Chương 38: Người mà Hạ Minh tôi thích, không nhường bất cứ ai
Anh ta cứ nghĩ đó là tình thú, không ngờ cô lại đánh thật. Sau khi một tiếng "bốp" vang lên giòn giã bên tai, mấy giây sau anh ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng không hề nhẹ tay, đau đớn lan ra từng chân tơ kẽ tóc, Hạ Minh cảm thấy gương mặt nóng bỏng.
"Mẹ nó! Em ơi đánh thật à?" Anh ta lấy lại tinh thần, che mặt, lộ rõ vẻ mặt tức giận.
Đến cả ông cụ Hạ cũng chưa từng đánh vào mặt anh ta, những người khác lại càng không dám động đến anh ta dù chỉ là một đầu ngón tay. Vậy mà người phụ nữ này không chỉ đánh, mà còn đánh không hề khách khí, lời lẽ hùng hồn — "Là anh để tôi đánh, bây giờ còn tức giận cái gì?"
Trước khi gặp cô, Hạ Minh thật sự không ngờ được có một ngày mình bị đàn bà vả một phát trước mặt mọi người, mà không phế đi bàn tay đó.
Lưỡi anh ta chống bên trong má, khuôn mặt u ám yên lặng một lát, cuối cùng nuốt cơn giận xuống, đánh cũng đánh rồi, còn thế nào được nữa?
"Em đặt phòng bao nhiêu? Chúng ta vào."
"Chỉ sợ việc này không được." Thu Danh Duy giãy cổ tay ra, thấy vẫn không thoát ra được thì không khỏi cảm thấy tức giận vì cơ thể này thực sự quá yếu. Nếu là cơ thể ban đầu của cô thì đã đánh người này thành đầu heo từ lâu rồi.
Cô nhìn chằm chằm Hạ Minh đang nắm chặt lấy tay của cô, nói: "Tôi hẹn người khác ăn cơm rồi, không rảnh chơi đùa với anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy thì hủy đi là được rồi." Hạ Minh nói xong, nghĩ đến gì đó, cười như có như không, nhíu mày hỏi: "Sao, chẳng lẽ lại là cuộc hẹn với tình yêu mới?"
Đang nói thì "tình yêu mới" trong miệng anh ta đã đến —
Cố Trì đến thẳng từ công ty, chưa kịp thay bộ đồ vest ra, chất liệu vải sẫm màu khiến khuôn mặt anh ấy thêm nghiêm nghị hơn, vừa mới bước vào nhà hàng đã thu hút không ít sự chú ý của phụ nữ.
Từ trước đến nay anh không thèm để ý đến những ánh mắt kia, lúc này thấy Thu Danh Duy bị một tên đàn ông làm phiền thì càng không để ý hơn, bước hai ba bước tới. Anh giữ lấy cổ tay Hạ Minh, mạnh mẽ tách hai người ra, sau đó kéo Thu Danh Duy về phía sau, bảo vệ cô ở sau lưng vô cùng kín kẽ.
"Anh này, anh tìm vợ chưa cưới của tôi làm cái gì?" Vừa hỏi xong lời này, Cố Trì nhận ra người đối diện là ai, không khỏi sững sờ: "Là anh?"
Hạ Minh khẽ hừ một tiếng, mắt nhìn Thu Danh Duy được anh bảo vệ căng thẳng, thái độ không quá khách khí: "Anh Cố."
Hai người chỉ từng gặp mặt trong một cuộc hội nghị thương nghiệp quốc tế quy mô lớn ở Thủ đô, còn cách mối quan hệ quen biết xã giao rất xa.
Xưa nay Thu Niệm không hỏi chuyện làm ăn, chú Thu chiều chuộng cô, đương nhiên cũng sẽ không đưa con gái đến hội nghị nhàm chán như vậy, cho nên cô không thể gặp mặt Hạ Minh được. Bây giờ lại xảy ra chuyện gì đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh Hạ." Vẻ mặt Cố Trì không vui vẻ lắm, hỏi lại một lần nữa: "Anh tìm vợ chưa cưới của tôi có chuyện gì?"
"Vợ chưa cưới?" Hạ Minh lặp lại ba chữ này, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Cố Trì nghĩ anh ta không biết, đang định giới thiệu lại nghe thấy người kia cười nhạo: "Hôn ước của hai người tám trăm năm trước thì không tính, coi tôi là đồ ngu, tin tức gì cũng không nghe được hay sao?"
