Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 145.3


trước sau

"Ờ, có phải tôi nên đến nhìn qua Tĩnh Tri một chút hay nhỉ?" Mạnh Thiệu Hiên bận rộn đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng bộ dạng vẫn rất vui vẻ, Kiều Tử Tích trừng mắt lườm anh một cái: "Từng giây từng phút lúc nào cũng dính lấy người ta vẫn còn thấy không đủ sao, đi đi đi đi. . ."

Mạnh Thiệu Hiên cười, đôi mắt cong cong thoáng nhìn lên trên lầu, lúc này Tĩnh Tri đang nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ nên đã kéo rèm cửa sổ lại. Mạnh Thiệu Hiên thật sự không nhìn thấy gì, nhưng vẫn ngây ngốc đờ đẫn nhìn ba mươi giây, cho đến khi Lâm Thi đẩy anh một cái: "Thiệu Hiên, anh sững sờ ở đây làm gì thế? Mau đi xem người điều khiển chương trình đang tìm anh có việc gì!"

Mạnh Thiệu Hiên ừ một tiếng, sau đó lưu luyến thu hồi ánh mắt, xoay người sải bước đi. . .

"Tĩnh Tri, hãy nói với tôi, cô sẽ không gả cho Thiệu Hiên, cô nguyện ý làm người phụ nữ của tôi, nếu như cô đồng ý thì hãy gật đầu, còn nếu cô không đồng ý, chỉ cần lắc đầu. . ."

Anh đặt thân mình ở giữa hai chân cô, vật nóng bỏng ngỏng cao áp sát vào nơi mềm mại của cô, nhưng anh vẫn gắt gao nén nhịn dục vọng đang sắp bùng nổ, nặng nề hỏi dò.

Tĩnh Tri lắc đầu không chút do dự, cô tình nguyện chết, thà chết chứ không bao giờ cho phép mình lại ở bên cạnh Thiệu Đình.

Anh cúi đầu cười, Tĩnh Tri nghe thấy trong lồng ngực của anh vang lên tiếng khùng khục rất rõ, cảm thấy lúc này màng nhĩ cũng đau nhức. Cô nằm ngây như một khúc gỗ, nhìn lên trần nhà nơi đỉnh đầu. Nhưng hai cổ tay cô vẫn là không ngừng ngọ ngoạy, máu tươi thấm vào chiếc khăn lụa dài đang trói chặt cổ tay cô, nhưng cô lại không hề có cảm giác đau đớn . . .

Nếu như Thiệu Hiên biết, nhát định sẽ rất khổ sở, anh quan tâm cô như vậy, quý trọng cô như vậy, tay cô bị tróc một lớp da mỏng, anh cũng đau lòng không thôi... Nếu như anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm lúc này của cô, nếu như cô chết, nhất định anh sẽ rất đau lòng.

Nhưng mà sống lại tiếp tục mệt mỏi thế này...

"Tĩnh Tri, cô hãy hận tôi đi, hành động hôm nay là một việc nhất thiết tôi phải làm, cho dù sau này tôi có phải bỏ ra một cái giá cao đến tận trời, tôi cũng sẽ không hối hận, tuyệt đối không hối hận."

Khi nói xong câu cuối cùng, trong nháy mắt, anh không chút do dự xông vào thân thể của cô. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy một hồi đau đớn đến xé lòng, cần cổ của cô chợt vươn ra, miệng phát ra một tiếng kêu trầm đục khó nghe thấy. Từ trong đôi mắt đột nhiên một dòng nước mắt lạnh như băng chảy ra lăn xuống dưới, để lại trên gương mặt kiều diễm một vệt ướt rất rõ...

Hai tay Mạnh Thiệu Đình nắm ở vòng eo mảnh mai của cô, động tác nơi hạ thân vừa điên cuồng mạnh mẽ vừa liên tục, dường như anh đang phát tiết để xả giận, nhưng trong đôi mắt ngập tràn sự cô đơn nặng nề kia lại lộ ra cái nhìn có chút tuyệt vọng. Anh quả thật như người điên lên cơn điên dại. . .

Cho đến sau cùng, anh bùng nổ phun vào trong thân thể không chút phản ứng của cô. Thấy cô từ đầu đến cuối hai mắt vẫn mở to trống rỗng, đáy mắt khô khốc một mảnh, anh rút mình ra, môi mím chặt, kéo hộp khăn giấy ở bên cạnh
lau chùi sạch sẽ cho cô trước sau đó mới sửa sang lại cho mình...

Anh mặc quần áo tử tế liếc nhìn cô một cái, nhưng thấy cô vẫn y như cũ, giữ nguyên bộ dạng như vừa mới rồi, mi tâm không khỏi hơi nhíu lại. Anh xoay người chỉnh đốn lại áo cưới cho cô xong xuôi, hơi ngập ngừng một chút, rồi ôm cô ngồi dậy. Thấy hai tay cô vẫn như lúc nãy, co giật từng cái từng cái, động tác tựa như vẫn còn đang giãy giụa. . .

Trái tim anh bỗng căng ra, đau nhức, lại tựa như ân hận... Anh đặt cô trở lại ở trên ghế sa lon, sau đó mới bắt đầu gọi điện thoại.

Đi vài bước tới bên kia phòng không biết nói mấy câu gì đó, Mạnh Thiệu Đình mới cúp điện thoại. Anh nâng cổ tay xem đồng hồ, từ lúc anh đi vào đến giờ đã khoảng gần một giờ, nói cách khác, đã sắp đến lúc Mạnh Thiệu Hiên phải lên đây rồi.

Nhưng Mạnh Thiệu Đình không thèm để ý, anh nhếch môi lên xoay người lại, đi tới trước ghế sô pha, ngồi xuống ở bên cạnh Tĩnh Tri.

Nơi hạ thân của cô dường như máu tươi đang chảy xuống ồ ồ. Tĩnh Tri có cảm giác thân thể mình đau đớn đến rụng rời. Mỗi khi cô sắp sửa bị mất đi thần trí thì sự đau đớn này giống như một sợi tơ, căng lên nhẹ nhàng siết chặt lấy cô, kéo cô trở lại nơi địa ngục nhơ bẩn này. . .

Tay của anh vỗ về chơi đùa ở trên gương mặt của cô. Cô cảm thấy rất ghê tởm, nếu như không phải do cổ họng bị đống khăn lụa kia chặn ngang, nhất định cô sẽ ói ra. . .

"Cô thật là ngu, để cho bản thân phải chịu sự đau đớn lớn như vậy mà vẫn nhất định không chịu khuất phục tôi sao?" Anh cười khẽ, ngón tay cũng nhẹ nhàng lạ thường cởi chiếc khăn lụa dài đang buộc ở cổ tay cô ra. Trên cổ tay cô hiện rõ mấy chiếc vòng rướm máu, do bị cọ sát bởi sự vùng vẫy của cô khi bị trói mà thành. Mi tâm Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt lại, anh nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chịu khổ thế này chẳng phải là do tự cô hay sao? Tĩnh Tri... Cô không đấu lại tôi đâu, ngoan ngoãn đi, tự tôi sẽ đối xử với cô tốt. . ."

Anh vừa dứt lời, cô đã cho anh một cái tát vào mặt, mặc dù cô không còn sức lực, nhưng những móng tay bị gãy cũng đã để lại trên mặt anh mấy đường rớm máu. . .

"Phó Tĩnh Tri! Cô đừng có lên mặt không biết xấu hổ, cô đã nhiều lần ra tay với tôi, đừng có ỷ vào chuyện tôi thích cô. . ."

Anh đứng bật dậy, trong ngữ điệu có chút gì đó như cố kiềm chế lại sự tức giận. Mới nói được một nửa đã cứng rắn ngừng lại, Mạnh Thiệu Đình hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Anh đang nói nhăng cuội gì vậy?!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện