Mạnh Thiệu Tiệm thở
dài một tiếng: "Chuyện đời đúng là khó đoán trước! Tôi nhớ mấy năm
trước, trước khi chú và Phó Tĩnh Tri ly hôn còn tưởng như không thể tách rời nhau ra được, hiện giờ lại thấy không chút để tâm như thế, xem ra,
chú đối với Mạn Quân đúng là chân tâm thật ý."(thật lòng thật dạ)
"Anh cả, rốt cuộc là anh muốn nói về cái gì đây?" Mạnh Thiệu Đình mở mắt liếc nhìn anh trai một cái. Mạnh Thiệu Tiệm cũng
nhìn xuống nước trong dòng suối nhỏ đang lặng lẽ chảy xuôi, nói sâu xa:
"Tôi chỉ là vì một người cảm thấy không đáng giá mà thôi."
Mạnh Thiệu Đình không nói năng gì, Mạnh Thiệu Tiệm lại tiếp tục nói: "Khi đó chú đi nước Mỹ công tác, cô ấy đã ở một mình tại chỗ này rất lâu, đắp
một người tuyết rất xấu, còn viết một hàng chữ trên mặt đất nữa."
"Nhưng anh Cả đã xóa hết hàng chữ viết chữ đó rồi còn gì!" Mạnh Thiệu Đình cũng đứng lên, đi tới bên dòng suối nhỏ, nhìn dòng nước suối đang lặng lẽ trôi, trầm giọng nói.
Mạnh Thiệu Tiệm như cười như không, nhìn anh: "Cứ coi
như là chú nhìn thấy được dòng chữ ấy, chú sẽ không đi nước Mỹ nữa sao?
Chú sẽ không ly hôn với cô ấy nữa sao?"
Mạnh Thiệu Đình chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn có chút nặng nề lắc đầu.
"Chẳng phải bây giờ đã kết thúc rồi sao, cũng coi như tôi giúp chú, để cho chú có thể ra nước ngoài mà không chút áy náy, sau đó cùng với Mạn Quân..."
"Cô ấy viết cái gì vậy?" Tâm tư của Mạnh Thiệu Đình như bị xúc động, ngón
tay nắm vào rễ của một cây trên hòn giả sơn, siết chặt lại. Đáy lòng
Mạnh Thiệu Tiệm cười lạnh một hồi, hỏi lại đầy ẩn ý: " Chẳng lẽ đối với
chuyện tình cảm trước kia, đã qua nhiều năm như vậy mà chú Hai vẫn còn
thấy hứng thú sao?"
Mạnh Thiệu Đình cắn răng lại, đáy lòng thầm mắng, nhưng nét mặt thì lại vẫn giữ dáng vẻ không sao cả: "Chỉ là tò mò thôi."
"À ra thế! Cũng không có gì, cô ấy đúng là ngu thật, không biết mình có
thể gả cho chú Hai chính là đã tu từ mấy đời rồi, còn mơ tưởng nói muốn
cùng sống với chú cả đời nữa chứ!"
Mạnh Thiệu Tiệm nói xong
câu này, thần sắc Mạnh Thiệu Đình cũng đột nhiên biến đổi. Lúc trước cô
đã nghĩ như vậy sao? Nghĩ đến khoảng thời gian trước khi đi công tác,
cũng không phải là không hạnh phúc, hàng ngày đều cùng nhau triền miên, ở chung một chỗ, ai biết được trong đó có mấy phần không thực lòng, có
mấy phần không thích đây?
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, đã trở nên quá muộn rồi.
Nhớ lại quá khứ, liệu có thể cứu vãn lại được cái gì nữa đây? Mà anh, mấy
năm qua lại vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện quay đầu lại.
