"Về nhà thôi, Izana."
Về nhà thôi, Izana.
Không có kính ngữ -kun, chỉ có Izana.
Kurokawa Izana đã bao lần tưởng tượng cảnh gặp lại giữa cậu và Sano Erika. Có thể đó là một ngày mùa xuân mưa phùn, hay là một ngày đông lạnh giá, hoặc là một ngày mùa hè nóng bức, cũng có thể là một ngày trời chuyển thu, một ngày nào đó bình thường và không mấy vui vẻ. Có thể cậu sẽ tức điên lên khi nhìn thấy chị ta, hoặc có thể cậu sẽ giả vờ như không quen và áp chế cơn thịnh nộ trong lòng. Có thể chị ta sẽ nhìn cậu bằng cặp mắt xa lạ như chưa từng để cậu vào mắt, hoặc là cái nhìn nhàn nhạt khinh thường như đang xem một kẻ thất bại.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ, khi gặp lại Sano Erika, lòng cậu hoàn toàn bình thản, bình thản đến nỗi chẳng giống Kurokawa Izana một chút nào.
Chỉ là những xao động kia như lắng đọng thành một giọt nước, rơi xuống mặt hồ trong veo tạo thành gợn sóng lăn tăn nhẹ nhàng và nhanh chóng biến mất, giống như rằng những mê hoặc, thất vọng và giận dữ thời gian qua chỉ là ảo giác của cậu vậy.
Nhưng Kurokawa Izana biết, chúng nó vẫn ở đó, thậm chí còn tích tụ ngày một nhiều hơn, tạo thành một hỗn hợp tiêu cực ghê gớm.
Người con gái kia chìa tay ra muốn kéo cậu đứng lên, nhưng cậu chỉ lẳng lặng nhìn và không quan tâm đến người ấy. Cậu đứng dậy, rời khỏi công viên. Người kia vẫn giữ nguyên điệu cười nhạt, chân nhanh chóng đi theo.
Hai người đi song song với nhau trên đoạn đường vắng, âm thanh nhao nhao của thành phố vang trong không khí, nhưng chẳng thể làm dịu đi sự yên tĩnh đến kỳ cục giữa cả hai.
Lúc này, đến cổng công viên, người con gái kia dắt tay Izana một cách tự nhiên và đi đến một chiếc xe hơi gần đó. Izana không đẩy ra, cậu ngẩn người nhìn xem bàn tay đang nắm lấy mình, dường như hình ảnh quen thuộc đang tái hiện trước mắt cậu. Hơn hai năm trước, cũng là bàn tay này, và cả cậu nữa, đan vào nhau, hai màu da tương phản nhưng hòa hợp đến lạ.
Mà giờ đây, cậu lại thấy nó thật gượng gạo.
Izana ngồi vào trong xe, giữ trầm mặc mà xem hành động của người kia. Người kia khởi động xe, thấy Izana không thắt dây an toàn liền chồm người đến giúp cậu. Hơi thở ấm nóng và mùi hương tiêu hồng không đổi vẫn luôn khiến cậu say mê, ngay cả lúc này cũng thế, nhưng nó lại quyện cùng với một mùi thuốc lá nhàn nhạt.
"Chị hút thuốc từ khi nào thế?" Izana hỏi.
Người kia nghĩ nghĩ một lúc liền trả lời, "Mười sáu."
"Là bốn năm trước?"
"Không..." Giọng người kia nghe có chút chần chờ, "Là năm năm trước."
"..."
Nghe đến đây, Izana nhận ra, người này lại lộ ra thêm một lời nói dối nữa.
"Tôi cứ tưởng năm nay chị hai mươi cơ." Izana phì cười, trong giọng nghe ra châm chọc rõ ràng, "Chị hai mươi mốt, chị Michelle, hay nên gọi là Sano Erika nhỉ, tôi lại bị lừa lần nữa."
"..."
Người kia- Michelle, cũng chính là Sano Erika nhìn cậu bằng ánh mắt ái ngại, có thương cảm, có không đành lòng, trông chị muốn nói lại thôi, mà Izana thì lại chẳng muốn phản ứng gì với người này.
