Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Nam Chính

Chương 59


trước sau


 
Chương 59: Anh đang nghĩ cái quái gì vậy!
 
Thủ tục xuất viện nhanh chóng hoàn thành. Trực thăng riêng để trở về thành phố Nhạc cũng đã đáp ở sân bay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Danh Duy thay quần áo xong và ra khỏi phòng điều trị. Vừa mở cửa ra, cô lập tức nhìn thấy Hạ Minh đang ngồi xổm trong góc tường, tay phải nắm chặt tóc với vẻ mặt đầy suy sụp.
 
Phát hiện ánh mắt của cô, người đàn ông ngẩng đầu và chậm rãi đứng dậy. Khuôn mặt cũng không còn vẻ bỡn cợt như trước kia nữa. Anh ta siết chặt hai tay, lẳng lặng nhìn cô một lúc thật lâu rồi mới gọi tên cô: “Thu Danh Duy…”
 
Ba từ.
 
Anh ta nói với giọng vừa thấp và trầm.
 
Hạ Minh không phải là kẻ chủ mưu đã hại cô không thể tham gia đường đua được nữa, nhưng mọi chuyện lại do anh ta dựng lên. Nếu nói không hận… sao có thể được chứ?
 
Thu Danh Duy quay mặt đi và phớt lờ anh ta. Thấy Bạc Nguyên Triệt đang nói chuyện với bác sĩ trước bàn trực cách đó không xa, cô không hề dừng lại mà lập tức đi thẳng về phía đó.
 
Sự coi thường này còn khiến người ta khó chịu hơn cả la mắng và trách cứ.
 
Khoảnh khắc cô đi ngang qua, trong lòng Hạ Minh đột nhiên hoảng sợ và vô thức nắm lấy tay cô theo bản năng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó, nên anh ta bèn cúi đầu và nhìn xuống cái bóng dưới mặt đất.
 
Chuyện này thật sự cũng kỳ lạ.
 
Rõ ràng bọn họ đang cách nhau rất gần, nhưng vì góc độ của ánh sáng mặt trời chiếu xuống nên hai cái bóng của họ lại so le với nhau và không có giao điểm.
 
Tựa như bọn họ vậy...
 
Dường như cô đang ở trong tầm tay nhưng anh ta lại chưa bao giờ bước vào thế giới của cô.
 
“Anh xin lỗi.” Anh ta nói.
 
Thu Danh Duy không giãy giụa để thoát khỏi anh ta, mà chỉ nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt vô cảm và ném cho anh ta một từ: “Cút.”
 
Anh ta còn muốn nói xin lỗi nhưng cô không muốn nghe thêm nữa. Tay đã tàn phế rồi, sự nghiệp đua xe của cô cũng đã bị hủy hoại, nói xin lỗi thêm nữa cũng có ích lợi gì đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Anh ta và Lục Cảnh Thâm đều tự phụ, kiêu ngạo và ngông cuồng như nhau. Có lẽ đối với một số phụ nữ, sự bá đạo và ngang ngược của họ có vẻ rất lãng mạn và rung động lòng người. Nhưng đối với cô, việc phớt lờ sự từ chối của cô và trao thứ “tình yêu” ép buộc, cố chấp mà cô không cần, thì chỉ là tự đa tình và thiếu tôn trọng cô mà thôi.
 
Thế nên, dù anh ta có nói yêu cô bao nhiêu lần hay tặng bao nhiêu bó hoa thì cô vẫn không hề động lòng.
 
Cô nhìn anh ta lần cuối và đặt một dấu chấm hết cho sự dây dưa này: “Tôi không muốn gặp lại anh nữa, hiểu chưa?”
 
Anh ta hiểu...
 
Chẳng qua là anh ta còn ôm một tia may mắn và chờ mong có thể được cô tha thứ.
 
Nhưng bây giờ, cô đã tự mình đập tan hy vọng xa vời đó.
 
