"Thẩm tiểu thư không nên nóng ruột, là anh cả gọi điện thoại tới, bảo trong
nước có việc gấp cần phải đi xử lý, Thiệu Đình cũng không kịp nói lời từ biệt với cô, dặn tôi nói lại cho cô biết, nói ngày mai nhất định sẽ trở lại để cử hành hôn lễ, dặn cô phải yên tâm."
"Rốt cuộc là
có việc gì mà gấp đến vậy? Cho dù việc có gấp gáp thế nào đi
nữa, anh Cả cũng sẽ không chọn thời gian như vậy để bảo Thiệu Đình trở
về nước mới phải." Mạn Quân ngã ngồi ở trên ghế sa lon, không nhịn được
bật khóc.
"Thẩm tiểu thư, nếu Thiệu Đình làm như vậy, tất
nhiên là cậu ấy có lý do của mình. Trước mắt bây
giờ cô không nên tự mình gây náo loạn tình hình. Ngày mai khi các bậc
trưởng bối và khách khứa tới, tôi sẽ giúp cô dàn xếp, chỉ cần Thiệu Đình kịp trở lại hôn lễ, thì mọi chuyện sẽ chẳng sao hết, cô nói có đúng hay không?"
Mạn Quân có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố gắng ngừng khóc, mặt cố nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy,
Thẩm tiên sinh nói rất đúng, chỉ cần anh ấy chịu trở lại thì mọi chuyện
sẽ không thành quá xấu, có đúng hay không?"
"Thẩm tiểu thư
là một người rất hiểu chuyện." Thẩm Bắc Thành cười lên một tiếng, thấy
đáy mắt Mạn Quân buồn bã đau khổ, trong lòng anh nảy sinh chút áy náy,
anh bảo Hi La ở lại bên Mạn Quân rồi thẳng đi ra ngoài.
Mạn
Quân không biết đã ngồi một mình ở trong phòng khách bao lâu. Hi La
khuyên cô mấy câu, thấy dáng vẻ cô vẫn không hề nhúc nhích, cứ ngơ ngơ
ngác ngác, cũng mất hết kiên nhẫn, bỏ đi lên lầu tìm Thẩm Bắc Thành.
Mạn Quân thấy Hi La rời đi, lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Tiệm. Sau khi nghe mấy câu nói, cô ngơ ngác đi tới ghế sa lon, khuôn mặt trắng
như tuyết tái nhợt đi. Trong phòng khách cực kỳ
yên tĩnh, cô nghe thấy được cả tiếng sóng xa xa, cũng nghe thấy tiếng
tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ cổ treo ở trên tường trong phòng
khách. Cô cứ im lặng ngồi ở chỗ đó, trong đôi mắt sâu thẳm đen như mực
chỉ thấy sự vắng vẻ và cô đơn.
Cô cho rằng cô và anh kết hôn xong là mọi việc trở nên tốt đẹp, nhưng lại chưa từng ngờ tới chuyện
khi ván đã sắp đóng thuyền, lại sẽ còn xuất hiện chuyện quanh đi quẩn
lại như vậy...
*************************************
Xa xa đã nhìn thấy bên ngoài quán rượu, người xe ra vào qua lại rất náo
nhiệt. Mạnh Thiệu Đình lạnh lùng cười một tiếng, cúi đầu gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, đã thấy một người đàn ông trung niên đi tới,
chào hỏi một cách cung kính
"Hôm nay chú Ba nhà tôi kết hôn, tôi mới vừa từ nước ngoài chạy về, không biết bây giờ hôn lễ đã bắt đầu hay chưa?"
"Nhị công tử, còn nửa giờ nữa mới bắt đầu, Tam công tử đang ở dưới lầu đón khách ạ."
"Vậy sao? Vậy còn vợ chú Ba ở đâu? Mẹ tôi nói tôi mang quà tặng tới, dặn dò
phải đưa đến tận tay em dâu." Mạnh Thiệu Đình không làm náo loạn tình
hình, chậm rãi nói, trong tay anh còn cầm một chiếc hộp nho nhỏ đựng quà tặng, hết sức phù hợp với tình hình.
"Dạ, xin Nhị công tử
đi theo tôi, hiện giờ cô dâu đang nghỉ ngơi ở tại phòng nghỉ trên lầu
hai, cũng không hề có người khác ở đó, để tôi đưa ngài tới đó."
Mạnh Thiệu Đình cười một tiếng, khẽ gật đầu: "Cũng được, vậy ta đi thẳng qua phía sau vườn hoa tới nơi đó luôn, chú Ba ở bên kia còn bận rộn, là anh em tôi cũng không cần khách sáo, không cần thiết phải gây thêm rối loạn cho chú ấy."
Người đàn ông trung niên kia luôn miệng trả
lời: " Tình nghĩa anh em của Nhị công tử và Tam công tử đúng là rất sâu
nặng! Quả thật đã làm tôi phải ngưỡng mộ rồi."
Mạnh Thiệu
Đình cười một tiếng, cũng không đáp lại. Bọn họ đi vào lối bên này, qua
phía sau vườn hoa, bỏ qua hội trường hôn lễ đi thẳng vào lối có cầu
thang đi lên phòng ở trên lầu. Người phụ trách quán rượu dẫn Mạnh Thiệu
Đình tới bên ngoài phòng nghỉ, cúi người chào anh rồi rời đi.
