Ánh mắt của cô dần
dần không nhìn rõ nữa, không biết có phải là do nước mắt che mất tầm mắt hay không, đầu cô nhức nhối như muốn nổ tung ra vậy. Nơi lồng ngực
giống như bị người ta dùng một lưỡi dao sắc bén chọc vào phanh ra, ngắt
trái tim cô ra khỏi lồng ngực. Cô nỗ lực trợn to mắt, không cam lòng kêu lên một lần, một lần nữa... Cổ họng lúc này đau
rát, giống như bị người ta dùng lửa thiêu đốt vậy. Cô nhìn chùm đèn pha
lê treo lơ lửng trên cao phía đỉnh đầu, hình như chùm đèn đang thoáng
nhẹ nhàng đung đưa, dần dần lại biến hóa huyền ảo thành Mạnh Thiệu Hiên
đang trương ra gương mặt đẹp vô cùng...
"Bà xã, sau này anh muốn chúng mình sinh hai đứa nhỏ! Là thai Long Phượng, một trai một gái!"
"Bà xã, con của hai chúng ta nhất định không giống như bình thường, tên của con anh cũng đã nghĩ xong rồi. Anh trai tên gọi là Mạnh Phi Đồng, em
gái tên gọi là Mạnh Tiểu Khả, ghép tên hai đứa lại sẽ là Phi Đồng Tiểu
Khả (không giống như bình thường)? Em thấy thế nào, không tệ
chứ? Hắc, anh là một người nửa mù chữ cũng chỉ có thể nghĩ ra thành ngữ đơn giản như vậy thôi, đây thật sự đúng là kỳ
tích đấy!"
Tĩnh Tri chớp mắt mấy cái, một dòng nước mắt cuối cùng chậm rãi lăn xuống...
Bên tai cô nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ dưới lầu vọng lên, lúc gần
lúc xa... Thiệu Hiên, Thiệu Hiên... Tại sao anh vẫn chưa tới, tại sao
anh vẫn còn chưa tới tìm em?
Rất nhiều năm trước, sau khi
xem vở kịch Bán Sinh Duyên, Tĩnh Tri không thể tin được tại sao một
người ở trên lầu, một người ở dưới lầu, vậy mà Thế Quân lại không tìm
được Man Trinh mới kỳ lạ chứ? Tại sao cô ấy gọi đến rách họng mà chàng
trai kia vẫn không nghe thấy được nhỉ?
Nhưng bây giờ, tất cả lại đang diễn ra ở trên chính bản thân cô.
Diễn kịch như cuộc sống thực, còn cuộc sống thực lại như diễn kịch... Cô
muốn khóc, nhưng nhận ra mình không còn nước mắt nữa rồi.
"Cô nghĩ tới nó cũng vô ích thôi." Mạnh Thiệu Đình cười lạnh, thấy cô không cầm được nước mắt. Tiếng gọi của cô dù mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận rõ
là tên của Thiệu Hiên. Anh đố kỵ tới cực điểm, nhưng vẫn một mực giữ nụ
cười, ngón tay nắm vào hai bên má cô, ép ánh mắt của cô nhìn anh...
Nhưng lúc này Tĩnh Tri chỉ nhìn anh đầy mờ mịt, ánh mắt cô hướng về phía anh
nhưng dường như lặng lẽ xuyên qua, không biết cô đang nhìn về nơi nào,
trong mắt cô đã không còn nước mắt. Giờ đây đôi đồng tử đen nhánh lại
càng sâu thẳm tĩnh lặng, gần như muốn dìm anh chết chìm vào trong đó.
Giờ phút này anh thấy trong ánh mắt cô là cả một mảng trống không rộng
lớn, khiến anh không khỏi cắn chặt hàm răng lại. Rất nhanh hai nắm đấm
anh đã siết chặt lại, vang lên tiếng lách cách. Anh nghiêng người xuống, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vẽ phác thảo ở trên mặt cô. Đôi con ngươi
hẹp dài, màu sắc giống như viên ngọc đen, nhưng lại lộ ra ánh nhìn lạnh
lẽo khiến lòng người lạnh băng...
