Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 145.4


trước sau

Nhưng Tĩnh Tri lại tựa như bị kích động, trong con ngươi tràn ngập sự lãnh lẽo thê lương, giống như lớp sương mù bị gió thổi bao phủ lấy anh. Miệng vẫn còn bị chiếc khăn lụa trùm đầu nhét lộn xộn trong đó, nên cổ họng cô chỉ phát ra tiếng khò khè khò khè. Mạnh Thiệu Đình kinh hãi, thấy thân thể cô run rẩy lợi hại anh sợ hết hồn, khom lưng định ôm cô, nhưng khi chạm đến da thịt thì thấy người cô lạnh băng đến phát sợ. . .

"Tĩnh Tri. . ."

"Bà xã, anh tới rồi đây, em nghỉ ngơi đã khoẻ chưa, hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi!"

Cửa chợt mở ra, mang theo giọng nói hào hứng của Mạnh Thiệu Hiên. Hai người trong phòng đều sửng sốt, sắc mặt Tĩnh Tri chợt tái xám giống như tro tàn, còn Mạnh Thiệu Đình cũng chậm rãi nâng người lên. Anh xoay người, nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên mặc bộ lễ phục chú rể, dáng người thon dài, khí chất hiên ngang, hăng hái, lông mày như ngọn núi xa, môi không trang điểm mà vẫn đỏ, đôi tròng mắt trong vắt chan chứa tình cảm, đuôi mắt chứa đựng sự vui mừng, nét mặt ấm áp như ngọc, con ngươi màu hổ phách không giấu nổi nét xuân tình, quả thực là vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú không gì sánh được!

Nơi miệng anh vẫn còn mang theo nụ cười vui vẻ, hàng lông mi dài còn đang chấp chới đầy hăm hở khoan khoái. Nhưng chỉ trong giây phút anh đã ngây người đứng sững ở nơi đó như phỗng. Nụ cười kia thoáng cứng lại, anh tựa như bị choáng váng, không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy ở bên trong phòng.

Nước mắt của Tĩnh Tri cuối cùng đã cuồn cuộn rơi xuống. Cổ họng cô phát ra tiếng nức nở khàn khàn mơ hồ, cô nằm dựa vào ghế sa lon ngửa mặt lên, mái tóc dài rối tung, trên áo cưới vương vài giọt máu tươi, bả vai trước ngực đều có vết hôn đỏ tươi. . .

Trái tim Mạnh Thiệu Hiên đau như bị đao cắt, anh gần như không đứng vững nổi nữa. Bàn tay anh thu lại dưới ống tay áo nắm chặt, ngón tay lạnh buốt run lẩy bẩy, nơi da thịt ở bờ môi lúc này cũng đang giật giật từng hồi, ánh mắt giống như bị hạt tiêu bắn vào nóng rát, đau đớn giống như bị lửa táp, tuyến lệ căng đến khó chịu, thế nhưng anh vẫn chịu đựng, từng bước từng bước, gian nan đi về phía trước. . .

"Bà xã, đừng sợ, anh tới đây, không sao đâu. . ." Giọng của anh lúc này đã run rẩy, chỉ có con ngươi vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tĩnh Tri. Anh đi mấy bước, chân bước thoáng chậm lại, đột nhiên nước mắt anh trào ra. Anh lảo đảo bước đi, giọng nói tựa như bị vỡ vụn ra chứa đựng sự đau đớn khó kìm nén: "Bà xã. . ."

"Chú Ba, hôn lễ ngày hôm nay, sợ rằng không thể tiếp tục."

Trong mắt Mạnh Thiệu Đình hàm chứa ý cười, môi mỏng thoáng nhếch lên vẻ khinh thường. Anh giơ tay chắn ngang phía trước Mạnh Thiệu Hiên, lạnh lùng nói.

"Anh... Mẹ kiếp, anh cút đi cho tôi..." Ánh mắt Mạnh Thiệu Hiên như muốn nứt ra, anh vung tay đấm vào trên mặt Mạnh Thiệu Đình. Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng tránh khỏi, anh cười khẩy một tiếng. Phía ngoài cửa đã nghe thấy tiếng bước chân nhộn nhịp, nụ cười của anh càng tăng thêm vẻ khinh thường, nói: "Chú Ba, chú vì người phụ nữ này mà làm cho ba ba tức giận đến nỗi lâm bệnh nặng phải nhập viện, chẳng lẽ, lúc này ngay cả tình
cảm cha con chú cũng thật sự không màng đến sao?"

Mạnh Thiệu Đình thấy em trai tức giận đến độ cả người phát run, nụ cười càng sâu hơn. Liếc thấy trợ thủ An Thành đã dẫn người đi vào, anh thoáng phẩy tay, trầm giọng phân phó: " Hôm nay thân thể của Tam thiếu gia không tốt, e rằng hôn lễ sẽ phải kéo dài vô thời hạn. Hãy đưa Tam thiếu gia về nhà nghỉ ngơi."

"Vâng, cậu Hai." Ánh mắt của An Thành quét qua gian phòng, trong bụng đã hiểu quá nửa, cũng không dám nhiều lời nhìn lâu, ra hiệu cho mấy người đi tới giữ chặt lấy Mạnh Thiệu Hiên.

"Mạnh Thiệu Đình, anh còn có phải là người hay không? Tại sao anh có thể đối xử với Tĩnh Tri như vậy? Rốt cuộc cô ấy đã phạm lỗi gì khiến anh hết lần này tới lần khác không chịu buông tha cho cô ấy?"

Mạnh Thiệu Hiên liều chết giãy giụa, nhưng không phản kháng nổi với sức của năm sáu người cùng đang nhất tề giữ chặt. Anh bị cứng rắn kéo ra phía ngoài cửa, Mạnh Thiệu Đình không nhanh không chậm châm một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, nghiêng đầu: "Đưa Tam thiếu gia ra ngoài."

"Mạnh Thiệu Đình, tại sao anh lại ức hiếp Tĩnh Tri như vậy? Tại sao anh mãi không chịu buông tha cho cô ấy? Năm năm trước anh đã hại cô ấy cửa nát nhà tan, năm năm sau anh lại còn làm chuyện không bằng cầm thú đối với cô ấy như thế. Mạnh Thiệu Đình, trái tim của anh rốt cuộc làm bằng thứ gì vậy? Này, rốt cuộc anh có tim hay không hả? Chúng tôi sắp phải kết hôn..."

"Tôi cũng không hại cô ấy cửa nát nhà tan, Thiệu Hiên, chú đừng nói vớ vẩn."

Mạnh Thiệu Đình không sao tự kìm chế được xoay người lại. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh được nghe lời nói này, trong bụng không khỏi nảy sinh sự nghi ngờ lớn.

"Chuyện cho tới bây giờ mà anh vẫn còn ở đó nói bậy." Mạnh Thiệu Hiên tức giận ngược lại cười to, anh không thoát được, mắt nhìn thấy cô đang ở phía trước lại không thể ôm cô vào trong ngực để an ủi, quả thực nỗi đau đớn trong lòng anh khó có thể diễn tả bằng lời. . .

"Năm năm trước khi Tĩnh Tri mang thai, anh lại cố ý muốn ly hôn, ba ba cô ấy biết được chân tướng của câu chuyện mới đi đến nhà họ Mạnh tìm anh. Ông ấy dự định nói cho anh biết sự thật, nhưng lúc ấy đã bị đôi cha mẹ tốt của anh nhục mạ tàn nhẫn một hồi, trên đường trở về nhà bởi vì tức giận nên ông ấy đã qua đời... Chuyện này chẳng lẽ cũng không liên quan gì đến anh sao? Tĩnh Tri trơ mắt nhìn ba ba mình tắt thở, không chịu nổi đả kích nên mới bị sảy thai, lại thêm một mạng người nữa, chẳng lẽ cũng không liên quan gì đến anh sao?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện