- Cậu không sao chứ(tôi vội mở cửa)- Không sao(Dịch Kỳ xoa mũi trả lời)- Mau vào đây(tôi bảo Dịch Kỳ vào phòng)- Reng...reng...(tiếng chuông điện thoại của Khải Trạch)- Alo! Mẹ! Vâng con biết rồi, con về ngay(Khải Trạch trả lời điện thoại)- Thiên Hà, Dịch Kỳ, nhà mình có việc, mình về trước nhé!- Thiên Hà, vậy cậu xem vết thương của Dịch Kỳ nhá- Được, cậu về đi(tôi trả lời Khải Trạch)Khải Trạch bước ra khỏi phòng- Dịch Kỳ cậu không sao chứ? Mau bỏ tay ra để mình xemDịch Kỳ bỏ tay ra khỏi mũi cho tôi xem- Chảy máu mũi rồi, cậu ngồi im để tôi đi lấy giấy lauTôi nâng mặt Dịch Kỳ lên, lấy giấy lauSao tự dưng mắt tôi lại đỏ thế này? Sao tự nhiên mắt tôi lại có nước thế này? Sao tự nhiên tôi lại khóc?...- 2 lần rồi(Dịch Kỳ cất giọng nói)- 2 lần gì?(tôi hỏi cậu ấy)- 2 lần nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất của cậu- Ý cậu là tôi xấu chứ gì? (tôi tức giận hỏi)- Lúc cậu khóc thực sự không đẹp đâu, nên đừng khóc- Tôi có khóc đâu!- Nói cho cậu biết, đại mĩ nữ dũng mãnh tôi không bao giờ khóc- Ờ- Vậy hôm nay theo ý cậu, không học, nhưng ngày mai bắt buộc phải học- Thật hả?!- Vậy cậu muốn học hả, được thôi...- Không không- Để tạ lỗi và cảm ơn cậu hôm nay không dạy mình học...- Sao, cậu lại định lấy thứ đồ cậu thích nhất ra cho mình hả?- Sao cậu biết?- Lấy ra thử xem nàoTôi tìm trong ngắn kéo cuốn Album của TFBoys- Đây! Cuốn