Mạnh Thiệu Đình lại gọi giật ông ta lại, không nhanh không chậm nói: "Tôi
chỉ ở mấy phút rồi đi, không cần phải nói ra chuyện tôi đã tới đây nghe
không, có một số phóng viên của mấy tờ báo thường thích viết mấy chuyện
lung tung, tôi không thích."
"Vâng, nhị công tử cứ yên tâm!" Người nọ đương nhiên cũng là lão hồ ly, liên tục không ngừng đồng ý rồi rời đi.
Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới gật đầu vẻ hài lòng. Anh xoay người, nhìn tấm
bảng màu vàng treo trên cánh cửa gỗ sơn màu đỏ choét, cánh môi khẽ nhếch lên, nở một nụ lạnh lùng cứng ngắc. Cả người anh mặc bộ tây trang màu
đen, giờ phút này càng trở nên lạnh
lùng. Trong hành lang không có một
bóng người, vô cùng an tĩnh.
Mà lúc đó ở dưới lầu, tiếng ồn
ào ầm ỹ cùng với tiếng cười vui lại giống như bị ngăn cách ở đám mây ngũ sắc, nhìn thấy, nhưng lại không thể đụng tới. Mạnh Thiệu Đình hơi hếch
cằm lên, môi mỏng hơi cong lên khẽ cười, bàn tay với ngón tay thon dài
giơ lên, vứt chiếc hộp quà trống không kia vào trong thùng rác ở bên
cạnh. Trong không khí liền vang lên bộp một tiếng, anh xoay người, hơi
cúi đầu, hàng lông mi dài che kín cảm xúc nơi đáy mắt của anh. Rố cục
anh quyết định giơ tay lên, hơi ngừng lại một chút, ngón tay gập lại, gõ cốc cốc vào cửa...
Tĩnh Tri vừa mới bảo Lâm Thi đi ra
ngoài, cô đang ngồi ở trên ghế sa lon suy tư một chút, chợt nghe tiếng
gõ cửa, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô chính là Mạnh Thiệu Hiên đến tìm mình.
Cô nâng tà váy đứng lên, không đi giày cao gót,
để chân trần bước đi ở trên thảm trải sàn trắng noãn, từng bước từng
bước đi đến bên cạnh cửa: "Thiệu Hiên à? Phải anh không?"
Mạnh Thiệu Đình cũng không trả lời, vẫn chỉ nhẹ nhàng gõ mấy cái. Nghe thấy
giọng nói của cô vọng ra từ phía sau cách cửa, nghe thật êm dịu như ẩn
như hiện, anh cúi đầu, mi tâm nhíu chặt hơn. Cô và Thiệu Hiên đã thân
mật đến mức độ này sao? Nhưng khi nghe thấy cô gọi tên Thiệu Hiên như
thế, anh lại tựa như có thể nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng dịu dàng trên
mặt của cô vậy!
Ngón tay bám vào trên cánh cửa phòng bằng
gỗ, móng tay được cắt sửa gọn ghẽ, cạo từng chút từng chút vết đen cáu
bẩn trên lớp sơn cửa, ánh mắt của anh buông rũ xuống làm cho người ta
không thấy rõ anh đang suy nghĩ gì. Nhưng cặp môi mỏng mím chặt thành
một đường thẳng tắp nhìn mê người kia lại vừa hơi nhếch lên một chút,
mang theo ý cười vô lại.
"Thiệu Hiên? Tại sao không nói gì
vậy?" Tĩnh Tri mỉm cười mở miệng.Vừa kéo cửa ra, trên mặt vẫn còn vui
vẻ, nhưng trong mắt của cô đã dần dần chứa đầy nỗi hoảng sợ...
Trong lúc vội vã cô liên tiếp lui về phía sau, Tĩnh Tri vội chạy mấy bước tới nơi cửa sổ, há mồm muốn kêu to. Nhưng Mạnh Thiệu Đình đã mau lẹ đạp một phát vào cánh cửa, từng bước đuổi theo cô, gắt gao bụm miệng cô lại!
Tên Thiệu Hiên còn chưa nói ra đã bị anh chặn lại. Tĩnh Tri liều mạng lắc
đầu, nhưng cũng không thoát được. Mặt cô chợt đỏ bừng, hô hấp gần như
sắp bị ngưng trệ, mà người đàn ông ở trước mặt cô kia, giống như ma quỷ
trong cơn ác mộng, cái cười của anh ta chứa đựng sự tàn nhẫn đến lợi
hại, lúc này vẫn đang sầm sì nhìn cô đầy lạnh lùng. Trong hoảng hốt, cô
cảm thấy tuyệt vọng một hồi!
"Phó Tĩnh Tri, cô thật là to
gan! Kết hôn sao? Ai cho phép cô lấy chồng vậy?! Hả?" Sức lực của tay
anh cực lớn, nơi cằm của cô gần như sắp bị anh bóp sái đi rồi. Tĩnh Tri
liều mạng giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng ô ô mơ hồ không rõ. Trong lúc cuống tay cô khua lung tung cố xô đẩy anh, móng tay cô liền xẹt qua mặt của anh, lưu lại mấy đường cào rướm máu nhìn chói mắt. Đôi con
ngươi trong mắt của anh đột nhiên thu hẹp lại, lực tay bóp chặt miệng cô cũng thêm siết chặc hơn: "Phó Tĩnh Tri, cô còn kêu loạn lộn xộn nữa, cô có tin không, hiện tại tôi sẽ muốn cô luôn, để cho Thiệu Hiên nhìn
người phụ nữ mà nó yêu đến chết đi sống lại, rốt cuộc băng thanh ngọc
khiết đến độ nào!"