Mạnh Thiệu Đình vừa
nghe thấy tiếng động phía sau lưng, vội vàng xoay người lại, nhưng đã
trễ. Anh chỉ kịp thấy một bóng dáng màu trắng bồng bềnh thoáng qua trước mắt. Theo phản xạ anh chạy lên phía trước mấy bước giơ tay định giữ cô
lại, nhưng vô ích. Anh trơ mắt nhìn cô vung tay
tựa như kéo tất cả tấm rèm cửa sổ thật dầy lao vào cửa sổ thủy tinh, lập tức máu tươi liền phun ra ngoài. Một tiếng động lớn vang dội giống như
nện vào trái tim anh, khiến trong khoảnh khắc anh chợt đờ ra như một con gà gỗ, không thể động đậy nổi.
Kính cửa sổ vững chắc như
thế vậy mà bị cô cứng rắn xô vào, nứt vỡ ra giống như mạng
nhện. Những giọt máu đỏ thắm của cô vương trên khe
thủy tinh bị vỡ, ánh lên màu sắc đỏ tươi đẹp rực rỡ, ánh nắng ấm áp
chiếu vào phát ra thứ ánh sáng quỷ dị...
Hàm răng Mạnh Thiệu Đình không ngừng va vào nhau lập cập, toàn thân anh giống như rơi vào
hầm băng lạnh đến thấu xương. Người phụ nữ kia, cứ như vậy liều lĩnh
dùng tính mạng của mình làm câu trả lời đối với anh, anh chạm vào cô, cô tình nguyện chết để phản kháng...
Thân thể Tĩnh Tri giống
như một cuộn vải trắng rách nát bị người ta vứt ra cửa sổ vậy. Cô chậm rãi tuột xuống, máu tươi những vết thủng
trên trán ào ạt chảy xuống. Khi cô trượt từ cửa sổ thủy tinh xuống dưới
đã kéo theo một đường máu đỏ đậm đặc, cho đến cuối cùng, cô ngã xuống
trên mặt đất với gương mặt và thân hình mềm nhũn đầy máu...
Khi Tĩnh Tri đụng vào cửa sổ thủy tinh, Mạnh Thiệu Hiên đang bị hai người
kèm hai bên đi xuống lầu dưới, một tiếng đổ vỡ mạnh mẽ làm kinh động mọi người ở dưới lầu.
Mạnh Thiệu Hiên đi giữa chợt giật mình
ngẩng đầu nhìn lên. Dưới ánh nắng rực rỡ, anh nhìn thấy rõ ràng một khối đỏ rực, gương mặt của cô như ẩn như hiện dưới một lớp máu, không thể
nhìn thấy rõ được ...
"Tĩnh Tri, Tĩnh Tri ..." Anh gọi tên
của cô như chợt nổi cơn điên, thừa dịp những người kia còn đang sững sờ, trong nháy mắt anh tránh thoát ra ngoài, chạy mấy bước, chợt thấy chung quanh hốc mắt từng hồi từng hồi đau nhói. Những đốm sáng nhiều vô kể
không ngừng nhảy múa ở trước mắt anh, lúc thoắt trắng như tuyết, lúc
thoắt đổi thành đỏ tươi. Mạnh Thiệu Hiên bò dậy, đột nhiên trước mắt anh tối sầm lại, cặp mắt đau nhức vô cùng giống như bị kim châm vậy. Trong
đầu anh cũng tựa như bị người nào đó lấy mấy cây ngân châm đâm vào khuấy đảo ở bên trong. Mạnh Thiệu Hiên cố gắng mở to mắt, nhưng trước mắt vẫn chỉ thấy một màu đen đặc. Anh bị mất phương hướng, lảo đảo nghiêng ngả
sờ soạng, cố chạy lên trước... Có ai đó đuổi kịp anh, bẻ quặt tay lại,
siết chặt lấy hai cánh tay của anh. Anh nghe thấy tiếng bước chân nườm
nượp, còn nghe thấy cả tiếng thét chói tai của Thi Thi, tiếng Kiều Tử
Tích đầy tức giận quát mắng lẫn chất vấn, nhưng hết lần này tới lần khác không hề có tiếng nói của Tĩnh Tri...
"Tĩnh Tri... Tĩnh Tri à, em đang ở đâu?" Trong cái nhìn tối đen anh sờ soạng tìm kiếm, giữa
đám người đầy rối loạn, giữa tiếng khóc rống lẫn chửi mắng hỗn loạn...
Trong đầu anh đang đau dữ dội, anh không muốn nghe thấy những thứ này,
anh chỉ muốn đi tìm Tĩnh Tri của anh, sao mà cô ngu ngốc như thế, tại
sao cô lại ngu ngốc như vậy...
"Khốn kiếp, khốn kiếp... Cậu, con mẹ nó! Đúng là đồ khốn kiếp! !" Kiều Tử Tích giận dữ giậm chân,
không buồn để ý gì đến tác phong của mình liền xông lên. Thấy Tĩnh Tri
trong ngực Mạnh Thiệu Đình đã biến thành người máu, lại thấy tình huống
của Mạnh Thiệu Hiên ở bên này, trong lòng đã hiểu ra được quá nửa. Anh
từng bước xông lên, vung quyền đấm vào Mạnh Thiệu Đình, "Cậu có phải là
người nữa hay không hả?! Người ta đã kết hôn rồi, hôm nay là cử hành hôn lễ! Cậu.... con mẹ nó chứ... Mẹ
kiếp, cậu đúng là đồ súc sinh!"
Hai tay Mạnh Thiệu Đình ôm Tĩnh Tri, muốn tránh cũng không được, bị một
quyền đột ngột của Kiều Tử Tích đánh vào trên hốc mắt. Anh lẳng lặng lui về phía sau một bước, nhưng vẫn ôm chặt thân thể Tĩnh Tri, nơi tròng
mắt đau lợi hại, dường như đang chảy máu. Mặc dù chật vật, nhưng anh vẫn cố gắng giữ cho mình đứng vững lại, khóe mắt liếc thấy An Thành đi tới, bất giác mở miệng nói: "Nếu như cậu muốn đánh tôi, hôm nào tối sẽ để
cho cậu đánh đủ, nhưng bây giờ tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện!"
"Shit! Đến lượt cậu đưa cô ấy đi sao? Cậu... Mẹ kiếp , cậu là cái thứ gì chứ?
Mạnh Thiệu Đình, thường ngày tôi luôn kính nể cậu, hiện giờ có trời mới
biết Kiều Tử Tích tôi đây mắt cũng có lúc bị nhìn nhầm!" Kiều Tử Tích
xông về phía trước nghĩ muốn đoạt lại Tĩnh Tri, nhưng bị An Thành giơ
tay tóm trúng cổ tay giữ lại. An Thành đi theo bên người Mạnh Thiệu
Đình đã mười mấy năm, là người có võ công phi thường, người thường không thể so nổi. Mặc dù thuở nhỏ Kiều Tử Tích cũng học võ để phòng thân,
nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của An Thành, cậu ta chỉ hơi siết
chặt tay một chút, anh đã cảm thấy xương tay của mình như sắp bị vỡ vụn
ra, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, bên cạnh thân thể cũng không khỏi bị
mềm nhũn ra...
"Thiếu gia, ngài hãy đưa Phó tiểu thư đi, nơi này đã có tôi."
An Thành ra hiệu với Mạnh Thiệu Đình sau đó kính cẩn mở miệng nói.
Mạnh Thiệu Đình khẽ gật đầu, cũng không kịp nói nhiều lời, chỉ dặn lại một
câu: "Xong chuyện hãy gọi điện thoại cho Dĩ Kiệt một câu!"
Hà Dĩ Kiệt là một nhân vật có mặt mũi trong giới chính trị của thành phố
A. Loại chuyện như thế này, mặc dù bọn họ có tiền nhưng vẫn phải cần có
người tới giúp một tay để giải quyết, bằng không với chuyện anh đã gây
ra cũng đủ mất hết thể diện!
"Tôi biết rồi, cậu Hai yên
tâm!" An Thành gật đầu đáp ứng, xoay lại bẻ quặt cánh tay Kiều Tử Tích
không buông: "Kiều thiếu gia, đây là chuyện của nhà họ Mạnh, chưa đến
lượt ngài phải nhúng tay vào giải quyết đâu."
"Tao... Con mẹ nó! Thằng khốn kia, có buông tay tao ra không, khéo gãy tay tao bây
giờ!" Kiều Tử Tích tức giận sắc mặt đỏ lên, bất ngờ nói tục mắng chửi...
An Thành không đáp, nhưng đáy mắt rõ ràng thoáng qua tức giận, tay lại hơi dùng lực một chút, Kiều Tử Tích gào lên thảm thiết một câu, cũng không
mắng nổi được nữa...
Lâm Thi nhìn Tĩnh Tri cả người đầy máu
được Thiệu Đình ôm đi, lại nhìn Kiều Tử Tích đang bị người kia siết
chặt, nét mặt chật vật, còn Thiệu Hiên cũng đã ngất đi, trong khoảnh
khắc cũng không biết nên đuổi theo Tĩnh Tri còn là ở lại...
Chần chờ, thấy Mạnh Thiệu Đình đã ôm Tĩnh Tri lên xe nhanh cóng rời đi, mà
Kiều Tử Tích ở nơi này vẫn đang kêu thê thảm không chịu nổi, Lâm Thi đau lòng, khẽ cắn răng, quyết định không đuổi theo ra ngoài nữa.