Ninh thành về đêm đặc biệt náo nhiệt.
Khắp những con phố ngập trong vàng son là dòng xe cộ ngược xuôi tấp nập; trên vỉa hè, có cặp tình nhân không nói mà ngầm hiểu, tay nắm chặt tay chậm rãi qua đường; có nhóm người trẻ tụ hội cùng nhau ở công viên nhỏ, thực hiện những màn dance cover vô cùng ấn tượng; cũng có người chỉ lầm lũi bước đi, trong vô định mà kiệt quệ tiến về phía trước.
Tưởng Sơ Huyền lái xe ngang qua trung tâm thành phố, sau đó rẽ vào con đường dẫn lên một ngọn đồi nhỏ.
Tống Vịnh Nguyệt tựa bên cửa kính xe, ngắm nhìn những hàng thông cao ngạo mà lặng lẽ dần dần vụt qua trước mắt.
Xe cứ như thế mà chạy đến lưng chừng của ngọn đồi rồi dừng lại trước một cánh cổng lớn dày nặng.
Tưởng Sơ Huyền tắt máy xe, "Đến nơi rồi."
Tống Vịnh Nguyệt nhìn một vùng đen kịt, cách đó không xa có một ngọn đèn đường hiu hắt, cũng chẳng đủ sáng để soi rõ trong đêm.
Đưa mắt nhìn xung quanh, lại không tìm thấy được bất kì căn nhà nào khác, tựa như cả khoảng hoang vu rộng lớn này chỉ có mỗi cánh cổng im lìm kia là sự tồn tại duy nhất.
Tống Vịnh Nguyệt chớp chớp mắt, trong lòng hơi ngạc nhiên, lại tuyệt không có chút nào e sợ.
Có Tưởng Sơ Huyền ở đây, cô có lòng tin mãnh liệt rằng hắn nhất định sẽ không để cô gặp phải bất luận nguy hiểm gì, thậm chí còn không nhịn được chờ mong đằng sau cánh cổng kia sẽ là một nơi có tầm nhìn thoáng đãng, nơi có thể trông thấy toàn bộ cảnh đêm Ninh thành như lời mà Tưởng Sơ Huyền đã nói.
Tống Vịnh Nguyệt thản nhiên mở cửa xe bước xuống, chỉ là đột ngột tiếp xúc với khí lạnh bên ngoài, trên người cô lại chỉ mặc độc một chiếc đầm lụa mỏng, thân mình liền không kiềm được mà khẽ khàng run lên.
Tưởng Sơ Huyền từ bên kia xe chầm chậm đi đến, không biết từ khi nào đã cởi ra áo khoác ngoài, hắn lướt nhìn cô một cái, vô cùng đường hoàng tự nhiên, nhẹ nhàng đem chiếc áo kia phủ lên người cô.
"Mùa mưa đến sớm, về đêm sẽ tương đối lạnh, về sau khi ra ngoài nhớ phải mang theo áo khoác." Hắn ôn giọng dặn dò.
Tống Vịnh Nguyệt níu lấy vạt áo khoác phảng phất vẫn còn lưu lại mùi hương nam tính của Tưởng Sơ Huyền, trên mặt bừng bừng lửa nóng, lại cố gắng duy trì dáng vẻ nghiêm túc, gật đầu nói, "Tôi biết rồi."
Tưởng Sơ Huyền lại kín đáo liếc mắt nhìn qua, cơ thể của cô gái nhỏ thoạt nhìn mềm mại như bông, chôn vào bên trong chiếc áo khoác tây trang của người đàn ông trưởng thành, vừa lộ ra chút bất hợp lý cực kỳ đáng yêu, lại ẩn chứa sức quyến rũ đến mức đòi mạng.
Tưởng Sơ Huyền ỷ vào việc có bóng tối làm lá chắn, không chút nể nang mà đem ánh mắt lưu luyến đặt trên người cô.