“Thật xin lỗi…” Cuối cùng anh ta cũng buông tay. Nhưng khi cô đã đi xa thì anh ta lại nắm lấy khoảng không bên cạnh mình, dẫu biết rằng có những thứ mãi mãi không thể buông bỏ được.


 
Thời gian rời khỏi thành phố Nhạc cũng chỉ hơn một tháng ngắn ngủi nhưng lại có quá nhiều chuyện xảy ra.
 
Thu Danh Duy đứng trước cửa phòng làm việc một lần nữa và cảm thấy giật mình trong giây lát.
 
Thời tiết sáng sớm vào cuối tháng mười một lạnh lẽo thấu xương.
 
Sợ cô bị cảm lạnh, Bạc Nguyên Triệt vừa giúp cô kéo khăn quàng cổ lên vừa ôm vai dẫn cô vào nhà: “Đi thôi! Nhanh vào trong đi! Đừng để bị cảm.”
 
Trong nhà có người nghe thấy động tĩnh nên chạy nhanh ra mở cửa, nhìn thấy hai người thì lập tức vui mừng và quay đầu lại hô lên: “Tô Ngạn! Quý Ninh! Mau tới đây! Chị Duy và cậu ấy đến rồi!”
 
Sau đó, hơn mười bóng người lao ra từ phía sau cửa và vây quanh hai người bọn họ với vẻ mặt xúc động.
 
“Chị Duy, rốt cuộc chị cũng về rồi…”
 
“Lúc trước em nghe nói chị đã xảy ra chuyện, chúng em lo lắng chết mất!”
 
“Vừa là tai nạn xe cộ vừa là một vụ bắt cóc... Cũng quá đáng sợ rồi.”
 
Quý Ninh bèn vỗ tay: “Người trở về bình an là tốt rồi, đừng nhắc tới những chuyện không vui nữa.”
 
Cậu ta nói xong thì mọi người mới ý thức được không nên nhắc lại chuyện ở thủ đô. Bọn họ đều nhìn vẻ mặt của Thu Danh Duy, rồi ngậm miệng lại trong lo sợ.
 
Quý Ninh bước tới trước mặt Thu Danh Duy, trên khuôn mặt là một nụ cười ấm áp: “Chị Duy! Hoan nghênh chị về nhà.”
 
Đám đông phía sau cũng đồng thanh hét lên: “Chị Duy! Chào mừng chị về nhà!”
 
Nhìn những khuôn mặt tươi cười và đầy thiện chí trước cửa, Thu Danh Duy cảm động đến mức ngây người một lúc rồi mới nói: “Cảm ơn.”
 
“Cảm ơn gì chứ? Nhanh vào nhà ăn cơm thôi!” Tô Ngạn dựa vào cửa và cũng đeo tạp dề giống hệt Quý Ninh. Bắt gặp ánh mắt của cô, cậu ta cười cười với cô và nói: “Chào mừng chị về nhà.”
 
Nỗi uất ức vì không thể tiếp tục chạy trên đường đua, vào lúc này, dường như đã tan biến rất nhiều.
 
Thu Danh Duy mỉm cười và gật đầu: “Ừm, tôi đã trở lại.”
 
Giây tiếp theo, tay cô bị người bên cạnh nắm chặt.
 
Mười ngón tay đan vào nhau. Giọng nói đầy ý cười của Bạc Nguyên Triệt vang lên bên tai cô: “Là chúng ta đã trở lại.”
 
Đám đông hét lên tỏ ý buồn nôn, chịu không nổi nên chà xát da gà đang nổi trên người.
 
“Này!” Bạc Nguyên Triệt bất mãn hô lên: “Các cậu chính là đàn cẩu độc thân chỉ biết ghen tị!”
 
Họ vừa cãi nhau ầm ĩ vừa vào nhà.
 
Thu Danh Duy lặng lẽ quan sát. Mọi thứ như đang quay lại giai đoạn trước khi cô rời khỏi thành phố Nhạc - một phòng làm việc nho nhỏ luôn náo nhiệt giống như một ngôi nhà.
 
