Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 38


trước sau


 
Chương 38: Người mà Hạ Minh tôi thích, không nhường bất cứ ai
 
Anh ta cứ nghĩ đó là tình thú, không ngờ cô lại đánh thật. Sau khi một tiếng "bốp" vang lên giòn giã bên tai, mấy giây sau anh ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng không hề nhẹ tay, đau đớn lan ra từng chân tơ kẽ tóc, Hạ Minh cảm thấy gương mặt nóng bỏng.
 
"Mẹ nó! Em ơi đánh thật à?" Anh ta lấy lại tinh thần, che mặt, lộ rõ vẻ mặt tức giận.
 
Đến cả ông cụ Hạ cũng chưa từng đánh vào mặt anh ta, những người khác lại càng không dám động đến anh ta dù chỉ là một đầu ngón tay. Vậy mà người phụ nữ này không chỉ đánh, mà còn đánh không hề khách khí, lời lẽ hùng hồn — "Là anh để tôi đánh, bây giờ còn tức giận cái gì?"
 
Trước khi gặp cô, Hạ Minh thật sự không ngờ được có một ngày mình bị đàn bà vả một phát trước mặt mọi người, mà không phế đi bàn tay đó.
 
Lưỡi anh ta chống bên trong má, khuôn mặt u ám yên lặng một lát, cuối cùng nuốt cơn giận xuống, đánh cũng đánh rồi, còn thế nào được nữa?
 
"Em đặt phòng bao nhiêu? Chúng ta vào."
 
"Chỉ sợ việc này không được." Thu Danh Duy giãy cổ tay ra, thấy vẫn không thoát ra được thì không khỏi cảm thấy tức giận vì cơ thể này thực sự quá yếu. Nếu là cơ thể ban đầu của cô thì đã đánh người này thành đầu heo từ lâu rồi.
 
Cô nhìn chằm chằm Hạ Minh đang nắm chặt lấy tay của cô, nói: "Tôi hẹn người khác ăn cơm rồi, không rảnh chơi đùa với anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Vậy thì hủy đi là được rồi." Hạ Minh nói xong, nghĩ đến gì đó, cười như có như không, nhíu mày hỏi: "Sao, chẳng lẽ lại là cuộc hẹn với tình yêu mới?"
 
Đang nói thì "tình yêu mới" trong miệng anh ta đã đến —
 
Cố Trì đến thẳng từ công ty, chưa kịp thay bộ đồ vest ra, chất liệu vải sẫm màu khiến khuôn mặt anh ấy thêm nghiêm nghị hơn, vừa mới bước vào nhà hàng đã thu hút không ít sự chú ý của phụ nữ.
 
Từ trước đến nay anh không thèm để ý đến những ánh mắt kia, lúc này thấy Thu Danh Duy bị một tên đàn ông làm phiền thì càng không để ý hơn, bước hai ba bước tới. Anh giữ lấy cổ tay Hạ Minh, mạnh mẽ tách hai người ra, sau đó kéo Thu Danh Duy về phía sau, bảo vệ cô ở sau lưng vô cùng kín kẽ.
 
"Anh này, anh tìm vợ chưa cưới của tôi làm cái gì?" Vừa hỏi xong lời này, Cố Trì nhận ra người đối diện là ai, không khỏi sững sờ: "Là anh?"
 
Hạ Minh khẽ hừ một tiếng, mắt nhìn Thu Danh Duy được anh bảo vệ căng thẳng, thái độ không quá khách khí: "Anh Cố."
 
Hai người chỉ từng gặp mặt trong một cuộc hội nghị thương nghiệp quốc tế quy mô lớn ở Thủ đô, còn cách mối quan hệ quen biết xã giao rất xa.
 
Xưa nay Thu Niệm không hỏi chuyện làm ăn, chú Thu chiều chuộng cô, đương nhiên cũng sẽ không đưa con gái đến hội nghị nhàm chán như vậy, cho nên cô không thể gặp mặt Hạ Minh được. Bây giờ lại xảy ra chuyện gì đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
"Anh Hạ." Vẻ mặt Cố Trì không vui vẻ lắm, hỏi lại một lần nữa: "Anh tìm vợ chưa cưới của tôi có chuyện gì?"
 
"Vợ chưa cưới?" Hạ Minh lặp lại ba chữ này, vẻ mặt nghiền ngẫm.
 