Cậu lẳng lặng ngắm nhìn quang cảnh phố Shibuya về đêm từ chiếc Mazda xám. Làm sao cậu không nhận ra đây là chiếc xe đã theo dõi cậu mấy ngày nay chứ. Nhưng khi biết được người theo dõi là Erika, cậu lại tò mò.
Tò mò không biết người này đã nghĩ điều gì khi theo dõi cậu?
Izana không đoán được, cậu cũng không rõ bản thân có gì để người này phải dây dưa với cậu.
Dù sao Kurokawa Izana cũng không phải là người thích chơi trò âm mưu, cậu trực tiếp hỏi thẳng, "Chị lại muốn làm gì nữa đây?"
"..."
Erika không đáp, lái xe trở về chung cư của mình ở Roppongi. Izana bị xem như không khí, cả người bực tức khó chịu, muốn đánh người nhưng không biết đánh ai. Vào căn chung cư vừa lạ vừa quen, cậu không khách khí nằm phịch lên sô pha, nhưng chưa bao lâu lại bị Erika kéo lên một cách thô bạo.
"Gì nữa!?"
"Đi tắm trước đi đã." Erika nhàn nhạt nói, "Chẳng lẽ em không biết tình trạng của mình?"
"Ghét bỏ?"
Trước con mắt đương nhiên của cô, Izana phát cáu, "Ghét bỏ thì ai mướn mang về! Mắc gì--" nói đến nửa chừng lại bị Erika chen ngang.
"Không đành lòng."
"..."
"Izana, nhìn em thế này," Erika thủ thỉ, "Tôi không đành lòng."
"..."
Nếu đã không đành lòng, vì sao lúc trước lại từ bỏ tôi? Izana muốn nói lại thôi, lựa chọn im lặng và ngoan ngoãn theo Erika vào phòng tắm.
"Quần áo tôi đặt bên cạnh bồn rửa tay, còn nữa," Tuy có do dự nhưng Erika quyết định vẫn nói thẳng ra, "Tắm xong nhớ cạo râu, nhìn em như mấy ông già vô gia cư--"
"Đi ra ngoài!"
Đóng sầm cửa lại, Erika còn nghe thấy tiếng thứ gì bị ném đến, phát ra âm thanh chấn động cửa. Cô lè lưỡi, tính ác thú vị bao năm ẩn giấu giờ lại lộ ra, đặc biệt là với Kurokawa Izana. Hiển nhiên, đứng trước cậu, cô mới có thể tự nhiên mà biểu lộ tính cách của mình.
Cho dù bây giờ có bị người kia đối xử ác liệt đi nữa...
Erika thở dài, vào bếp và nấu một vài món ăn nhẹ cho bữa tối, rồi cô dọn thức ăn ra bàn và ngồi thơ thẩn chờ người kia.
Izana rời khỏi phòng tắm. Nước ấm đã gội sạch bụi bẩn trên người cậu, mùi sữa tắm thoang thoảng tương tự như mùi của Erika, nhưng không phải hương tiêu hồng. Râu ria đã cạo, khuôn mặt trở nên trẻ đúng với tuổi mười sáu. Bộ quần áo mà cô đưa cho cậu không phải là đồ kiểu nam, cậu đoán, chiếc sơ mi lụa ngang mông và một chiếc quần bò rộng. Là quần áo của Erika, nhưng vì dáng người cậu mảnh khảnh và thấp hơn nên cậu mặc chúng khá vừa.
Ngẫm lại, cậu đang mặc quần áo của Erika trên người.
Izana gạt phăng những suy nghĩ thẹn thùng ấy ra khỏi đầu, đi vào nhà bếp và ngồi xuống bàn, cùng Erika ăn tối, hoặc có thể nói là cậu ăn tối, Erika ngắm cậu.
"Chị không ăn à?" Izana hỏi.
"Chị ăn rồi, em cứ ăn đi."
Izana nhún vai, tiếp tục