Đột nhiên đồng tử Cố Trì rụt lại.
Thu Danh Duy vỗ bả vai anh, nhỏ giọng nói: "Quen biết ở thành phố Nhạc, anh ta điều tra em."
Cái này khó trách. . .
"Được rồi Hạ Minh, người tôi đợi đã tới, anh về đi." Thu Danh Duy ra lệnh tiễn khách.
"Chỉ hai người?" Hạ Minh hỏi.
"Không được à?" Thu Danh Duy nhíu mày, đang chuẩn bị đến phòng ăn riêng, không có ý định để ý tới anh ta nữa.
Dù hiểu Cố Trì là đối thủ không hề có sức cạnh tranh, nhưng chung quy vẫn là tình địch ngấp nghé người phụ nữ của anh ta. Hạ Minh đâu thể nào yên tâm để một mình Cố Trì với Thu Danh Duy ăn cơm với nhau?
Anh ta đưa tay chặn đường, không cho cô đi: "Yêu lại người cũ rất chán, loại người như anh ta vừa nhìn đã thấy tẻ nhạt, em đi với anh ta không chịu nổi mấy ngày đâu."
Thu Danh Duy không thích loại mập mờ hiểu lầm này, nhưng nếu có thể thoát khỏi sự phiền phức này, để kệ anh ta hiểu lầm cũng không phải là không thể.
Cô cố ý nói: "Ai nói yêu lại người cũ là chán? Huống hồ không phải kết hôn là phải tìm người trưởng thành lo cho gia đình hay sao? Loại người phong lưu vừa bạc tình vừa bạc nghĩa như anh mới không đáng tin nhất."
Hạ Minh tức giận nghiến răng: "Em theo anh, anh sẽ bỏ tất cả thói xấu."
"Ngại quá, tôi thích kiểu con trai ngây thơ, con nhà lành." Thu Danh Duy thẳng thừng tuyên án tử hình cho anh ta: "Loại đã bị sử dụng như anh, không được."
Hừ! Xưa nay Hạ Minh theo đuổi phụ nữ đều không tốn sức, hoặc vốn dĩ chưa từng theo đuổi, để mắt đến ai chỉ cần nói một tiếng, người đó lập tức ngoan ngoãn bò trên giường. Nào giống Thu Danh Duy cô đây, anh ta bỏ hết mặt mũi để theo đuổi cô, mà cô không những không đồng ý, còn chê con mẹ nó!
"Thu Danh Duy, em biết chừng mực cho anh!"
Cố Trì nghe một lát, cuối cùng hiểu được ý đồ của Hạ Minh, mắt thấy Thu Danh Duy không có ý gì với anh ta, lập tức ra mặt hỗ trợ: "Anh Hạ, không nghe thấy cô ấy từ chối sao? Tiếp tục níu kéo rất mất phong độ."
Hạ Minh xì một tiếng: "Tôi cũng không giống anh, vì phong độ mà chắp tay nhường người phụ nữ của mình, người mà Hạ Minh tôi thích, không nhường bất cứ ai."
Lời này đâm vào chỗ đau của Cố Trì.
Tay anh buông bên người lặng lẽ siết chặt.
Hơn trong thời gian một năm nay, anh cũng đang hối hận, nếu như lúc trước có thể ích kỷ một chút không đồng ý hủy bỏ hôn ước, hoặc là lại hèn hạ một chút, lấy một cái cớ mà cô không thể nào từ chối. Với tính cách hiền lành của Niệm Niệm, chắc chắn cô sẽ từ bỏ chuyện gả cho Lục Cảnh Thâm.
Nhưng từ trước đến nay, anh chưa bao giờ có thể từ chối được yêu cầu của cô…
Cho dù, là yêu cầu sẽ khiến cho anh giằng xé tâm can.
Chuyện xuyên sách này, Thu Danh Duy chỉ nói cho một mình Cố Trì biết, đối với cô mà nói, người này chính là người một nhà. Thấy anh ấy bị bắt nạt, đương nhiên cô muốn đứng ra bênh vực. Thế là kéo cánh tay Cố Trì, ra vẻ ngọt ngào nói: "Từng có một chồng trước cặn bã như Lục Cảnh Thâm, anh cảm thấy tôi có thể tìm một người đàn ông tám lạng nửa cân với anh ta được nữa sao? Bây giờ, tôi chỉ thích kiểu đàn ông phong độ như Cố Trì, tôi cứ quay lại với người cũ đấy, mời anh nhường một chút, đừng ảnh hưởng đến chúng tôi hẹn hò."