Không.
 
Không phải là giống.
 
Nơi này chính là nhà.
 
Đây là bến cảng và chốn về mà rốt cuộc cô cũng tìm thấy.
 
Cô nắm chặt tay của người bên cạnh mình. Khi người đó nhìn sang, cô mỉm cười với anh.
 
Không còn đường đua, mặc dù tiếc nuối nhưng cô cũng không cần tiếp tục đau buồn nữa.
 
Bởi vì cô vẫn còn một nhóm bạn bè như thế này. Còn có anh nữa…

 
Vậy là đủ rồi.
 
...
 
Dù sao cũng là tiệc chào đón chị Duy bình an trở về nên bọn họ không thể quá mức keo kiệt được. Sau khi ăn trưa xong, Quý Ninh và Tô Ngạn lập tức dẫn người ra ngoài để chuẩn bị cho bữa tiệc đón tiếp tối nay, xem như là một bất ngờ lớn dành cho cô!
 
Bạc Nguyên Triệt đã thảo luận kế hoạch với họ trước khi trở về, vì vậy anh không đi cùng họ mà ở lại phòng làm việc với Thu Danh Duy.
 
Sau khi kiểm tra định kỳ, bác sĩ tư nhân treo bình truyền dịch cho Thu Danh Duy và dặn dò Bạc Nguyên Triệt vài câu rồi lập tức rời khỏi phòng.
 
Bạc Nguyên Triệt đóng cửa cẩn thận và tăng nhiệt độ trong phòng lên, sau đó dịch chuyển một cái ghế tới cạnh giường, rồi ngồi xuống: “Anh sẽ trông chừng em, cứ yên tâm ngủ đi.”
 
Thu Danh Duy lắc đầu: “Em không buồn ngủ! Em đã ngủ rất lâu trên máy bay rồi.”
 
“Em vẫn cần phải ngủ. Bây giờ em là bệnh nhân.”
 
“Các vết thương trên người em hầu như đã lành rồi, ngoại trừ...” Thu Danh Duy nói xong thì nhìn cánh tay trái đang bó bột của mình. Bàn tay này bị thương nhiều nhất trong vụ tai nạn xe cộ, cũng chẳng biết cần tĩnh dưỡng trong bao lâu.
 
Thật ra tâm trạng của cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô nói những lời này chỉ vì muốn thuật lại sự thật mà thôi, nhưng Bạc Nguyên Triệt nghe xong lại có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ địch mạnh.
 
Sợ cô lại đau lòng vì chuyện này, anh vội chụp lấy một con thú nhồi bông và lắc lư trước mặt cô để cố gắng phân

tán sự chú ý của cô.
 
“Nếu em không ngủ được thì anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé? Nghe một lúc sẽ ngủ được ngay.”
 
Thu Danh Duy: “...”
 
Cô không phải là một đứa trẻ ba tuổi.
 
Nhưng bây giờ không có chuyện gì khác để làm. Nếu anh đã nói vậy thì cô cũng không muốn khiến anh mất hứng. Đúng lúc cô cũng muốn nghe xem anh định kể câu chuyện gì.
 
Vì vậy, cô tìm một vị trí thoải mái và nằm xuống, vừa nhắm mắt lại vừa chăm chú lắng nghe.
 
Kể chuyện chỉ là cách để Bạc Nguyên Triệt tạm thời cứu vãn tình cảnh lúc nãy. Anh không ngờ cô lại thật sự muốn nghe nên nhất thời há hốc.
 
“Sao lại không kể?” Thu Danh Duy đợi một lúc cũng không thấy anh lên tiếng nên lại nhấc mí mắt lên, nhìn anh với vẻ thắc mắc.
 
Bạc Nguyên Triệt xấu hổ ho khan hai tiếng, vừa hoang mang vừa lúng túng nói: “Anh kể. Kể ngay bây giờ!”
 
