"Phó Tĩnh Tri, cô còn kêu loạn lộn xộn nữa, cô có tin không, hiện tại tôi sẽ muốn cô luôn, để cho Thiệu Hiên nhìn người phụ nữ mà nó yêu đến chết đi sống lại, rốt cuộc băng thanh ngọc khiết đến độ nào!"
Anh
vừa dứt lời, đôi mắt của Tĩnh Tri liền trợn to, trong con ngươi hiện rõ
ràng sự hoảng sợ và căng thẳng. Cô liều mạng giãy
giụa, giống như một con thú bị bao vây dồn đến tuyệt lộ. Cánh tay và cổ
của anh bị móng tay sắc nhọn của cô cào thành những vệt rớm máu. Mắt cô
trợn tròn đến độ tựa như sắp lồi hẳn ra ngoài. Mạnh Thiệu Đình thấy cô
như vậy, chẳng biết tại sao, ở nơi sâu thẳm trong tim tựa như bị toác ra thành vô số khe nứt. Đột nhiên anh đưa tay ra, run rẩy bịt chặt miệng
cô lại, nơi sâu thẳm trong mắt anh bốc lên ngọn lửa tức giận lẫn ghen
tỵ: "Bộ dạng lúc này của cô là vì quan tâm đến nó sao? A! Phó Tĩnh Tri,
cô có biết giờ phút này tôi muốn bóp chết cô đến mức nào không?"
Tĩnh Tri lại dường như hoàn
toàn không nghe thấy lời nói của anh. Chiếc nhẫn nạm kim cương xinh đẹp
cô đeo trên ngón tay đã cứa vào đầu ngón tay của cô, máu tươi nhỏ ra tí
tách, nhưng cô vẫn không hề hay biết, chỉ tập trung vào anh, vẫn liều
mạng như cũ, ra sức cào cấu khắp người anh thành những vết máu thật dài. Cô ra tay không chút lưu tình, Mạnh Thiệu Đình dám khẳng định, giờ phút này nếu như xem móng tay của cô, chắc chắn bên trong chứa đầy da thịt
của anh! Giờ phút này nếu như anh buông sự trói
buộc với cô, nhất định cô sẽ không chút do dự cầm lấy cây kéo ở trên bàn trang điểm đâm anh chết luôn!
Nhưng anh sẽ không cho cô
thêm cơ hội nào nữa, lần này anh trở lại, chính là buộc cô phải rời
khỏiThiệu Hiên, muốn giữ cô lại ở bên cạnh mình, mới xem như đã đạt được ước muốn!
Đúng vậy, anh không cần để ý đến chuyện gì khác,
anh cũng không muốn xen vào bất cứ chuyện gì nữa! Anh chỉ muốn chinh
phục người phụ nữ lúc này đã không còn để anh vào trong mắt mình một lần nữa!
Hơi thở của Mạnh Thiệu Đình dần dần trở nên nặng nề,
trên mặt trên cổ nóng bỏng, cơn đau nhức kịch liệt ập tới, tưởng chừng
như cơ thể anh đang bị mũi kim khơi lên ngọn lửa giận, đốt hết chút lý
trí còn sót lại của anh, cháy không còn một chút xíu!
Chiếc
áo cưới của Tĩnh Tri là chiếc áo kiểu ngang ngực, bả vai trơn bóng của
cô để trần hoàn toàn, da thịt tuyết trắng như ngọc, mặc dù đã cố kéo lên che khá cao, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng từng vết hôn đỏ rực ở trước
ngực trên cổ, màu sắc vẫn còn rất tươi mới. Anh vừa nhìn đã biết, những
vết hôn này đều là do Mạnh Thiệu Hiên đã để lại ở trên người cô!
