"Anh bắt nạt tôi!" Tĩnh Tri gắt gao cắn môi, gần như khóc, nói: "Mạnh Thiệu Hiên, anh là đồ con lợn!"
"Bà xã. . ."
"Anh đã thật sự không làm gì hết, tại sao còn phải nói ra cho tôi biết, đây
chẳng phải là muốn làm cho tôi ấm ức hay sao?" d∞đ∞l∞q∞đ Tĩnh Tri tức
giận đấm anh một cái. Mạnh Thiệu Hiên cũng không tránh, vì biết cô đánh
để xả giận, chờ cô bình tĩnh lại, Mạnh Thiệu Hiên mới ôm lấy cô: "Được
rồi, chỉ cần sau này em không rời bỏ anh, cả đời này anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ là em mà thôi."
"Lừa gạt, người ta nói
đàn ông thường hay ngoại tình... Anh đã theo đuổi em, giấy chứng nhận
cũng đã cầm rồi, vì vậy anh không thể đối xử không tốt với em."
"Tên khốn kiếp nào đã nói như vậy? Mẹ nó chứ! Hắn
muốn mình ngoại tình nên mới kiếm cớ để khích bác tình cảm vợ chồng
người ta!" Mạnh Thiệu Hiên nói đầy căm phẫn. Tĩnh Tri thấy mọi người đều nhìn bọn họ, cuống quít đẩy anh: "Được rồi, cầm giấy đi, ta đi chụp
hình thôi."
Hai người cầm bảng kê khai đi đến khu chụp hình. Hôm nay người đến kết hôn rất nhiều, dĩ nhiên, không thể nghi ngờ hai
người bọn họ là một đôi chói sáng nhất. Tĩnh Tri liền phát hiện ra có rất nhiều ánh mắt của các cô gái ở chung quanh
đang len lén rơi vào trên người Mạnh Thiệu Hiên. Cô nắm tay lại, một
ngón tay chọc chọc vào sau lưng anh, cái miệng nhỏ nhắn chu lại. Mạnh
Thiệu Hiên thấy bộ dạng của cô đáng yêu, không khỏi ôm lấy cô, ghé vào
bên tai cô hỏi: "Bà xã, sao vậy?"
"Em không muốn gả cho anh nữa." Tĩnh Tri cau mày, nặng nề thở dài.
"Không được đâu. . . Chúng ta, chúng ta điền đầy đủ vào tờ khai rồi, bây giờ
chúng ta bắt đầu đã là vợ chồng hợp pháp rồi đấy. . ."
"Chảng trai à, chưa nhận được bản chính giấy đăng ký kết hôn màu hồng thì chưa được coi là đã kết hôn đâu! Nhà nước chưa thừa nhận!"
Dì
phụ trách chụp hình tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu lại nói một câu.
Trong nháy mắt, Mạnh Thiệu Hiên sợ đến sắc mặt đại biến, ôm lấy bả vai
Tĩnh Tri khẩn trương hỏi dồn: "Bà xã, đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao
không muốn gả cho anh nữa, em không thể đùa bỡn như vậy nhé. . ."
Người ở chung quanh lúc này đều nhìn bọn họ, xì xào bàn tán không ngừng,
gương mặt Tĩnh Tri đỏ đến mức không ngẩng đầu lên được, túm anh đẩy ra
ngoài cửa, tức giận nói: “Dáng dấp của anh so với em nhìn hoàn hảo hơn,
nên người ta nói em không xứng với anh!"
"Hả?" Tam công tử
đầu gỗ không kịp phản ứng, đến khi hiểu ra được ẩn ý trong đó thì dì
chụp hình đã tại lớn tiếng gọi tên của bọn họ rồi. . .
Hai
người lập tức cầm tay nhau chạy vào, ngồi nghiêm chỉnh thành hàng trên
chiếc ghế đẩu, căng thẳng đến mức nét mặt cũng cứng ngắc.
"Chàng trai ngồi cách xa ra một chút, cô gái bên cạnh ngồi sát thêm vào. . .
Mỉm cười này, không ai được chớp mắt nhé, nào, đúng rồi. . . Cứ như vậy, không được dịch chuyển nữa nhé, một, hai, ba. . . Xong rồi!"
