"Lần trước đã bỏ lỡ
hôn lễ của cậu, lần này tôi thật sự không dám để lỡ nữa. Tính ra từ lần
chia tay trước đến giờ dễ phải đến hơn nửa năm chúng ta chưa gặp nhau
rồi!" Thẩm Bắc Thành có chút xúc động, thời gian trôi cực nhanh. Những
năm qua hai người đều phát triển sự nghiệp của mình, một ở trong nước,
một ở nước ngoài, việc làm ăn cũng đều khởi sắc. Chỉ có điều, mối quan hệ thân thân thiết giữa bọn họ lại chưa từng bị thời
gian làm cho xa cách, ngược lại khi gặp nhau là lập tức đã có thể khôi
phục sự thân mật khăng khít như hồi ngày còn cùng nhau đi học.
Mạnh Thiệu Đình cũng không nói nhiều đến chuyện kết hôn, vẫn chỉ giữ nụ cười như trước, ánh mắt lướt qua cô gái ở phía sau, có chút nghi ngờ dò hỏi: "Tôi nghe người ta nói cậu đã kết hôn, sao không báo tin cho tôi biết?"
Thẩm Bắc Thành ngồi xuống ghế sa
lon, môi mỏng hơi nhếch lên nở một nụ cười đầy vẻ giễu cợt: "Không có gì đáng nói, cũng không cử hành nghi lễ, chỉ ký thỏa thuận mà thôi, cho
nên cũng không muốn nói cho cậu biết."
Mạnh Thiệu Đình biết
tính tình của bạn mình, cậu ta không nói, anh cũng sẽ không hỏi nhiều. Có điều anh thấy cô gái đi cùng với cậu ta cũng
thanh thuần thoát tục. Lúc này cô gái ngồi ở trong sảnh đang nói chuyện
cùng với Mạn Quân, bộ dạng nhã nhặn lịch sự, khiến người khác cũng có
chút thiện cảm, không khỏi có vài phần tò mò: "Cô gái đó... là em dâu
sao?"
Tay Thẩm Bắc Thành đang bưng trà chén chợt khựng lại,
chợt có chút tự giễu, cười khẽ: "Không phải đâu, cô ấy đang ở trong
nước."
Mạnh Thiệu Đình thấy thần sắc của bạn, tất nhiên
trong lòng biết có ẩn ý khó nói ra được, cũng chỉ nhân tiện nói sang
chuyện khác. Hai người nhiều ngày không gặp, tất nhiên có rất nhiều
chuyện để nói, cho đến lúc nói thỏa chí thì sắc trời cũng đã đen kịt.
Khi Mạn Quân đến hỏi bữa ăn tối ăn cái gì họ mới ngừng lại.
Cô gái trẻ tuổi đi cùng Thẩm Bắc Thành tên là Bùi Hi La, một gia tộc nổi
danh nhất với sản nghiệp là các chuỗi siêu thị lớn được trải rộng khắp
thành phố B, của cải nhiều không thể xem thường.
Thoạt nhìn
cũng nhận thấy vẻ thanh thuần, mềm mại xinh đẹp của cô, cùng với đơn với vẻ đơn thuần ngây thơ hồn nhiên của Mạn Quân là hai phong cách hoàn
toàn khác hẳn nhau. Cô gái hé mở cái miệng cực kỳ nhỏ nhắn nói chuyện,
bất quá chỉ nửa ngày, Mạn Quân và cô gái đã thành bạn tốt, gần như không còn gì để giấu nhau.
Giờ phút này cô cũng đi tới trước mặt
Thẩm Bắc Thành , trong nháy mắt ngồi xuống, khoác tay nép vào người anh
như con chim nhỏ: "Bắc Thành , em nghĩ muốn ăn hải sản, còn anh?"
Thẩm Thành Bắc tiện tay châm một điếu thuốc, giọng nói trước sau vẫn vẻ lạnh nhạt: "Anh sao cũng được."
Ngay trước mặt Mạnh Thiệu Đình và Thẩm Mạn Quân, anh cũng không hề cho cô
chút
thể diện. Sắc mặt Bùi Hi La không khỏi có chút ửng đỏ, nhưng cũng
chỉ trong chốc lát, liền nũng nịu cười lên một tiếng, nói: "Tốt lắm, vậy anh cũng ăn hải sản với em là được rồi, ở AhiPoke này nổi tiếng nhất là hải sản, chi bằng anh hãy nếm thử một chút nhé!"
Thẩm Bắc Thành chần chừ một lát sau mới ừ hử một tiếng.
Bùi Hi La cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm đứng lên kéo Mạn Quân cùng đi
ra ngoài: "Vậy để em và Mạn Quân đến nói phòng bếp chuẩn bị nhé."
Cũng chỉ cần đôi câu vài lời, Mạnh Thiệu Đình đã nhìn ra được chút manh mối. Rõ ràng tâm tình Thẩm Bắc Thành không được tốt lắm, hồn vía lúc nào
cũng như ở trên mây, hơn nữa dường như cậu ta đã nghiện thuốc nặng hơn,
nên hút thuốc rất nhiều.
"Có chuyện gì vậy?" Anh kéo bạn
tốt, hai người cùng nhau đi về hướng bờ biển. Thẩm Bắc Thành trầm mặc
hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Bây giờ tôi mới nhận ra rằng phụ nữ thật là
phiền toái."
"Nói nghe một chút?" Mạnh Thiệu Đình giương mi lên, anh cũng đang có khúc mắc đầy một bụng không sao tháo gỡ nổi.
Thẩm Bắc Thành chậm rãi lắc đầu: "Cậu nói xem, một người phụ nữ nghĩ hết
cách để được gả cho cậu, nhưng rồi lại mặc kệ, không thèm can thiệp đối
với tất cả những gì cậu làm. Cậu có đi tìm gái cô ấy cũng không giận,
cậu gây ra xì căng đan, cô ấy còn giúp cậu giải vây, cậu ở nhà, cô ấy
không thấy thoải mái, cậu không ở nhà, ngược lại cô ấy lại trôi qua cuộc sống một mình đầy nhàn nhã tự đắc... Chuyện này nên giải thích thế nào
đây?"
"Vậy cậu có thích cô ấy không?"
Thẩm Bắc Thành chần chờ chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thích."
"Vậy tại sao cậu phải kết hôn?"
"Có một số việc không phải đơn giản như câu trả lời có hay không, tôi và cô ấy có những nhu cầu cần đến nhau." Thẩm Bắc Thành nhíu mi nói.
"Nếu đã đạt được như sở nguyện rồi thì sau đó rời đi là được, người không yêu nhau mà ở chung một chỗ thì rất đau khổ."
"Cậu thích Thẩm Mạn Quân sao?" Thẩm Bắc Thành chợt mở miệng hỏi thăm.