Mạnh Thiệu Hiên ở
dưới lầu tiếp đón khách mời và bạn bè. Lâm Thi và Kiều Tử Tích cũng có
mặt, ở lầu dưới giúp một tay. Cô muốn được một mình yên tĩnh một lát, vì vậy cũng không bảo ai ở lại bên cạnh với mình.
Lúc này
trong phòng nghỉ cô dâu rộng lớn cực kỳ yên tĩnh, gần như có thể nghe
được nhịp tim và tiếng hít thở của chính mình.
Tĩnh Tri ngồi ở trên ghế sa lon suy nghĩ, tay bưng một ly trà xanh,
không khí trong phòng cực kỳ ấm áp. Trong sự yên tĩnh, cô cảm thấy hết
sức bình yên, lâu lắm rồi cô mới có giờ phút thoải mái như thế này. Nếu
như thời gian có thể dừng lại ở giờ phút này với tình trạng ấm áp như ở
nơi đây thì tốt biết bao?
Vẻ mặt cô không khỏi trưng ra một nụ cười nhẹ, lại nói, đây là lần thứ hai cô kết
hôn, nhưng cảm giác trong lòng lại khác hẳn. Lần trước tràn đầy khát
vọng và không hề sợ hãi còn lần này, lại hàm chứa sự lắng đọng bởi sự
yên lặng đầy ý nghĩa mang đến.
Nếu như vẫn còn ở trong Tịnh
Viên, nếu như ba mẹ còn sống, nếu như người thứ
nhất mà cô gả cho chính là Thiệu Hiên...
Tĩnh Tri không nhịn được cúi đầu thở dài một hơi, cuộc đời này không bao giờ có nếu như,
cho dù là có, cho dù người thứ nhất mà cô gả cho chính là Thiệu Hiên,
cũng có khả năng có thể lại sẽ dẫm lên vết xe đổ kia.
Sự
kiêu ngạo của Thiệu Hiên không hề thua kém chút nào so với Mạnh Thiệu
Đình, nếu bắt anh phải cưới một người xa lạ, không chừng sự phản kháng
còn kịch liệt hơn.
Nếu như nói đây là số mệnh vậy thì cô cũng đã sớm phải chịu rồi.
Do đồng nghiệp trong công ty tới rất nhiều, nên Kiều Tử Tích và Mạnh Thiệu Hiên tiếp đón rất bận rộn. Còn bên trong hội trường, đã bố trí giao cho Lâm Thi cùng với mấy đồng nghiệp thường ngày có quan hệ tốt lo tiếp
đãi.
Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, Kiều Tử Tích thấy Mạnh Thiệu Hiên mặc dù hơi có chút tiều tụy nhưng lại không hề che giấu được sự
vui sướng nơi đáy mắt, không khỏi tò mò hỏi: "Thiệu Hiên, cậu thật sự
muốn kết hôn sao?"
"Đúng vậy, sao thế?" Mạnh Thiệu Hiên có
chút nghi ngờ, hỏi ngược lại: "Vậy cậu và Thi Thi thì sao? Lúc nào dự
định kết hôn? Tôi và bà xã còn đến uống rượu mừng chứ!"
Kiều Tử Tích nhún nhún vai, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Thi đang bận rộn, nhỏ giọng nói: "Nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với Lâm
Thi..."
Mạnh Thiệu Hiên hoảng hốt: "Không phải cậu và Thi
Thi vẫn luôn yêu nhau, lại còn ở chung nữa cơ mà? Tại sao cậu lại không
muốn kết hôn với Thi Thi?"
Kiều Tử Tích châm một điếu thuốc, cau mày lại: "Thi Thi rất tốt, chẳng qua là vấn đề của tôi, tôi không
muốn kết hôn quá sớm."
"Cậu cũng đã hơn ba mươi từ lâu rồi
mà?" Giọng Mạnh Thiệu Hiên nổi lên chút cứng rắn: "Nếu cậu đã nghĩ như
vậy, cũng không nên làm Thi Thi bị chậm trễ chứ?"
Kiều Tử
Tích cúi đầu, hồi lâu mới
thoáng thất thần nói: "Tôi cũng muốn thể
nghiệm giống cậu một chút, kiểu như vừa gặp đã thương, yêu cuồng dại
không hề hối tiếc. Nhưng tôi và Thi Thi, ngay từ đầu là cô ấy theo đuổi
tôi, cho tới bây giờ, đều là cô ấy chủ động. Nói thật, nếu như cô ấy
buông tay, nói không chừng hai chúng tôi đã chia tay..."
"Tôi bất kể trong lòng cậu nghĩ như thế nào, nhưng tôi cảm thấy làm một
người đàn ông có ý nghĩ như vậy thật sự rất ích kỷ." Bởi nghĩ đến thể
diện của bạn nên Mạnh Thiệu Hiên cũng không có ý nói hơn nữa. May mà lại có đồng nghiệp nữa tới, Mạnh Thiệu Hiên chạy đến gọi, để lại một mình
Kiều Tử Tích đứng lại chỗ đó.
**************************************************
Hawai.
Một chiếc Bentley màu đen dưới ánh mặt trời phát ra thứ ánh sáng vừa thần
bí lại vừa khiêm tốn khiến người ta choáng váng và si mê. Xe chậm rãi
dừng lại ở nhà trọ bên bờ biển, cửa xe mở ra, ra ngoài trước tiên là một cô gái trẻ tuổi với bộ quần áo trắng, tóc dài thẳng đứng buông trước
ngực. Cô gái đeo một chiếc kính mát màu cà phê sẫm, dưới sống mũi thẳng
lộ ra cái miệng nhỏ nhắn giống như trái anh đào, nhìn rất đẹp mắt.
Xuống ở phía bên kia xe là một người đàn ông, thoáng nhìn thân thể của anh
cao chừng một thước tám mươi. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen, và chiếc
quần dài cùng màu, một đôi tròng mắt trầm tĩnh giống như đầm sâu thăm
thẳm. Tướng mạo của anh ta mặc dù không tuấn tú bằng Nhị công từ và Tam
công tử của nhà họ Mạnh, khí thế cũng hoàn toàn khác hẳn, mang theo một
chút xíu khí thế giấu tài không để lộ ra. Cô gái trẻ tuổi bước mấy bước
đi qua, thân mật khoác vào cánh tay của anh ta, hai người cùng nhau đi
về phía căn nhà trọ ở bờ biển...
"Thành Bắc, tôi đang chờ
cậu." Mạnh Thiệu Đình ra đón từ xa. Mấy ngày qua anh đều phải nói năng
rất thận trọng tuấn, lúc này trên mặt anh đã lộ ra vài phần vui vẻ,
khuây khoả. Lúc này người đàn ông đang đi tới cũng khẽ mỉm cười, rút
cánh tay đang được cô gái trẻ tuổi bên cạnh khoác ở khuỷu tay ra, khoác
lên trên vai Mạnh Thiệu Đình. Hai người thân mật cùng nhau đi vào trong
phòng khách...