Nghĩ đến đây, miệng không khỏi khẽ cười một tiếng. Anh không để ý tới việc
cô đang khoa chân múa tay, cũng như không để ý việc cô đang đấm đá mình, bộ dạng giống như người đang bị lên cơn điên. Một tay anh tháo chiếc
khăn trùm bằng lụa trên đầu cô ra, dải lụa tuyết trắng bị anh nắm chặt ở lòng bàn tay, tiếp đó mái tóc của cô xõa tung, rối loạn. Mấy sợi tóc
dài đen nhánh rối tung dán chặt lên gương mặt, giống như tơ gấm lướt qua bờ vai của cô. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy càng thêm hoảng sợ. Trong lúc bối
rối, thấy bàn tay anh đang bịt miệng mình hình như có chút lỏng hơn, cô
liều lĩnh há mồm cắn phập xuống. Máu tanh tràn ngập khoang miệng, gay
mũi. Mạnh Thiệu
Đình bị đau khẽ kêu thành tiếng, máu tươi từ bàn tay của anh chảy xuống, dọc theo cổ tay trượt vào trong ống tay áo. Mi tâm của
anh nhíu chặt hơn, nhưng cũng không hề nhúc nhích một chút nào. Do lực
cắn của cô rất mạnh, nên cả khối thịt của anh gần như sắp bị cắn rơi ra
vậy.
Lúc này sự đau đớn lại càng chọc giận anh thêm. Một tay anh vẫn bịt miệng của cô không thả, tay kia nắm lấy dải lụa dài đẩy cô
ngã ra ở trên ghế sa lon.Thình lình thân thể to lớn của anh liền đè
xuống, bị trọng lượng nặng nề của anh đè lên như vậy, khiến Tĩnh Tri
cảm thấy tựa như không khí ở trong lồng ngực anh cũng bị ép ra hết. Sự
khó chịu như thế nhưng anh vẫn không chịu không thư giản chút nào. Tay
anh nắm lấy dải lụa nhanh chóng bít miệng cô lại để thay thế cho tay
mình. Chỉ vài ba vòng, anh đã dùng dải lụa dài kia buộc ở miệng của cô.
Phần đuôi thật dài anh quấn lung tung mấy vòng quanh mặt cô, hung hăng
thắt lại. Lúc này anh mới thở phào một cái, chậm rãi nhắc thân thể mình
sang một chút, ngã vật ra ở bên cạnh người cô, nặng nề thở dốc...
Vừa mới được tự do, Tĩnh Tri liền giùng giằng muốn chạy đi, trong miệng
không ngừng ô ô mơ hồ kêu tên Mạnh Thiệu Hiên, nhưng cũng chỉ phát ra âm thanh nho nhỏ. Lúc nãy anh đã xuống tay vô cùng ác độc, nhét vào trong
miệng cô cả một tấm khăn lụa dài như thế, Tĩnh Tri có cảm giác mình khó
chịu đến mức sắp bị ói ra đến nơi, cổ họng cô gắng muốn kêu to hơn,
nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực nào...
Ai ngờ, nửa
người trên của cô vừa mới động đậy, anh lập tức liền bắt được hai cổ tay của cô, khóe mắt liếc nhìn đến chiếc khăn lụa đội đầu vẫn còn kéo lê ở
trên mặt đất thật dài, chợt nhanh trí hành động luôn. Anh quấn mấy vòng
quanh cổ tay của cô, buộc chặc cứng cố định ở trên đỉnh đầu. Cô vừa mới
kêu cái gì, anh cũng nghe rõ, hận đến cùng cực. Nhưng ngược lại, anh lại rất bình tĩnh, lật người lại ngăn chặn cô lại, môi mỏng tràn ra nụ cười lạnh lẽo: "Tĩnh Tri, cô hãy ngoan một chút, nếu không, người bị thương
sẽ chính là cô..."
Tĩnh Tri lắc đầu như muốn phát điên lên
rồi. Cô muốn né tránh ngón tay của anh, trong miệng vẫn như cũ, liều
mạng kêu tên Mạnh Thiệu Hiên, âm thanh phát ra nghe khàn khàn rất khó
nghe. Từ đáy mắt Tĩnh Tri, những giọt lệ từ từ trào ra... Đôi tròng mắt
của cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Mạnh Thiệu Đình đang đứng cách đó
không xa...
Trên bàn trang điểm còn bày tấm hình cô mặc áo
cưới chụp cùng với Mạnh Thiệu Hiên, bộ dạng cười cái kia thật rực rỡ,
thật hạnh phúc như vậy, mà trong đáy mắt anh cũng ngập tràn sự thắm
thiết của tình yêu.