Cố Trì nghĩ anh ta không biết, đang định giới thiệu lại nghe thấy người kia cười nhạo: "Hôn ước của hai người tám trăm năm trước thì không tính, coi tôi là đồ ngu, tin tức gì cũng không nghe được hay sao?"
 
Đột nhiên đồng tử Cố Trì rụt lại.
 
Thu Danh Duy vỗ bả vai anh, nhỏ giọng nói: "Quen biết ở thành phố Nhạc, anh ta điều tra em."
 
Cái này khó trách. . .
 
"Được rồi Hạ Minh, người tôi đợi đã tới, anh về đi." Thu Danh Duy ra lệnh tiễn khách.
 
"Chỉ hai người?" Hạ Minh hỏi.
 
"Không được à?" Thu Danh Duy nhíu mày, đang chuẩn bị đến phòng ăn riêng, không có ý định để ý tới anh ta nữa.
 
Dù hiểu Cố Trì là đối thủ không hề có sức cạnh tranh, nhưng chung quy vẫn là tình địch ngấp nghé người phụ nữ của anh ta. Hạ Minh đâu thể nào yên tâm để một mình Cố Trì với Thu Danh Duy ăn cơm với nhau?
 
Anh ta đưa tay chặn đường, không cho cô đi: "Yêu lại người cũ rất chán, loại người như anh ta vừa nhìn đã thấy tẻ nhạt, em đi với anh ta không chịu nổi mấy ngày đâu."
 
Thu Danh Duy không thích loại mập mờ hiểu lầm này, nhưng nếu có thể thoát khỏi sự phiền phức này, để kệ anh ta hiểu lầm cũng không phải là không thể.
 
Cô cố ý nói: "Ai nói yêu lại người cũ là chán? Huống hồ không phải kết hôn là phải tìm người trưởng thành lo cho gia đình hay sao? Loại người phong lưu vừa bạc tình vừa bạc nghĩa như anh mới không đáng tin nhất."
 
Hạ Minh tức giận nghiến răng: "Em theo anh, anh sẽ bỏ tất cả thói xấu."
 
"Ngại quá, tôi thích kiểu con trai ngây thơ, con nhà lành." Thu Danh Duy thẳng thừng tuyên án tử hình cho anh ta: "Loại đã bị sử dụng như anh, không được."
 
Hừ! Xưa nay Hạ Minh theo đuổi phụ nữ đều không tốn sức, hoặc vốn dĩ chưa từng theo đuổi, để mắt đến ai chỉ cần nói một tiếng, người đó lập tức ngoan ngoãn bò trên giường. Nào giống Thu Danh Duy cô đây, anh ta bỏ hết mặt mũi để theo đuổi cô, mà cô không những không đồng ý, còn chê con mẹ nó!
 
"Thu Danh Duy, em biết chừng mực cho anh!"
 
Cố Trì nghe một lát, cuối cùng hiểu được ý đồ của Hạ Minh, mắt thấy Thu Danh Duy không có ý gì với anh ta, lập tức ra mặt hỗ trợ: "Anh Hạ, không nghe thấy cô ấy từ chối sao? Tiếp tục níu kéo rất mất phong độ."
 
Hạ Minh xì một tiếng: "Tôi cũng không giống anh, vì phong độ mà chắp tay nhường người phụ nữ của mình, người mà Hạ Minh tôi thích, không nhường bất cứ ai."
 
Lời này đâm vào chỗ đau của Cố Trì.
 
Tay anh buông bên người lặng lẽ siết chặt.
 
Hơn trong thời gian một năm nay, anh cũng đang hối hận, nếu như lúc trước có thể ích kỷ một chút không đồng ý hủy bỏ hôn ước, hoặc là lại hèn hạ một chút, lấy một cái cớ mà cô không thể nào từ chối. Với tính cách hiền lành của Niệm Niệm, chắc chắn cô sẽ từ bỏ chuyện gả cho Lục Cảnh Thâm.
 
Nhưng từ trước đến nay, anh chưa bao giờ có thể từ chối được yêu cầu của cô…
 
Cho dù, là yêu cầu sẽ khiến cho anh giằng xé tâm can.
 
Chuyện xuyên sách này, Thu Danh Duy chỉ nói cho một mình Cố Trì biết, đối với cô mà nói, người này chính là người một nhà. Thấy anh ấy bị bắt nạt, đương nhiên cô muốn đứng ra bênh vực. Thế là kéo cánh tay Cố Trì, ra vẻ ngọt ngào nói: "Từng có một chồng trước cặn bã như Lục Cảnh Thâm, anh cảm thấy tôi có thể tìm một người đàn ông tám lạng nửa cân với anh ta được nữa sao? Bây giờ, tôi chỉ thích kiểu đàn ông phong độ như Cố Trì, tôi cứ quay lại với người cũ đấy, mời anh nhường một chút, đừng ảnh hưởng đến chúng tôi hẹn hò."
 
Hạ Minh hơi sửng sốt, vô thức thanh minh thay bản thân mình: "Này, anh không giống với chồng trước của em!"
 
"Có giống hay không cũng không liên quan gì tới tôi." Thu Danh Duy tỏ rõ sự kiên quyết, thấy anh ta không nhường, dứt khoát đưa tay đẩy anh ta một cái: "Tôi không có thời gian chơi trò cua gái nhàm chán của anh, đừng có quấn lấy tôi nữa."
 
Dù sao anh ta cũng là con cưng của trời không chịu thua kém ai, cho dù có thích một người phụ nữ, nhưng ranh giới cuối cùng vẫn phải có.
 
Bị cô vả mặt trước mặt mọi người, Hạ Minh tức giận đến mức quay đầu bước đi.
 
Quần chúng trong nhà hàng tiếc nuối không có trò hay để xem tiếp, Thu Danh Duy lại thở phào nhẹ nhõm vì đuổi được rắc rối này đi, thấy hồn vía Cố Trì còn đang lơ lửng đi đâu, bèn dùng cùi chỏ khều anh ấy một cái, bỏ vẻ ngọt ngào diễn trò vừa nãy, thúc giục bằng giọng điệu giữa bạn bè với nhau: "Đi thôi, đừng để mấy người không quan trọng ảnh hưởng đến tâm trạng, một người ngoài như anh ta thì biết gì về chuyện giữa anh và Thu Niệm? Cố ý nói những lời đó chỉ là muốn khiến anh ngột ngạt trong lòng, nếu anh coi là thật thì đã mắc bẫy của anh ta rồi."
 
Những lý lẽ này Cố Trì đều hiểu.
 
Nhưng không có lý lẽ nào có thể lý giải được chuyện tình cảm.
 
Không muốn khiến cô mất hứng nên Cố Trì nén sự khó hiểu trong lòng xuống, nghiêng người tránh đường, gật đầu đáp: "Ừm, chúng ta đi thôi."
 
. . .
 
Đi qua sảnh lớn, hai người ngồi xuống trong căn phòng yên tĩnh. Đồ ăn được bưng lên đầy đủ rất nhanh, nhân viên phục vụ giúp đóng cửa lại, để cho khách có đủ không gian riêng tư.
 
Thu Danh Duy tập trung dùng bữa, Cố Trì lại hơi không yên lòng.
 
Hạ Minh xuất hiện giống như đã đâm một cái lỗ trong lòng anh, nhìn thoáng qua thì giống như không ảnh hưởng bao nhiêu, nhưng cảm xúc buồn bã lại lặng lẽ trào dâng, dần dần biến thành vòng xoáy khó lòng coi nhẹ.
 
— Thu Danh Duy cũng sẽ yêu đương.

 
Bỗng nhiên anh ấy bị đánh thức, nhận ra được điều này.
 
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau này, anh phát hiện, đây là một người phụ nữ rất có sức hút, cho dù không có nhan sắc xinh đẹp khiến người ta phải thảng thốt của Niệm Niệm, cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều đàn ông chạy theo nườm nượp.
 
Hôm nay là Hạ Minh, vậy ngày mai thì sao?
 
Thu Danh Duy từ chối Hạ Minh, nhưng ai bảo đảm cô sẽ từ chối người đàn ông tiếp theo?
 
Nghĩ đến chuyện cô lấy thân phận Niệm Niệm yêu đương với người đàn ông khác, thậm chí là kết hôn, dù là người tỉnh táo tự kiềm chế cũng vẫn hơi khó chấp nhận.
 