Hạ Minh hơi sửng sốt, vô thức thanh minh thay bản thân mình: "Này, anh không giống với chồng trước của em!"
"Có giống hay không cũng không liên quan gì tới tôi." Thu Danh Duy tỏ rõ sự kiên quyết, thấy anh ta không nhường, dứt khoát đưa tay đẩy anh ta một cái: "Tôi không có thời gian chơi trò cua gái nhàm chán của anh, đừng có quấn lấy tôi nữa."
Dù sao anh ta cũng là con cưng của trời không chịu thua kém ai, cho dù có thích một người phụ nữ, nhưng ranh giới cuối cùng vẫn phải có.
Bị cô vả mặt trước mặt mọi người, Hạ Minh tức giận đến mức quay đầu bước đi.
Quần chúng trong nhà hàng tiếc nuối không có trò hay để xem tiếp, Thu Danh Duy lại thở phào nhẹ nhõm vì đuổi được rắc rối này đi, thấy hồn vía Cố Trì còn đang lơ lửng đi đâu, bèn dùng cùi chỏ khều anh ấy một cái, bỏ vẻ ngọt ngào diễn trò vừa nãy, thúc giục bằng giọng điệu giữa bạn bè với nhau: "Đi thôi, đừng để mấy người không quan trọng ảnh hưởng đến tâm trạng, một người ngoài như anh ta thì biết gì về chuyện giữa anh và Thu Niệm? Cố ý nói những lời đó chỉ là muốn khiến anh ngột ngạt trong lòng, nếu anh coi là thật thì đã mắc bẫy của anh ta rồi."
Những lý lẽ này Cố Trì đều hiểu.
Nhưng không có lý lẽ nào có thể lý giải được chuyện tình cảm.
Không muốn khiến cô mất hứng nên Cố Trì nén sự khó hiểu trong lòng xuống, nghiêng người tránh đường, gật đầu đáp: "Ừm, chúng ta đi thôi."
. . .
Đi qua sảnh lớn, hai người ngồi xuống trong căn phòng yên tĩnh. Đồ ăn được bưng lên đầy đủ rất nhanh, nhân viên phục vụ giúp đóng cửa lại, để cho khách có đủ không gian riêng tư.
Thu Danh Duy tập trung dùng bữa, Cố Trì lại hơi không yên lòng.
Hạ Minh xuất hiện giống như đã đâm một cái lỗ trong lòng anh, nhìn thoáng qua thì giống như không ảnh hưởng bao nhiêu, nhưng cảm xúc buồn bã lại lặng lẽ trào dâng, dần dần biến thành vòng xoáy khó lòng coi nhẹ.
— Thu Danh Duy cũng sẽ yêu đương.
Bỗng nhiên anh ấy bị đánh thức, nhận ra được điều này.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với nhau này, anh phát hiện, đây là một người phụ nữ rất có sức hút, cho dù không có nhan sắc xinh đẹp khiến người ta phải thảng thốt của Niệm Niệm, cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều đàn ông chạy theo nườm nượp.
Hôm nay là Hạ Minh, vậy ngày mai thì sao?
Thu Danh Duy từ chối Hạ Minh, nhưng ai bảo đảm cô sẽ từ chối người đàn ông tiếp theo?
Nghĩ đến chuyện cô lấy thân phận Niệm Niệm yêu đương với người đàn ông khác, thậm chí là kết hôn, dù là người tỉnh táo tự kiềm chế cũng vẫn hơi khó chấp nhận.
Nhưng vậy thì phải làm thế nào đây? Cho dù vẻ ngoài này vẫn là Niệm Niệm, nhưng dù sao cô cũng không phải Niệm Niệm. Anh không thể cưới cô chỉ vì vẻ bề ngoài này, rồi nhớ thương một người phụ nữ khác, anh cũng không thể ngăn cản cô yêu đương, kết hôn chỉ vì nghĩ đến chút cảm xúc này của mình, như thế là quá ích kỷ.
Cho nên điều anh