Bằng tất cả sự dịu dàng cố hữu, âm thầm phác họa lại từng đường nét thanh tú trên gương mặt kia một lần lại một lần, sau đó giống như vụng trộm mà tự mình vui vẻ.
"Vào thôi." Hắn khẽ hắng giọng, vừa bật đèn pin của điện thoại, vừa đi đến bên cánh cổng kia rồi lấy ra từ trong túi quần một chiếc chìa khóa.
Sau khi quen cửa quen nẻo mở ra cổng lớn, hắn ra hiệu cho Tống Vịnh Nguyệt đi theo sau mình.
Không gian không hẳn là tối đen như mực, thực tế là vẫn có thể lờ mờ thấy được ít nhiều quang cảnh.
Đây đoán chừng là một vườn hoa có diện tích khá lớn, chỉ là vì đã bị bao trùm bởi màn đêm nên không thể nhìn ra được xung quanh trồng loại hoa gì.
"Đây là đâu vậy?" Tống Vịnh Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
Tưởng Sơ Huyền giữ một khoảng cách không xa không gần với cô, nhàn nhạt nói: "Tôi gọi nó là Bất Dạ đài."
"A?" Cái tên thật đẹp.
Nhưng...!đài? Đài nào cơ?
"Cẩn thận một chút, phía trước có đoạn dốc."
Tống Vịnh Nguyệt khẽ đáp, cũng thật sự nghe lời mà bước chậm lại, nhưng đến khi chân chính đi vào đoạn dốc kia, giày cao gót đang mang lại khiến cô không khỏi chật vật.
Tưởng Sơ Huyền luôn cẩn thận để mắt đến cô rất nhanh đã nhận ra.
Hắn chợt vươn tay về phía cô.
Tống Vịnh Nguyệt rũ mắt nhìn bàn tay kia.
Không chỉ dày rộng tinh tế, khung xương lại còn rất đẹp.
Cô vừa rụt rè nắm lấy, liền cảm nhận được cỗ lực tay mạnh mẽ chỉ thuộc về người đàn ông.
"Đừng sợ, tôi giữ em."
Thanh âm của Tưởng Sơ Huyền tựa hồ lại càng nhiều thêm mấy phần trầm thấp, hàm chứa trấn an cùng cam đoan bảo vệ.
Từ tốn như vậy, gợi cảm như vậy, thật dễ khiến người ta đỏ mặt, chân tay đều muốn mềm đi.
Tống Vịnh Nguyệt cắn môi, nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Nương theo sự dẫn dắt của Tưởng Sơ Huyền, cả hai đi hết con dốc kia đến rồi một vùng bằng phẳng.
Tưởng Sơ Huyền lúc này mới buông tay ra, "Em đợi một chút."
Nói rồi, hắn liền thong dong bước thẳng về một phương hướng như đã sớm quen thuộc từ lâu.
"Tách."
Có tiếng công tắc bật mở, sau đó ở ngay trước mắt của Tống Vịnh Nguyệt, một đài quan sát cao ngất bất chợt sáng bừng lên giữa ánh đèn rực rỡ.
Tưởng Sơ Huyền mắt ngậm ý cười, đi đến bên cô rồi chỉ tay vào đài quan sát, ôn thanh giới thiệu: "Bất Dạ đài."
Tống Vịnh Nguyệt ngây người hồi lâu, lại xoay đầu nhìn quanh toàn cảnh.
Bởi vì Tưởng Sơ Huyền đã bật đèn lên, cả một vùng rộng lớn liền chân thật hiện ra hình dạng vốn có, đúng thật là một vườn hoa cực kỳ lộng lẫy.
"Nếu đến vào buổi sáng sẽ nhìn thấy được rất nhiều hoa cảnh." Tưởng Sơ Huyền cười nói, "Nhưng buổi tối sẽ càng đẹp hơn, dù sao nhân vật chính của nơi này cũng là đài quan sát.
Chúng ta đi lên xem thử?"
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu, theo sau Tưởng Sơ Huyền leo hết năm tầng cầu thang, đến khi đặt chân lên nền sàn rộng thoáng,