Anh là người đề xuất kể chuyện nên chỉ có thể kiên trì. Sau một hồi chuẩn bị những điều cần nói, giọng nói ấp úng của người đàn ông vang lên trong phòng: “Ngày xửa ngày xưa, có một đàn cừu nhỏ mềm mại và đáng yêu…”
 
Cách mở đầu này...
 
Thu Danh Duy nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
 
Quả nhiên, chẳng mấy chốc cô đã nghe thấy lời kể của đồ ngốc kia: “Chúng chạy băng băng trên cánh đồng cỏ thơm ngát. Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu...”
 
Thu Danh Duy: “...”
 
Khi anh đếm được một trăm con cừu, Thu Danh Duy không thể nhịn được nữa, cầm lấy một con thú nhồi bông và ném vào đầu anh: “Im lặng!”
 
Đây là câu chuyện kể trước khi ngủ sao? Đúng là đồ ngốc mà!
 
Bạc Nguyên Triệt nhấc tay xoa đầu, vừa cảm thấy có lỗi vừa ngây ngô nhìn cô: “Không thích sao? Vậy anh đổi truyện khác.”
 
Thu Danh Duy xem thử anh định đổi thành truyện gì.
 
Kết quả…
 
“Ngày xửa ngày xưa, trong khu rừng có một bầy thỏ trắng nhỏ rất đáng yêu. Chúng vô cùng lanh lợi, hoạt bát và đáng yêu. Một con thỏ trắng nhỏ, hai con thỏ trắng nhỏ, ba con thỏ trắng nhỏ...”
 
Thu Danh Duy: “...”
 
Cảm giác được cô không nói nên lời, Bạc Nguyên Triệt cũng bỗng cảm thấy buồn cười. Anh nhịn không được bèn bật cười và giải thích với cô: “Đây là lần đầu tiên anh dỗ người khác ngủ nên không biết nên nói cái gì mới đúng…”
 
Nào có mấy ai có tuổi thơ chưa từng cảm nhận tình yêu thương của ba mẹ mà lại được nghe kể chuyện ru ngủ chứ? Nhưng có liên quan gì đâu? Điều quan trọng không phải là câu chuyện kể về cái gì, mà là… người kể chuyện.
 
“Vậy em không nghe kể chuyện nữa.” Thu Danh Duy nói: “Anh hát đi!”
 
Bạc Nguyên Triệt sửng sốt: “Bài hát ru ngủ hả?”
 
Thu Danh Duy: “...”
 
Anh thật sự đang xem cô là một đứa trẻ và dỗ ngủ sao?
 
Nhìn vẻ mặt không đồng tình của cô, Bạc Nguyên Triệt cúi đầu và khẽ cười, sau đó nắm tay cô và dừng một lát, đoạn bắt đầu hát khe khẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Đó là một bài hát có giai điệu tươi mới, với các âm cuối luyến láy như đang làm nũng.
 
Cô vô thức cong khóe môi, yên tâm nhắm mắt lại và rơi vào ổ chăn mềm mại, đồng thời cũng chìm vào một giấc mộng êm đềm.
 
...
 
Giấc ngủ này thật sự rất thỏa mãn, cô ngủ thẳng giấc tới bốn giờ chiều mới tỉnh lại.
 
Bác sĩ tư nhân lại đến để kiểm tra vết thương cho cô và kê đơn thuốc.
 
Bạc Nguyên Triệt rót một cốc nước ấm và đút thuốc cho Thu Danh Duy uống. Sau đó, anh ra khỏi phòng và hỏi bác sĩ: “Tối nay tôi định đưa cô ấy ra ngoài ăn tối, có điều gì cần lưu ý không?”
 
“Cô ấy không được động vào rượu bia và thuốc lá.” Bác sĩ liếc nhìn anh một cái rồi bổ sung: “Tốt nhất thì hiện giờ không nên vận động quá mạnh.”
 
“Hả?” Bạc Nguyên Triệt không hiểu: “Chúng tôi chỉ đi ăn một bữa cơm thôi…”
 
Sau đó, anh nhìn thấy bác sĩ đang nhìn lên trời với vẻ mặt xấu hổ thì mới hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.
 