Nhưng vậy thì phải làm thế nào đây? Cho dù vẻ ngoài này vẫn là Niệm Niệm, nhưng dù sao cô cũng không phải Niệm Niệm. Anh không thể cưới cô chỉ vì vẻ bề ngoài này, rồi nhớ thương một người phụ nữ khác, anh cũng không thể ngăn cản cô yêu đương, kết hôn chỉ vì nghĩ đến chút cảm xúc này của mình, như thế là quá ích kỷ.
 
Cho nên điều anh

có thể làm cũng chỉ là tôn trọng cô, chúc phúc cho cô khi khoảnh khắc trong tương lai kia đến.
 
Sau khi suy nghĩ rõ ràng về chuyện này, tâm trạng Cố Trì cũng bình thường trở lại.
 
Anh ấy rót rượu vang đỏ cho hai người, nâng ly cụng chén với cô, chủ động nói: "Nếu sau này có gặp phải chuyện như vậy, em có thể không cần bận tâm đến anh."
 
Thu Danh Duy nâng chén rượu nhưng không uống, chờ anh ấy nói tiếp.
 
Cố Trì cũng không uống, anh ấy nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, chất lỏng màu đỏ thẫm phản chiếu gương mặt dịu dàng của anh ấy, ánh mắt như tan ra, đó cũng là  vẻ thâm tình chỉ dành cho một mình người phụ nữ ấy.  
 
"Em đã làm rất nhiều vì Niệm Niệm, từ nay về sau hãy sống cuộc sống của chính mình, làm chuyện mình thích, yêu người em thương, đừng để gánh nặng gì trong lòng hết."
 
"Sao lại đột nhiên nói ra mấy lời này?" Thu Danh Duy hỏi xong câu này cũng đã nghĩ ra đáp án: "Bởi vì Hạ Minh sao? Anh đừng lo lắng quá, anh ta không phải kiểu người mà em thích, em không thể có gì với anh ta được."
 
"Anh biết." Cố Trì đáp: "Anh ta chỉ khiến anh nhận ra một số chuyện thôi."
 
"Nói nghe một chút được không?"
 
Anh ấy nhìn về phía gương mặt mà bản thân vẫn hằng ngày đêm mong nhớ kia một lần nữa, những hình ảnh nhìn thấy đã không còn là người mà bản thân vẫn mong nhớ ngày đêm kia nữa.
 
Cuối cùng Cố Trì cũng giãn đôi lông mày đang nhíu chặt ra, nở một nụ cười với cô: "Thật ra, trước đó anh vẫn luôn không biết phải đối diện với em thế nào, tiếp tục xem em là Niệm Niệm? Nhưng rõ ràng em không phải cô ấy, muốn hoàn toàn xem em là một người khác, nhưng khi nhìn thấy gương mặt này, anh lại không làm được. . ."
 
Không phải Thu Danh Duy không thể hiểu được kiểu buồn phiền này, chỉ là cô cảm thấy, kiểu người như Cố Trì cũng không đến mức bắt chước trò thế thân của mấy ông tổng tài bá đạo cũ rích.
 
Quả nhiên, nam phụ mà cô ngưỡng mộ nhất trong truyện không khiến cô thất vọng, anh ấy nhanh chóng tiếp lời: "Vừa rồi anh đã hiểu ra, anh sẽ không xem em thành thế thân của Niệm Niệm nữa, chuyện này chẳng khác gì sỉ nhục cả em lẫn cô ấy."
 
"Em là em, Niệm Niệm là Niệm Niệm."
 
"Người anh yêu là cô ấy, chứ không phải người có khuôn mặt của Niệm Niệm."
 
Thu Danh Duy đang muốn khen ngợi anh vài câu, nhưng khoảnh khắc cô nâng ly, lồng ngực cô lại như bóp nghẹt do ảnh hưởng của nguồn cảm xúc khổng lồ. Sau đó, nước mắt cô tuôn rơi không thể khống chế được, như cơn mưa rào cuối cùng cũng có thể được trút ra sau mấy ngày ngột ngạt.  
 
Có kinh nghiệm của những lần trước, Thu Danh Duy xem như bình thường.
 
Cô đưa tay chắn ánh mắt kinh ngạc của Cố Trì, tỉnh táo để nước mắt tùy ý tuôn rơi.
 
Trong lòng thở dài một tiếng.
 
Cho nên Thu Niệm. . .
 
Cô đang hối hận sao?
 
