Đúng vậy, Thẩm Cửu đã hiểu rõ.
Tình trạng của cô như vậy, có thể gả đi đã là rất tốt rồi, quả thật không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng mà... nhìn dáng vẻ mẹ Thẩm không hề khổ sở, không hề lo lắng cho cô, trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chẳng lẽ... bà mảy may không thèm để ý đến cảm nhận của cô sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhìn đồ ăn trước mặt, đã không còn chút cảm giác ngon miệng nào rồi.
Thẩm Cửu và mấy miếng cơm, sau đó buông đũa xuống: “Ba, mẹ, con ở nhà họ Dạ đã ăn rồi, giờ ăn không vào nữa, con đi lên cầm ít đồ.”
Nói xong, Thẩm Cửu cũng không đợi bọn họ đáp lại mà đi thẳng lên trên tầng.
Mẹ Thẩm nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được bĩu môi nói: “Cửu Cửu có trách tôi hay không?”
Nghe vậy, ba Thẩm thở dài một hơi: “Chắc là không đâu, đứa bé này vô cùng hiểu chuyện.”
“Nếu không trách tôi, vậy chính là đồ ăn nhà họ Dạ ăn rất ngon, ghét bỏ đồ ăn nhà họ Thẩm chúng ta rồi sao?”
Ba Thẩm không nhịn được nhíu mày: “Bà nói bậy bạ gì đấy?”
“Tôi nói bậy sao? Ông nhìn nét mặt của con bé là biết rồi!” Mẹ Thẩm tức giận đập mạnh bát đũa xuống, cũng không muốn ăn nữa.
Thẩm Cửu về đến phòng của mình, sau khi đẩy cửa ra lại phát hiện phòng mình bừa bộn lung tung, cô nhíu mày đi vào, thoáng nhìn gian phòng đã bị lục lọi này.
Khi cô đi rõ ràng không phải như vậy, là ai vào lục lọi đồ của cô.
Nghĩ đến gì đó, sắc mặt Thẩm Cửu tái nhợt, đột nhiên bước đến mở ngăn kéo tủ của mình, sau khi kéo ra thì lấy chiếc hộp nhỏ bên trong ra, lúc này mới phát hiện quyển sổ tiết kiệm kia đã không cánh mà bay từ bao giờ.
Sắc mặt Thẩm Cửu lại càng tái nhợt, cắn chặt môi dưới.
Chắc chắn là Thẩm Nhã vào phòng cô, nghĩ đến đây, Thẩm Cửu quay người đi tìm Thẩm Nhã.
Lúc này Thẩm Nhã đang trốn trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại với bạn trai mình.
“Không muốn mà, em thật sự không thấy ngon miệng, em không muốn ăn, vậy... anh làm xong rồi đưa đến cho em? Tốt quá tốt quá, em chờ anh.”
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa truyền đến, trên mặt Thẩm Nhã xuất hiện vẻ không kiên nhẫn: “Honey, anh chờ em một chút, có lẽ là mẹ em đến.”
Nói xong, Thẩm Nhã đi mở cửa, chưa nhìn thấy rõ người nào đã hét lên: “Mẹ, con đã nói mấy lần là con không muốn ăn rồi, mẹ cũng đừng đến làm phiền...”
Lời nói phía sau vẫn chưa nói xong, Thẩm Nhã đã ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn người xuất hiện ở trước cửa phòng cô ta.
Ánh mắt Thẩm Cửu lạnh như băng nhìn cô ta.
“Chị... sao chị lại... đột nhiên trở về rồi?”
Thẩm Cửu liếc nhìn phía sau cô ta, gian phòng cô ta thì được sắp xếp rất gọn gàng, nhưng lại lục tung phòng của cô như vậy.
Có lẽ là vì làm việc trái lương tâm nên Thẩm Nhã chột dạ nuốt nước miếng, sau đó đưa điện thoại di động đến bên tai: “Chị em đến tìm em, tối nay lại gọi điện cho anh.”
Nói xong thì vội vàng cúp máy.
Lúc này Thẩm Cửu cũng cất bước đi vào, Thẩm Nhã lấy lại tinh thần, vội bước đến ngăn cản cô.
“Chị, chị làm gì vậy?”
Thẩm Cửu dừng bước, đưa hộp trong tay đến trước mặt cô ta.
“Đồ bên trong đâu rồi?”
Nhìn thấy cái hộp kia, sắc mặt Thẩm Nhã trắng bệch, ánh mắt né tránh: “Đây là cái gì... sao em biết chứ?”
“Không biết?”
“Đúng vậy chị, chị đang giả bộ cái gì em còn không biết, sao có thể biết đồ bên trong đâu rồi chứ?” Nói đến đây, Thẩm Nhã cười híp mắt bước lên ôm lấy cánh tay Thẩm Cửu, thân thiết nói: “Chị, sau khi chị lấy chồng đã rất lâu rồi không trở về, vậy... người của nhà họ Dạ đối xử với chị tốt không? Chị không phải chịu ức hiếp đâu nhỉ!”
“Nếu như chị nói mình bị ức hiếp, có phải em muốn đổi lại không?” Thẩm Cửu bình tĩnh nhìn chằm chằm cô ta, lên tiếng nói.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Nhã đã không kiềm chế nổi, cô ta lúng túng nhìn Thẩm Cửu hồi lâu, sau đó buông cánh tay đang khoác lên tay cô ra, xoay người nói: “Chị, chị biết điều này là không thể mà, em