"Cứ như vậy là xong rồi sao?" Mạnh Thiệu Hiên còn đang ngẩn người, dì chụp
hình đã bắt đầu gọi người mới tiếp theo. Tĩnh Tri và Thiệu Hiên đứng ngơ ngẩn ở một bên, chỉ chốc lát sau hình của bọn họ đã được in và đưa ra
ngoài. Hai người cuống quít tới cầm lấy để xem, không khỏi bật cười, bộ dáng hai người ai cũng đầy căng thẳng, hơn nữa nhìn vẻ mặt đều rất ngơ
ngác. . .
"Thật xấu xí." Tĩnh Tri mặt nhăn cau mày, cảm giác mình chỉ làm nền cho Mạnh Thiệu Hiên nên càng khó coi hơn.
"Xấu ở chỗ nào mà xấu? Sao anh không nhìn thấy? Chỉ được cái nói bậy!" Mạnh
Thiệu Hiên cầm lấy tấm hình vừa nhận được vẻ đầy quý trọng, kéo bàn tay
nhỏ bé của Tĩnh Tri: "Đi thôi, chúng ta đi nhận giấy đăng ký kết hôn
thôi!"
Trả 25 đồng, nhận lấy hai tờ giấy màu hồng, hai người ngồi ở trong đại sảnh của Cục Dân chính, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh
cũng không nói được lời nào.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào,
xuyên qua mặt bàn thủy tinh màu trà, ánh lên giống như hổ phách. Trong
sự yên lặng, hai người bọn họ ngồi đối diện nhìn nhau hồi lâu, Mạnh
Thiệu Hiên mới tựa như từ trong mộng tỉnh lại khẽ hỏi: "Bà xã, bây giờ
chúng ta đã chính thức kết hôn rồi sao? Sao anh lại cảm thấy giống như
đang ở trong giấc mộng vậy nhỉ?"
Tĩnh Tri cũng gật đầu một
cái: "Em còn tưởng rằng phải rất phức tạp, nhưng không ngờ lại chỉ đơn
giản như vậy. Tờ giấy chứng nhận nho nhỏ này, thật sự có tác dụng sao?"
"Rất có tác dụng chứ!" Mạnh Thiệu Hiên nghiêm túc gật đầu, cẩn thận cất tờ
giấy màu hồng: "Bà xã, anh cầm hết nhé, có được hay không? Nếu không
ngày nào đó em tức giận cầm chạy đi mất thì anh xong rồi, anh sẽ không
còn vợ nữa."
Tĩnh Tri lườm anh một cái: "Hình như ly hôn cũng phải có hai người đến đây đấy!"
"Em dám thử nói ly hôn với anh một chút xem! Một chút cũng không được nói!" Mạnh Thiệu Hiên nghiêm mặt giáo huấn cô.
"Em đã nói rồi, anh cứ thử lừa gạt cũng như đối xử với em không được tốt
đi, rồi mà xem, sẽ ứng nghiệm ngay, anh chết thảm rồi. . ." Tĩnh Tri
nhìn lại anh vẻ tội nghiệp, tròng mắt đỏ hoe. . .
Mạnh Thiệu Hiên siết chặt gương mặt cô, cố ý cười hắc hắc kiểu ma quỷ, tay vuốt
cằm nói: "Hắc hắc, bây giờ em mới biết sao, hối hận cũng đã muộn rồi,
lên phải thuyền giặc, khỏi nghĩ tiếp nữa! Đi thôi, vợ ơi, chúng ta đi về nhà thôi."
Mạnh Thiệu Hiên đưa tay ôm cô, tác phong con nhà giàu chợt xuất hiện, nghênh ngang bước đi ra ngoài, đúng là một công tử lang thang. Tĩnh Tri vừa bực mình vừa buồn cười, lại cảm thấy cánh tay
của anh siết chặt lấy tay cô, tựa như sợ rằng, chỉ chớp mắt một cái cô
sẽ biến mất vậy. Trái tim cô dần dần ổn định lại, mà ở tận ngóc ngách
đáy lòng cô tựa như đã dần dần trở nên mềm dịu hẳn.