Chương 39: Đây là đang mạnh mẽ tác hợp!
Bên này, Hạ Minh chủ động bắt đầu Tu La tràng (*).
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Tu La tràng: Thường dùng để chỉ tình trạng ba người trở lên vướng mắc tình cảm với nhau, khiến tất cả mọi người đều đau khổ.
Ở phía bên kia, vợ chưa cưới lúc trước của anh ta đang ở nhà khóc lóc long trời lở đất.
“Là Thu Niệm… Thu Niệm dụ dỗ anh ấy! Hạ Minh mới hủy bỏ hôn ước.” Trác Tuyết vừa khóc vừa tố cáo.
Thấy đã sắp bám được vào nhà họ Hạ, nên mấy ngày nay ở trong giới quý bà, bà Trác đều cảm thấy mình tài trí hơn người, không ngờ chuyện lại đến nông nỗi này!
Nghe tiếng khóc của con gái, bà ta vô cùng bực bội, không kìm được trách mắng: “Được rồi! Khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì nữa? Chỉ là một con nhóc đã từng ly hôn mà còn không bằng, con nhìn con xem, triển vọng của con đi đâu hết rồi?”
Đúng vậy, Thu Niệm đã từng ly hôn một lần rồi, rốt cuộc thì Hạ Minh vừa ý cô ở chỗ nào? Trác Tuyết nghĩ không ra, cưới một cô vợ trong sạch như cô ta không tốt hơn sao?
Nghĩ đến hôm nay bị mất hết mặt mũi trước mặt mọi người như thế, trong lòng Trác Tuyết tràn đầy sự oán hận. Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, cô ta cắn môi, hung ác nói: “Loại người như cô ta đáng chết! Ông trời nghĩ thế nào mà lại có thể gây ra chuyện chẩn đoán sai như thế chứ?”
Bà Trác nói: “Chẩn đoán sai cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay con cũng mới biết được, lúc trước Thu Niệm mất tích và chết do bệnh đều là nhầm lẫn, là bác sĩ chẩn đoán sai rằng cô ta bị bệnh hiểm nghèo!” Trác Tuyết mắng: “Cô ta nên chết đi! Chết sớm một chút xuống cùng với ba mẹ cô ta không được sao? Đừng có tranh cướp chồng chưa cưới của người khác! Sớm hay muộn cũng sẽ đột tử!”
Bà Trác suy nghĩ một lát, nói: “Hiện giờ nhà họ Thu chỉ còn lại một mình cô ta, lại còn từng ly hôn, quá xui xẻo, người lớn nhà họ Hạ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô ta vào nhà. Cho nên, mẹ sẽ nói chuyện này với bà Hạ, tuy cô ta tạm thời quyến rũ được Hạ Minh nhưng cũng không thể lấy được bất cứ danh phận nào. Đến lúc đó, nếu cô ta tiếp tục không biết xấu hổ quấn lấy Hạ Minh thì chính là con giáp thứ mười ba! Đạo đức và dư luận sẽ đứng về phía chúng ta, con đến nhà đánh chết cô ta cũng sẽ không có ai nói con làm sai.”
Những lời này khiến Trác Tuyết cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô ta lau nước mắt, hỏi mẹ: “Vậy bây giờ con phải làm gì đây?”
“Làm cái gì? Chuyện này còn cần mẹ phải nhắc sao? Con sửa sang lại mặt mũi, tóc tai cho chỉn chu đi, đàn ông đều là động vật nhìn bằng mắt. Hạ Minh thấy con xinh đẹp lại hiểu chuyện, làm sao có thể không hồi tâm chuyển ý được?” Bà Trác nói xong, nghĩ đến cái gì đó bèn nói tiếp: “Còn nữa, mấy ngày nữa sẽ đến tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Cố, Thu Niệm đoạt chồng chưa cưới của con, con phải đi cướp lại chồng chưa cưới của cô ta! Nếu con có thể lấy Cố Trì thì xem như đời này có triển vọng rồi, không uổng công nuôi con.”
Cố Trì? Trước mắt Trác Tuyết xuất hiện hình bóng người đàn ông như gió mát trăng thanh, mặc dù trong lòng rung động, nhưng cô ta hoàn toàn không dám mơ tưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước cô ta còn có một Lâm Mộ Vũ đó! Làm gì đến lượt cô ta? Hơn nữa, với tính cách của cô cả nhà họ Lâm, nếu biết cô ta muốn đoạt nam thần của mình, Lâm Mộ Vũ không xé xác cô ta ra mới là lạ!
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô ta.
Trên mặt Trác Tuyết lộ ra vẻ vui mừng.
Trước mắt, cô ta không thắng được Thu Niệm, nhưng có thể mượn đao giết người mà! Tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Cố, vì xum xoe nịnh bợ nên chắc chắn Lâm Mộ Vũ sẽ đi, đến lúc đó cho dù Thu Niệm có đi hay không thì cô ta chỉ cần khiêu khích một lúc, kích động Lâm Mộ Vũ và Thu Niệm cắn xé lẫn nhau.
Sau khi hạ quyết tâm, cô ta cũng nín khóc, đi lên tầng về phòng chờ tiết mục hay sẽ lên sàn, ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi.
*
Ông cụ nhà họ Cố thích náo nhiệt, sinh nhật hàng năm đều sẽ tổ chức tiệc, lần này cũng không ngoại lệ. Công tác chuẩn bị đã bắt đầu từ nửa tháng trước, các món ăn chuẩn bị cho tiệc mừng thọ đều sử dụng nguyên liệu tươi ngon nhất, ngay cả rượu và nước cũng là các nhãn hàng nổi tiếng, tổ chức rất linh đình.
Thu Danh Duy không ba không mẹ, quan hệ với họ hàng cũng rất xa cách, sống nương tựa lẫn nhau với ông cụ, cuộc sống đơn giản của hai người là ra ngoài ăn một bữa ngon để chúc mừng, cho nên cô chưa từng tham gia tiệc mừng thọ náo nhiệt như vậy.
Sau khi giao quà mừng cho người đón tiếp, Thu Danh Duy thong dong đi vào cửa lớn nhà họ Cố.
Cô đến cũng không sớm, sớm hơn thời gian bắt đầu tiệc mừng thọ mười lăm phút. Khi cô bước vào, trong sảnh lớn đã chật kín khách khứa, có không ít người đều sửng sốt khi thấy cô đến đây.
Trong khoảng thời gian này, tin đồn con gái nhà họ Thu chết vì bệnh ngày càng lan rộng, có một số người nhớ tới mối thâm giao với nhà họ Thu còn đến nghĩa trang dâng hoa dâng hương cho cô. Kết quả người ta còn sống khỏe mạnh, tâm trạng có thể không khỏi khó nói được hay sao?
Tin tức trong giới này truyền đi rất nhanh, cô trở về chưa được vài ngày mà đã có đủ loại chuyện về cô được truyền ra khắp nơi.
Ví dụ như bệnh của cô là do chẩn đoán sai, hay chuyện cô đuổi chồng cũ đi, tự mình tiếp quản công ty nhà họ Thu, hay như chuyện cô và Cố Trì được cho là sẽ kết hôn, rồi chuyện vừa nghe được từ miệng Trác Tuyết - cô cướp đoạt chồng chưa cưới của người khác.
Đủ loại ánh mắt tập trung trên người cô.
Cho dù là tò mò hay ác ý, Thu Danh Duy cũng không quan tâm. Dù sao với cô, họ đều là người xa lạ.
Cô đứng ở cửa, nhìn khắp nơi để tìm Cố Trì.
Cố Trì cố ý báo trước, cho nên xe của cô vừa đến nhà họ Cố thì đã có người đến báo cho anh ấy, vì thế chưa được bao lâu người đã đến rồi.
Thu Danh Duy gật đầu với anh ấy, đi thằng vào vấn đề: “Ông cụ đâu? Em đến chào hỏi một tiếng.”
“Không ngồi xuống nghỉ một lát sao?” Cố Trì hỏi.
Hôm nay cô đến đây là vì chúc thọ, muốn nghỉ lúc nào mà chẳng được. Thu Danh Duy lắc đầu: “Trực tiếp gặp mặt ông đi, em tặng ông một bộ ấm trà cổ, không biết ông cụ có thích hay không.”
Cố Trì: “Em có lòng rồi.”
“Nói cái gì vậy?” Thu Danh Duy mỉm cười: “Chuyện công ty mới đúng, để anh phải lo lắng rồi.”
“Đó là chuyện anh phải làm.”
Thu Danh Duy cắt ngang lời nói khách sáo này: “Giữa em và anh đừng nói những lời này nữa, ê hết cả răng.”
Cố Trì không khỏi bật cười, trong ánh mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt, ôn hòa nói: “Được, chúng ta đừng nói những lời khách sáo nữa.”
Hai người cùng nhau đi đến chỗ ông cụ Cố.
Vừa nhìn thấy Thu Danh Duy, hai mắt ông cụ Cố sáng lên, lập tức gạt khách khứa đang vây xung quanh mình sang một bên, lập tức đi đến trước mặt cô. Sau khi đánh giá một lúc, ông cụ vui mừng vỗ nhẹ lên vai cô.
“Ừm, đứa trẻ ngoan, sắc mặt của cháu trông khá hơn trước, xem ra thật sự không sao rồi.” Ông cụ Cố nói xong còn lườm Cố Trì một cái, nhẹ giọng khiển trách: “Cháu cũng thật là! Chưa làm rõ mọi chuyện mà đã lập bia cho người ta rồi, cháu nguyền rủa người khác sao?”
Cố Trì cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.
Thu Danh Duy giúp đỡ thanh minh: “Muốn trách cũng phải trách cháu, không đến thêm vài bệnh viện nữa để kiểm tra lại nên mới gây ra nhầm lẫn lớn như vậy, Cố Trì có lòng nên mới lập bia giúp cháu.”
Thấy cô bảo vệ Cố Trì, ý cười trên mặt ông cụ Cố càng sâu. Ông cụ quan sát hai người trẻ tuổi đứng song song cạnh nhau ở trước mắt, càng nhìn càng thấy thích.
Lúc trước, ba Thu Niệm đặt vấn đề hai nhà làm thông gia, ông cụ là người đầu tiên đồng ý. Ông cụ nhìn cô bé Niệm Niệm này từ nhỏ đến lớn, suy nghĩ của cô còn trong sáng, thuần khiết hơn bất cứ ai trong giới này. Hơn nửa cuộc đời thấy những người bằng mặt mà không bằng lòng, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, nên ông cụ biết một đứa trẻ như Niệm Niệm đáng quý biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, thằng nhóc Cố Trì này không biết đấu tranh, không thể dành được sự yêu thích của Niệm Niệm, để cho người khác cắt ngang.
Ông cụ cũng đã từng gặp cậu thiếu niên họ Lục kia rồi, rất có năng lực, cũng rất có tham vọng. Người như vậy chắc chắn sẽ làm vua trong giới kinh doanh, nhưng không phải là ứng cử viên thích hợp để làm chồng.
Ông cụ cũng nghe được rất nhiều lời đồn, cũng biết cuộc hôn nhân này của Niệm Niệm không ổn. Đặc biệt, sau khi ba cô qua đời, tình hình lại càng