Chết tiệt! Vành tai của anh đột nhiên đỏ bừng. Vết thương của Tiểu Duy còn chưa lành thì sao có thể làm loại chuyện đó vào lúc này? Anh là cầm thú sao?
 
Anh không khỏi trừng mắt nhìn bác sĩ rồi xoay người trở về phòng với vẻ mặt chính trực.
 
Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng nhàn nhạt vì vừa ngủ dậy của Thu Danh Duy, cùng với chiếc cổ và xương quai xanh trắng nõn lộ ra bên ngoài lớp áo mỏng, trong đầu anh vẫn mất kiểm soát và hiện lên một cảnh tượng không đứng đắn.
 
Chết tiệt!
 
Biếng nhác ngáp một cái, Thu Danh Duy vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt anh đang hiện lên sắc đỏ khả nghi nên sửng sốt: “Sao vậy? Sao mặt cậu đỏ thế?”
 
“Không có gì.” Bạc Nguyên Triệt sợ bị cô nhìn ra manh mối nên cúi đầu giả ho khù khụ, sau đó chột dạ chuyển đề tài: “Em có muốn ra ngoài tản bộ không? Ở trong nhà suốt ngày rất dễ buồn chán.”
 
Thu Danh Duy liếc nhìn miếng thạch cao nặng trịch trên tay trái: “Bác sĩ nói gì?”
 
“Bác sĩ nói...” Nghĩ đến câu nói hiện giờ không nên vận động mạnh, Bạc Nguyên Triệt nhất thời nghẹn họng.
 
Thu Danh Duy nghi ngờ nhìn anh: “Cậu rất kỳ lạ! Đang nghĩ gì vậy?”
 
Bị cô vặn hỏi như thể anh thật sự đang suy nghĩ điều gì đó không thể cho ai biết, Bạc Nguyên Triệt lập tức hoảng hốt, không chú ý nên đã buột miệng: “Anh không nghĩ tới chuyện đó! Em vẫn còn bị thương, sao anh có thể nghĩ tới việc đó được?”
 
Anh vừa dứt lời thì cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
 
Sau khi nhìn nhau vài giây, Bạc Nguyên Triệt hối hận “a” một tiếng, ngay sau đó là những câu nói như: “Không phải, anh không có ý đó...” Anh nói năng lộn xộn đến mức không thể giải thích rõ ràng.
 
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người đàn ông, Thu Danh Duy cảm thấy buồn cười nên nhướng mày trêu chọc: “Hóa ra anh vẫn luôn tiếc nuối vì không được ngủ với em đêm đó sao?”
 
Bạc Nguyên Triệt: “...”
 
Anh không thể giải thích rõ ràng với cô!
 
Thấy dáng vẻ hận không thể tự chôn mình của anh, Thu Danh Duy ngừng trêu chọc anh, vén chăn lên để chuẩn bị thay quần áo ra ngoài.
 
Nhưng khi kết hợp với cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người thì hành động này chợt biểu lộ một ý tứ ám muội khác.
 
Bạc Nguyên Triệt mở to mắt, sợ hãi tới mức lùi lại vài bước, hầu kết lăn vài lần vì căng thẳng, bối rối đưa ra lời khuyên can: “Em đừng vì anh mà ép buộc bản thân… Loại chuyện này… Đợi vết thương của em lành lại thì giải quyết cũng không muộn… Anh cũng không phải cầm thú…”
 
Nghe vậy, Thu Danh Duy lập tức ngừng động tác xỏ giày, ngước lên nhìn vẻ mặt ngại ngùng và thiếu tự nhiên của anh, sau đó giận quá hóa cười.
 
Anh vẫn còn mặt mũi để mơ tưởng hão huyền như vậy sao?
 
Cô nắm lấy đôi dép dưới chân và ném thẳng vào người anh.
 
“Anh đang nghĩ cái quái gì vậy!”
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện