"Không đâu! Đàn ông trưởng thành có nét thành thục riêng, em không thích những tên đàn ông ngây thơ, em thích người thành thục, chín chắn có thể chăm sóc em".
Tiểu Ốc trả lời xong lại nói với hắn: "Thời gian vẫn còn sớm, có muốn hay không xuống dưới đi dạo một chút? Sẵn em muốn mua một ít hoa quả ướp lạnh để lát trở về ăn."
Mua xong trái cây, Tiểu Ốc không giữ hắn lại nữa, nhìn xe của hắn lái đi mà lưu luyến không rời.
Hôm nay diễn hát xong rồi, Tiểu Ốc cũng kiệt sức, ngáp một cái rồi đi vào nhà ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Ốc không gọi cú điện thoại nào cho hắn.
Điền Đại Quân lại không muốn vứt bỏ mặt mũi nên quyết tâm không chủ động tới tìm cô.
Tiểu Ốc lại đợi mấy ngày, vào một buổi chiều mưa gửi tin nhắn cho hắn: "Bên ngoài trời mưa, nhớ mang dù."
Điền Đại Quân choáng váng, lúc này mới nhớ tới cô, lại nghĩ tới đủ loại vẻ mặt đáng yêu của cô.
Mấy ngày nay đã đủ mệt mỏi, hắn đang muốn cho mình buông lỏng một chút, lập tức nhắn tin lại: "Em ở đâu? Anh có xe nên không sợ, anh lập tức qua đón em."
Tiểu Ốc nhắn cho hắn địa chỉ, Điền Đại Quân rất nhanh lái xe tới.
Sau khi lên xe, Điền Đại Quân nhìn đầu Tiểu Ốc có chút ướt, lập tức cầm khăn đưa cho cô lau đầu: "Lau một chút đi."
"Cám ơn anh Đại Quân".
Điền Đại Quân vốn là muốn mang cô đi ra ngoại thành ăn cơm, không dễ gì mới gặp được cô, nhưng trời mưa có chút lớn, Tiểu Ốc đề nghị: "Đi nhà em ăn đi! Em nấu cho anh