"Em không sao chứ?" Lời lo lắng hỏi thăm vang lên.
 
Thu Danh Duy dùng khăn giấy lau mặt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: "Không sao."
 
Thấy Cố Trì nhíu chặt mày mãi không giãn ra, thế là cô lại bổ sung thêm lời giải thích: "Có thể là hối hận vì đã bỏ lỡ mất một người đàn ông tốt như anh, còn đòi sống dở chết dở vì tên Lục Cảnh Thâm kia."
 
Cô không nói là ai, nhưng Cố Trì lập tức phản ứng lại, sững sờ nói: "Em nói. . . Niệm Niệm?"
 
"Nếu không, anh cảm thấy sao em bỗng nhiên lại khóc chẳng vì lý do gì?"
 
Nghĩ đến chút tình cảm của Niệm Niệm còn sót lại bên trong cơ thể này, Cố Trì vô thức ngồi dậy, bình tĩnh nhìn gương mặt của Thu Danh Duy, hoảng hốt một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Nếu như. . . Niệm Niệm có thể nghe được lời anh nói. . ."
 
Thu Danh Duy nâng tầm mắt lên nhìn anh: "Anh muốn nói gì với cô ấy?"
 
"Anh muốn nói. . ." Cố Trì nở một nụ cười nhẹ nhàng, vẫn dịu dàng như cũ: "Không phải lo lắng, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện bên này, anh sẽ xem nhà họ Thu là nhà của mình, xem Thu thị là tâm huyết của mình mà cố gắng kinh doanh. . ."
 
Dừng một chút, vẻ mặt anh ấy hơi nghiêm túc, chân thành khuyên nhủ: "Còn những chuyện khác thì cũng đã qua rồi, Niệm Niệm, nếu như em thật sự hối hận, vậy cũng đừng nhớ đến Lục Cảnh Thâm nữa, anh ta không xứng, chưa bao giờ xứng."
 
. . .
 
Sau đó, hai người yên lặng ăn cơm, đến lúc bữa tiệc gần kết thúc, Cố Trì mới thoát khỏi được cảm xúc trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Thu Danh Duy thấy vẻ mặt tràn ngập áy náy sau khi lấy lại tinh thần của anh ấy, bèn khoác tay ngăn lời anh ấy sắp thốt ra: "Không cần xin lỗi, lần này do em làm chủ, vốn định cảm ơn anh đã giúp đỡ trong khoảng thời gian này. Nếu như anh xin lỗi thì sao em nói lời cảm ơn được?"
 
Cố Trì cau mày, thu hồi câu nói xin lỗi vừa mới đưa đến miệng. Nghĩ đến sắp đến lễ mừng tuổi của ông nội, bèn thuận miệng nhắc tới trước khi bữa ăn kết thúc.
 
"Ông nội rất nhớ Niệm Niệm, lúc trước nghe tin cô ấy bị bệnh mà mất, ông vẫn luôn áy náy, nói không thể thay ông Thu và chú Thu chăm sóc tốt cho cô ấy. Bây giờ mới nghe tin chẩn đoán sai bệnh đã lập tức thúc giục anh nhất phải đưa cô về. Nhưng em cũng không cần phải cưỡng ép bản thân, dù sao anh cũng đã nói rồi, hãy sống cuộc đời mà em muốn, không phải chịu ràng buộc của thân phận Niệm Niệm này."
 
Cố Trì đã giúp đỡ cô rất nhiều, vừa xem xét quan hệ hai nhà Cố và Thu, chắc chắn Thu Danh Duy phải đi, cô bèn hỏi thăm thời gian, nói sẽ đến nhà chúc thọ vào ngày hôm đó.
 
"Không muốn đi thì cũng không cần phải ép bản thân làm gì." Cố Trì rất để ý đến cảm xúc của cô: "Ngày đó sẽ có rất nhiều người có mặt, có lẽ sẽ hỏi một số vấn đề hơi khó xử một chút."
 
Thu Danh Duy: "Không sao, em đối đáp được."
 
Nghĩ cũng biết, đơn giản là liên quan đến Lục Cảnh Thâm, người chồng trước của cô và chuyện cô giả chết, cô không phải là người trong cuộc, bị hỏi thì cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng.
 
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ăn.
 
Lúc đi vào bãi đỗ xe, Thu Danh Duy nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần rất phong cách, nhìn lại người trên ghế lái, cô lập tức tối sầm mặt.
 