Thấy anh thất thần, đáy lòng Mạnh Thiệu Tiệm lại có chút buồn phiền: "Chú
Hai, tôi còn có việc, đi trước một bước nhé! A, đúng rồi, có chuyện muốn nói với chú, chuyện chú Ba và Phó Tĩnh Tri ở bên kia, đoán chừng cũng
khó thành, trong lòng chú cũng không cần phải quá khó chịu như vậy đâu,
hả?"
Nói xong, cũng không nhìn thần sắc của Mạnh Thiệu Đình, xoay người rời đi. Bả vai Mạnh
Thiệu Đình run rẩy không ngừng vì tức
giận, âm thầm mắng một tiếng, nắm tay lại, nặng nề nện xuống. Tảng đá
cứng rắn dội lại nắm tay anh đau nhức, nhưng trong lòng anh vẫn không
đừng được những suy nghĩ rối rắm.
Anh đã tự nói với mình từ
lâu, cô và Thiệu Hiên muốn như thế nào thì cứ như thế, anh cũng sẽ không để ý tới, nhưng tại sao khi nghe thấy tin tức của bọn họ, anh lại vẫn
không khỏi tâm phiền ý loạn?
****
"Trước hết hãy điền tên vào hai mẫu in sẵn này, sau đó đi chụp hình." Từ sau ô cửa sổ
thủy tinh, một cánh tay đưa ra hai tờ giấy in sẵn, Mạnh Thiệu Hiên có
chút kích động nhận lấy, cùng Tĩnh Tri đi qua một bên. Hai người, anh
nhìn tôi, tôi nhìn anh, thật lâu, Tĩnh Tri hỏi: "Anh có mang bút đi
không?"
Mạnh Thiệu Hiên lắc đầu: "Kết hôn mà còn phải mang bút đi à?"
Tĩnh Tri lắc đầu, thấy quầy hàng bên ngoài Cục Dân chính có người bán bút,
cô liền đưa biểu mẫu cho Mạnh Thiệu Hiên: "Anh cầm lấy, để em đi mua một cây bút."
Tĩnh Tri mua bút trở lại, thấy Mạnh Thiệu Hiên
ngồi ngây ngốc ở trên ghế sa lon nhìn về phía cô ở bên này, không kìm
nổi được liền cười lên một tiếng. Cô cầm chứng minh thư của hai người,
nhìn chăm chú, điền vào trong các ô vuông của mẫu biểu thật cẩn thận,
sau đó hai người đi lại ô cửa sổ, đưa lại biểu mẫu. Mạnh Thiệu Hiên căng thẳng, gắt gao nắm chặt lấy tay Tĩnh Tri: "Bà xã, liệu chúng ta có thể
bị không chấp nhận hay không?"
"Tại sao?" Tĩnh Tri khó hiểu nhìn anh: "Anh đừng quá căng thẳng, không có chuyện gì đâu."
"Vậy sao, liệu người ta có thể nghe nói lại những việc xấu trước kia của
anh, rồi sẽ không để cho anh kết hôn nữa hay không?" Mạnh Thiệu Hiên vẫn còn sợ, Tĩnh Tri nghe lời này, mặt cũng nghiêm lại: "Trước kia anh đã
làm việc xấu gì vậy?"
Mạnh Thiệu Hiên nói quanh co hồi lâu,
mới len lén ghé vào bên tai Tĩnh Tri nói: "Chính là khoảng thời gian
trước, lúc em không để ý tới anh, anh đã đi qua đêm ở quán rượu, bạn bè
liền gọi cho anh một cô gái. . ."
Vẻ mặt Tĩnh Tri liền biến
sắc, xoay người định bỏ đi, Mạnh Thiệu Hiên bị dọa sợ, cuống quít kéo cô lại: "Bà xã, anh thề, anh thật sự không hề làm gì hết, anh cũng không
đụng tới cô ta."
"Anh bắt nạt tôi!" Tĩnh Tri gắt gao cắn môi, gần như khóc, nói: "Mạnh Thiệu Hiên, anh là đồ con lợn!"