Úc Tưởng: Hơ?!
Hà Vân Trác: ?
Tất cả những người ở đằng sau Trữ Lễ Hàn: ???
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bấy giờ hệ thống mới hắng giọng, lên tiếng nhắc nhở: [Trữ Lễ Hàn đang ở ngã rẽ lối thoát hiểm có bình chữa cháy trên tầng hai đó.]
Úc Tưởng nói không nên lời: ...
Úc Tưởng: Con chết rồi mà anh còn biết tới đưa sữa à?
Hà Vân Trác chỉ muốn nói câu đó cho Úc Tưởng nghe, không muốn bị ai khác nghe thấy.
Dù gì với thân phận của anh ta mà thốt những lời này ra thì ít nhiều gì cũng có phần mất mặt.
Sắc mặt của Hà Vân Trác hơi thay đổi nhưng anh ta không hành động ngay mà hỏi trước: "Người quen của em à?"
Bởi vì một khi bước ra một bước, hai bên sẽ thấy mặt nhau, nhỡ chẳng may kẻ ở đó lại tình cờ là đối thủ của nhà họ Hà thì...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Vân Trác sẽ xem như mất hết mặt mũi.
Trong vòng chưa đến hai ngày, tin đồn anh ta hạ mình xin được ở bên một người đang có thai là con gái nhà họ Úc, trong khi ba của đứa bé lại là một tội phạm giết người, vậy mà anh ta vẫn tự tìm tới và hứa hẹn sẽ đối xử với nó con ruột sẽ bị lan truyền khắp giới thượng lưu!
Hà Vân Trác khẽ đảo mắt, nhanh chóng phân tích được cả lợi lẫn hại.
Hà Vân Trác thì thầm nói với cô: "Nếu là người quen thì em đi chào hỏi đi, anh ra ngoài chờ em. Còn lại anh sẽ chờ sự kiện của em kết thúc rồi nói sau."
Đáng lẽ ra anh ta không nên tiếc hai ba tiếng đồng hồ này mới phải.
Giá như ban đầu anh ta chờ sự kiện của Úc Tưởng kết thúc rồi tìm một nơi an toàn hơn, vắng vẻ hơn để nói chuyện này, thậm chí dàn xếp cả một bữa tiệc tối dưới ánh nến lãng mạn thì chẳng phải đã thích hợp hơn rồi ư?
Hà Vân Trác cố gắng ghìm những dòng suy nghĩ hỗn loạn xuống đáy lòng, xoay người mở cửa ra, trở lại hội trường.
Sau khi quay đầu, nét mặt anh ta trở nên lạnh lùng ngay lập tức.
Bởi vì có một người phụ nữ lạ mặt đang đứng trước mặt anh ta.
Cô ta đang nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ.
Quả thật Tưởng Hi tò mò chịu không được, vốn dĩ cô ta đang trốn ở ngoài cửa để nghe lén nhưng cửa thình lình mở ra, thế là cô ta tình cờ chạm mắt với Hà Vân Trác.
Tưởng Hi đơ ra như tượng, vừa sợ sệt vừa lúng túng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù vậy, từ tận đáy lòng cô ta vẫn dâng lên sự đố kỵ khó nói.
Ngư Ngư mang thai ư!
Lại còn có con với một tội phạm giết người!
Quan trọng hơn là, vẫn có một người đàn ông muốn ở bên cô mà không màng đến hiềm khích lúc trước!
Thế mà Ngư Ngư vẫn do dự là sao? Cô có tư cách để đắn đo à?
Sự toan tính ẩn hiện trong đôi mắt của Tưởng Hi, mặc dù cô ta không rõ thân phận của Hà Vân Trác nhưng biết chắc chắn anh ta không phải người bình thường dựa trên trang phục cũng như cách ăn mặc.
Tưởng Hi đang định giả nai, tỏ ra bất ngờ như thể chỉ đi ngang qua thì Hà Vân Trác hỏi: "Cô tên gì?"
Tưởng Hi khựng lại, tần ngần một lúc mới dám ngước mắt lên, tình cờ chạm phải ánh mắt dịu dàng của Hà Vân Trác.
Tâm trạng căng thẳng của Tưởng Hi vơi đi phần nào, mở miệng trả lời: "Tôi tên là Tưởng Hi, trên mạng là Hi Hi Tử, anh nghe thấy lần nào chưa?"
Lúc này, Hà Vân Trác đang cực kỳ bực mình.
Tự nhiên nói tên trên mạng làm gì?
Ai thèm quan tâm một hot girl tên gì chứ?
Dù nghĩ vậy nhưng anh ta không mảy may bộc lộ ra, trái lại còn khẽ cười, đáp: "Ừm, tôi nhớ rồi."
Dứt lời, Hà Vân Trác định rời đi.
Tưởng Hi nhìn bóng lưng anh ta, bỗng nhiên lên tiếng như bị thứ gì đó thôi thúc: "Anh tên gì?"
Đương nhiên ai mà không ao ước vị quyền quý được gọi là cậu cả Trữ mà anh trai cô ta đi thị sát cùng kia, thế nhưng anh lại quá đỗi xa vời, không thể nào với tới được, một mình một cõi xa tắp mù khơi, đó là người mà cho dù đến cuối đời thì cô ta cũng chưa chắc đã gặp được ba lần!
Song, người đàn ông này lại khác... Trẻ trung, tuấn tú, còn dịu dàng, lịch thiệp nữa, chiếc đồng hồ mà anh ta đang đeo trên cổ tay là đồng hồ Rolex mặt màu xanh bạc hà nhỉ? Giá của chiếc đồng hồ này bị đẩy lên đến gần ba trăm ngàn tệ trong hai năm qua rồi!
Khổ nỗi cô ta không hề hay biết rằng Hà Vân Trác đang cực kỳ mất kiên nhẫn.
Cô ta còn đòi hỏi tên mình cơ đấy?
Hà Vân Trác thầm trào phúng.
Cho cô ta biết tên để cô ta dễ lan tin về mình chắc?
Thấy anh ta chẳng nói mà cũng chẳng rằng, chỉ lặng thinh mình chằm chằm thì trong lòng Tưởng Hi hơi sợ hãi, nhưng rồi cô ta lại nghĩ mình chỉ nghĩ nhiều mà thôi, vội vàng nói: "Hồi nãy chắc anh cũng nhìn thấy tôi nhỉ? Tôi đứng đối diện Ngư Ngư ấy."
Ngư Ngư?
Ý cô ta là Úc Tưởng?
Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu Hà Vân Trác.
"Tôi tên là Hà Vân Trác." Anh ta dừng một lúc mới nói tiếp: "Ngại quá, tôi phải ra quán cà phê chờ cô ấy rồi."
Dứt lời, Hà Vân Trác bước thoăn thoắt rời đi ngay.
Sau khi về nước, chẳng mấy nữa anh ta sẽ thường xuyên được đưa tin trên báo kinh tế tài chính thôi.
Có nói tên hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Người phụ nữ tên là Tưởng Hi này rồi cũng sẽ nhận ra thân phận của anh ta qua tin tức thôi.
Có một điều quan trọng hơn những việc này hơn cả, đó là anh ta biết tên của Tưởng Hi thì đương nhiên sẽ có cách chặn miệng cô ta lại.
Tưởng Hi không biết Hà Vân Trác đang nghĩ gì.
Cô ta xoay người nhìn theo bóng lưng của anh ta, sau đó nhanh chóng cúi đầu mở trình duyệt ra tìm kiếm.
Hà Vân Trác...
Trong thoáng chốc, kết quả tìm kiếm hiển thị trên màn hình.
Cô ta tìm ra thật này!
Vừa về nước... Con trai độc nhất của ông trùm bất động sản...
Một người như thế mà theo đuổi Ngư Ngư ư?
Tưởng Hi cố gắng dằn sự khó chịu xuống đáy lòng.
Cô ta cực kỳ không muốn thấy cảnh Ngư Ngư vực dậy, bởi vì một khi Ngư Ngư vươn lên thành công, kẻ bị cư dân mạng chế giễu lúc đó sẽ là cô ta.
Cô ta ngay lập tức nắm chặt điện thoại, sải bước đi xa trong tâm trạng khó mà bình tĩnh lại nổi.
Đáng lẽ ra hồi nãy phải xin Wechat rồi hẵng để người ta đi mới phải!
...
Tưởng Hi không biết rằng nếu cô ta lại gần thêm một chút nữa, tiếp tục dán tai vào cửa để nghe lén thì sẽ nghe thấy tin tức động trời hơn nữa.
Sau khi cô ta đi, cách một bức tường, Úc Tưởng đang khẽ thở dài.
Đàn ông đúng là chẳng đáng tin chút nào, nói đi là đi ngay.
Úc Tưởng: "Anh xuống đi, tôi leo thang bộ mệt lắm."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Hệ thống: [...]
Đám người đứng sau Trữ Lễ Hàn càng bàng hoàng hơn nữa.
Hóa ra... Hóa ra nữ chính trong câu chuyện máu chó này có quen biết với cậu cả Trữ ư?
Đã vậy nom cái bộ tịch còn... Phách lối như vậy nữa? Yêu cầu cậu cả Trữ đi xuống gặp mình?
Bầu không khí rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc khoảng chừng mấy chục giây.
Ngay khi bọn họ cho rằng cậu cả Trữ sẽ nổi giận, Trữ Lễ Hàn từ từ cất bước.
Anh băng qua ngã rẽ, đi tới tầng một.
Song, đến lúc cách Úc Tưởng còn ba bậc thang thì anh dừng lại.
Khoảng cách này không gần gũi nhưng vẫn tiện cho cuộc trò chuyện, bên cạnh đó còn thể hiện địa vị rõ ràng.
Úc Tưởng phải hơi ngẩng đầu lên thì tầm mắt mới ngang với Trữ Lễ Hàn.
Bởi dù sao bản thân anh vốn đã cao rồi.
Lúc này, Trữ Lễ Hàn cũng cụp mắt nhìn cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm trắng đơn giản, cột