Thư Trừng vừa tức vừa cười, “Anh cứ chấp nhất như thế sao?”
Lê Dữ giơ lên ba ngón tay, ra vẻ thề thốt, “Anh bảo đảm anh sẽ không làm chuyện khác đâu. Anh chỉ là muốn ngủ cùng em thôi, sau đó vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy em.”
Thư Trừng nhìn Lê Dữ sắc mặt khẩn trương, biết chính mình thật sự nếu không đồng ý với anh, anh còn sẽ nghĩ ra một trăm loại phương pháp để cho cô đồng ý.
“Được thôi, nhớ kỹ lời anh nói.” Thư Trừng khẽ gật đầu.
Lê Dữ vui sướng vô cùng, anh thấy Thư Trừng muốn dọn bát đũa vội vàng ngăn cản, ân cần mà cười nói: “Nếu mà em nấu cơm, vậy việc rửa chén cứ giao cho anh.”
Thấy Lê Dữ đi vào nhà bếp rửa chén, Thư Trừng cầm lấy di động ngồi trên ghế sô pha, trên Weibo các loại tin tức còn đang oanh tạc cô.
Nhớ tới chuyện nickname, Thư Trừng hồi lâu mới đăng một cái Weibo.
Thư Trừng: Tất cả mọi người đều đặt nickname cho bạn trai là cái gì?
—— Chị đặt nickname cho Lê Dữ là cái gì thế?
[Trả lời] Thư Trừng: Cá chép tinh, cho nên anh ấy đang giận dỗi.
—— Phụt……
—— Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lê Dữ không tức giận mới có vấn đề đó.
—— Tui rất tò mò, chị gái nhỏ vì sao lại đặt tên này?
[Trả lời] Thư Trừng: Tiện tay đặt.
—— Vốn dĩ muốn nói tui đặt nickname cho Lê Dữ là cục cưng nhỏ, nhưng mà ở trước mặt bạn gái chính quy, lời này của tui cũng chân không có chỗ đứng……
—— Chị gái nhỏ đang vì chuyện nickname mà buồn rầu sao? Bằng không liền cứ đặt là Lê Dữ được rồi, vừa đơn giản lại thuận tiện.
[Trả lời] Thư Trừng: Anh ấy sẽ giận dỗi, bởi vì không đủ đặc biệt. [che mặt]
—— Lại bị nhét một ngụm thức ăn cho cún, hôm nay tui đã ăn no rồi, không muốn ăn nữa đâu. [tạm biệt]
***
Lê Dữ rửa bát xong đi ra, anh giũ giũ giọt nước trên tay, thấy Thư Trừng cúi mặt xuống, liền nghi hoặc hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
“Anh vẫn luôn muốn đặt nickname, em đi hỏi fans của anh một chút thôi.” Thư Trừng cười cười nói.
Lê Dữ rút ra một tờ giấy xoa tay, “Ý kiến của các cô ấy, sao mà có thể đại biểu cho ý kiến của anh.”
Ngay sau đó, anh lấy di động ra vào bình luận dưới Weibo của Thư Trừng.
Lê Dữ: Em hẳn là phải hỏi ý kiến của anh một chút chứ ^
Lê Dữ: Nickname cần phải đổi ^
Lê Dữ: Không được trực tiếp dùng hai chữ Lê Dữ ^
[Trả lời] Thư Trừng: Được rồi, vậy anh nói đi.
—— Kinh ngạc Lê Dữ xuất hiện!!!
—— Hai người bây giờ không phải đang ở bên nhau sao? Vì sao lại phải dùng Weibo để nói chuyện……
—— Trên lầu, đây là một loại phương thức ngược cẩu kiểu mới, phương thức này cực kỳ bi thảm, nơi đi đến, cẩu độc thân tất cả đều phải nằm sấp xuống.
—— Tui không nghe! Tui không nghe! Tui không nghe!
—— Cuộc tình này có mùi chua…… Hai người có thể thu liễm một chút được không?
—— Lê Dữ anh đã bao nhiêu ngày không vào Weibo rồi? Cỏ trên đều đã mọc cao lên Weibo rồi đi? Kết quả anh lại chạy đến chỗ của chị gái nhỏ spam?
—— Lê Dữ sống giống một tài khoản cao cấp giả mạo.
—— Vợ chồng trái cây hôm nay lại ngược cẩu nữa rồi, mọi người mau đến xem đi!
……
Thư Trừng xem bình luận ở vợ chồng trái cây cái kia ngừng lại, cô nghi hoặc mà ngẩng đầu lên hỏi, “Vợ chồng trái cây là có ý gì?”
“Chính là các fans đặt tên CP cho hai chúng ta, lê trong Lê Dữ, trừng trong Thư Trừng, lê và cam đều là trái cây mà, cho nên gọi là vợ chồng trái cây.” Lê Dữ giải thích cho Thư Trừng nghe.
(*) Ở đây mình xin giải thích một chút, chữ ‘lê’ trong họ Dữ ca và chữ ‘lê’ phía sau đều đọc là /lí/, chữ ‘lê’ phía sau có nghĩa là cây lê, quả lê, hoa lê; còn chữ ‘trừng’ trong tên của Trừng tỷ và chữ ‘cam’ (tranh) đều đọc là /chéng/.
Thư Trừng có chút kinh ngạc, “Fans của anh thật là có ý tứ.”
“Đây là cộng đồng fans của tụi mình, còn có trang web riêng đó.” Lê Dữ chỉ cho cô xem.
Thư Trừng xích lại gần nhìn thoáng qua, official Weibo vợ chồng trái cây, hai mươi ngàn fans.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy loại trang web riêng này, Thư Trừng cảm thấy rất thần kỳ, “Nhưng loại trang web riêng này đăng nội dung gì thế?”
Cô biết trang web riêng của các fans bình thường đều sẽ chia sẻ tài nguyên của thần tượng linh tinh, Lê Dữ là minh tinh tự nhiên có chia sẻ, mà cô chính là một người thường.
“Không biết.” Lê Dữ lắc đầu.
***
Fans liên tục bình luận, thuận tiện liệt kê ra một loạt nickname, hoa hoè loè loẹt, cái gì cũng có, Thư Trừng nhìn đến hoa cả mắt.
Thư Trừng đơn giản ném điện thoại cho Lê Dữ, “Tự anh đổi đi.”
“Tự anh đổi?” Lê Dữ kinh ngạc hỏi.
Thư Trừng gật đầu, “Em cho anh cái quyền lợi này, anh muốn đổi cái gì thì cứ đổi đi.”
Nói xong những lời này, Thư Trừng liền đi cất quần áo.
Mặt trời rất chói, quần áo trải qua một đêm sớm đã hong khô, Thư Trừng ôm quần áo liền đi vào trong phòng gấp quần áo.
Lê Dữ đổi lại tên xong, đưa điện thoại lại cho Thư Trừng.
Thư Trừng cầm quần áo bỏ vào ngăn tủ, cô cầm lấy di động, hỏi: “Anh đổi lại thành cái gì?”
Lê Dữ chưa nói, anh dùng lấy di động của mình gọi cho Thư Trừng.
Màn hình sáng lên, tiểu khả ái của nhà Thư Trừng đập vào mắt Thư Trừng.
Thư Trừng đỡ trán, kệ anh vui vẻ đi.
“Như thế nào? Không tồi chứ, anh suy nghĩ hồi lâu đó.” Lê Dữ bày ra vẻ bộ dáng xin khen ngợi.
Thư Trừng có lệ gật gật đầu, “Lần này anh được nghỉ ngơi mấy ngày?”
“Một tuần, sau đó điện ảnh sắp chiếu phim, anh phải đi tuyên truyền.” Lê Dữ trả lời.
“Cho nên, anh chuẩn bị trong một tuần này đều ở lại chỗ của em sao?” Thư Trừng kinh ngạc hỏi.
“Không thể sao?” Lê Dữ chớp chớp mắt, hỏi ngược lại.
“Được chứ.” Thư Trừng nhanh chóng gật đầu, “Buổi tối muốn ăn cái gì? Em có thể nấu cho anh.”
Lê Dữ tâm niệm vừa động, “Buổi tối chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi.”
Thư Trừng ngẩn người, “Anh không sợ bị người chụp phải sao?”
“Đâu không có làm chuyện xấu gì đâu, sợ cái gì chứ.” Lê Dữ bĩu môi, làm minh tinh chẳng lẽ cùng nhau đi dạo phố với bạn gái của mình cũng không được sao.
Thư Trừng cười đồng ý, nếu anh đã không sợ, cô cũng liền không lo lắng nữa.
***
Đang là tháng sáu, ban ngày dài hơn.
Sáu giờ tối, bên ngoài vẫn như cũ là một mảnh sáng ngời. Người trong tiểu khu đã cơm nước xong đi dạo ở công viên gần đó.
Lê Dữ đội mũ vào đeo kính đen,