Phản kháng của Tĩnh Tri
chỉ cứng ngắc, mặc dù anh nặng nề ngăn cản cô, mặc dù cô giống như một
con cá đang đợi bị làm thịt, nhưng cô vẫn là một con cá không ngừng giãy giụa.
Dù cổ tay bị chiếc khăn trùm đầu bằng lụa trói chặt,
cô vẫn liều mạng cọ sát. Mười đầu ngón
tay của cô toàn là máu tươi, nhỏ
vào chiếc khăn lụa tuyết trắng, giống như những đóa hoa mai lạnh lẽo đậu ở trên mặt tuyết.
Nhìn thấy máu tươi trên những thứ kia,
trái tim anh co rút từng hồi, từng hồi. Ngón tay nắm lấy cô không khỏi
từng chút từng chút buông lỏng ra. Trong con ngươi đen nhánh, sự tức
giận đã tản đi, sự thương tiếc dần dần trào lên. Anh cúi đầu, mái tóc rũ xuống trên trán, che đi ánh mắt của anh. Anh cứ nhìn cô như vậy, trong
con ngươi dường như có sự đau thương...
"Tĩnh Tri, đừng lấy chồng, có được hay không?"
Một người đàn ông luôn luôn cao ngạo, một người đàn ông khi nói chuyện luôn luôn thể hiện lời nói như mệnh lệnh, giờ phút này lại chậm chạp cứng
ngắc, giọng khàn khàn nói những lời mang theo vẻ cầu khẩn.
Nhưng Tĩnh Tri lại tựa như không nghe thấy gì hết. Đôi con ngươi đen như mực
đầy trống vắng, không biết đang nhìn về nơi nào, hai tay bị trói buộc
vẫn còn đang ngọ ngoạy một cách vô ích. Giọng nói vỡ vụn của cô vẫn gom
rõ tên của Thiệu Hiên, lập tức sự phẫn nộ của anh bốc lên điên cuồng...
"Phó Tĩnh Tri, cô ép tôi, đây là do cô đã ép tôi... Tôi chấp nhận để cho cô
hận tôi, trong suy nghĩ của cô, tôi chấp nhận là người hoàn toàn có lỗi, cho dù vậy, ngày hôm nay tôi cũng sẽ không cho phép em trai tôi cưới
cô!"
Anh cố kiềm chế để nói hết câu, lập tức đứng dậy, một
tay cởi hết tây trang trên người, tháo dây lưng, môi mím chặt thành một
đường cong lạnh cứng. Nhưng lúc này trong tròng mắt anh lại mang theo
cái cười lạnh lẽo đầy giễu cợt. Anh nghiêng người xuống, trong nháy mắt, đột ngột kéo vạt áo cưới thật dài trên người Tĩnh Tri lên...
Trên mặt cô tràn ngập màu trắng, chỉ khoảng nửa giây, sau khi vạt áo cưới
che lấp mặt Tĩnh Tri, cô cảm thấy quần lót của mình bị người nọ xé
toang, hai chân cũng bị người ta kéo ra mạnh mẽ. Nơi hạ thân cô là một
khoảng lạnh như băng, tiếp đó lại nhanh chóng bị nóng bỏng bao vây...
Toàn thân cô cũng đang phát run lên. Cô liều mạng kêu to, thế nhưng anh lại
dùng tấm khăn lụa trùm đầu thật dài kia nhét vào miệng, bịt cả vào lỗ
mũi của cô. Tĩnh Tri thấy trong tai mình dội lên tiếng ông ông. Chùm đèn to lớn treo trên đỉnh đầu lúc này đang lắc lư tựa như muốn rơi thẳng
xuống, đè vào người cô. Trái tim cô đau đớn lợi hại, cô khàn giọng kêu
to Thiệu Hiên, Thiệu Hiên... Nhưng tiếng gọi của cô vỡ vụn chỉ phát ra
âm thanh mong manh...