nổi.
Anh ta đi đến trước bàn, uống thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn, sau đó châm lửa, đốt chiếc rèm đã tẩm xăng.
Ngọn lửa bùng lên.
Như đã thấy trong giấc mơ.
Lục Cảnh Thâm nằm trên chiếc giường nơi Thu Niệm đã trải qua vô số đêm một mình, bình yên nhắm mắt lại.
“Niệm Niệm…”
“Anh đến với em đây…”
*
Đêm đó, trong một căn phòng ở quán bar tại thành phố Nhạc.
Bạc Nguyên Triệt ngồi trên ghế dài nơi anh gặp Thu Danh Duy lần đầu tiên, uống hết ly này đến ly khác. Anh nghĩ, nếu anh lại uống say đến mức không biết trời trăng gì, liệu Tiểu Duy có xuất hiện không? Nhất định cô sẽ không nỡ trơ mắt nhìn anh bị người phụ nữ có ý đồ xấu đưa đi.
Nhưng mà dù anh có uống nhiều thế nào cũng không thấy Tiểu Duy đến, mà chỉ thấy đồng đội đang nhìn chằm chằm anh trong chỗ tối.
“Được rồi, đừng uống nữa!” Tô Ngạn không thể chịu được nữa, cùng trợ lý và Quý Ninh đi từ ghế đối diện đến, giật lấy chai rượu của anh.
Bạc Nguyên Triệt không chịu, giữ chặt chai rượu, như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Cậu làm gì vậy? Việc tớ uống rượu liên quan quái gì tới cậu! Mẹ nó, cậu đừng xen vào việc người khác!”
Tô Ngạn tức giận cười: “Tớ xen vào việc người khác? Cả ngày không trả lời tin nhắn mà ở chỗ này say rượu! Cậu nhìn vào gương xem bây giờ cậu có bộ dạng quỷ quái gì!”
Bạc Nguyên Triệt không dao động, thấy không cướp lại được chai rượu kia, bèn lấy chai khác, mở nắp ngửa đầu uống.
Trông thấy anh thế này, mọi người đều cảm thấy khó chịu.
Tô Ngạn khẽ cắn môi, thật sự chịu anh đủ rồi, vì thế không khách khí, trực tiếp vươn tay hất toàn bộ rượu trên bàn xuống.
Trong tiếng thủy tinh rơi vỡ, cảm xúc trong mắt Bạc Nguyên Triệt cũng vỡ vụn, anh cầm chai rượu đập mạnh xuống đất, mắt đỏ bừng gào lên: “Vậy cậu muốn tớ phải làm gì đây? Cậu nói đi! Tớ phải làm thế nào Tiểu Duy mới có thể trở về?!”
Tô Ngạn cũng gào lên: “Tớ không biết! Nếu có thể tìm được chị ấy, tớ sẽ lập tức đưa người đến trước mặt cậu, để chị ấy nhìn xem cậu bây giờ tệ hại thế nào!”
“Vậy cậu đưa cô ấy đến đây đi… Đưa cô ấy đến đây đi mà… “ Bạc Nguyên Triệt nói, đôi mắt ướt át, anh xoa xoa chóp mũi chua xót, giọng nói nghẹn ngào: “Lẽ ra ngày hôm đó tớ không nên đến concert, nếu tớ chờ trong nhà