"Sao anh vẫn còn chưa đi?"
 
Hạ Minh phớt lờ sự ghét bỏ rõ ràng trong mắt cô, anh ta nhấn còi, ra hiệu cô lên xe: "Ăn xong rồi sao? Vậy thì đi ăn khuya với anh, anh đợi em hơn hai tiếng đồng hồ, bụng thì đói meo."
 
"Không phải vừa nãy khí phách lắm sao?" Thu Danh Duy bị bám lấy rất phiền, nói chuyện cũng không chút khách khí, cố ý khích anh ta: "Vậy là anh không cần mặt mũi nữa hả?"
 
Biết rằng dù có tức giận hất đầu bỏ đi thì cuối cùng anh ta cũng sẽ không kiềm chế được mà quay về tìm cô, nên bây giờ Hạ Minh bình tĩnh, không tiếp lời cô, tự nhiên nói: "Anh đến thành phố Bái chưa được mấy lần, vẫn chưa quen, chi bằng em giới thiệu vài nơi ăn khuya đi? Ăn xong rồi em dẫn anh đi hóng gió một chút."
 
Không hổ là cao thủ tán gái, biết cách chiều lòng.
 
Đáng tiếc Thu Danh Duy chê xe này của anh ta, sau khi đánh giá một phen, cô chán ghét nói: "Đi hóng mát bằng xe của anh? Cũng chỉ có thể ra vẻ trước mặt mấy người không biết về xe."
 
"Được thôi." Hạ Minh nhịn xúc động muốn nổi giận lại, vượt khó tiến tới: "Vậy chúng ta ăn xong rồi em dẫn anh đi mua xe?"
 
Thu Danh Duy: "Xe trên thị trường có đắt đến đâu cũng không bằng xe tôi cải tiến, hoàn toàn không đáng để tôi mất thời gian đi chọn."
 
Mẹ nó. Hạ Minh mắng thầm trong lòng, suýt nữa đã phá hủy công sức từ nãy tới giờ.
 
Sao người phụ nữ này khó theo đuổi quá vậy?
 
Cố Trì thấy người này dây dưa đủ kiểu, bèn chủ động đề nghị làm sứ giả hộ tống: "Anh chở em."
 
"Được." Thu Danh Duy thuận thế nhận lấy bia đỡ đạn này.
 
Khoảnh khắc cô sóng vai đi cùng với Cố Trì kia, Hạ Minh đẩy cửa xuống xe, chặn đường đi, cơn tức giận kìm nén trong lòng hóa thành lời mỉa mai: "Thế nào, chơi chán ngôi sao mới kia rồi giờ lại muốn tìm ông chồng đứng đắn để gả sao?"
 
Lời này khiến Cố Trì sững sờ.
 
Ngôi sao mới?
 
Nếu như cô không thừa nhận, Hạ Minh chắc chắn sẽ đến gây phiền phức cho Bạc Nguyên Triệt, vậy là Thu Danh Duy đã thuận theo lời nói đó, xác nhận cái danh người phụ nữ cặn bã: "Đúng vậy, chơi đùa mà thôi, mắc mớ gì tới anh?"
 
Đúng là tồi đến mức lý lẽ cũng rất hùng hồn!
 
Hạ Minh nhìn gương mặt kiêu ngạo của cô, bực mình một lúc lâu, cười cợt nhả: "Vậy chi bằng em cũng chơi đùa với anh đi? Dù sao em cũng vừa ly hôn, không thể lập tức kết hôn chớp nhoáng được, không thử nhiều thì sao em biết ai là người thích hợp nhất với em?"
 
"Dù sao cũng không phải là anh." Thu Danh Duy nói xong bèn hất đầu quay đi, không tiếp tục nói nhảm với anh ta nữa.
 
Hạ Minh muốn đuổi theo, lại bị Cố Trì kịp thời ngăn lại, kèm theo một lời cảnh cáo lạnh lùng: "Đừng quấy rầy cô ấy nữa."
 
Hạ Minh nhìn chằm chằm anh ấy, đặt thư khiêu chiến: "Cái này gọi cạnh tranh công bằng, Cố Trì, hiệp sĩ đổ vỏ như anh gánh không nổi đâu, chuẩn bị tâm lý cho tốt vào."


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện