Cô sẽ không bao giờ
còn là một cô gái mỗi khi nghe thấy tiếng gõ cửa lại đổ mồ hôi lạnh, sẽ
không bao giờ còn là một cô gái bị mất đi tất cả khí chất cùng với vẻ ưu nhã, không bao giờ còn là một người thấp kém luôn cúi đầu chịu nhận vô
số lời nói nhục mạ của mọi người nữa...
Cuối cùng cô đã
đường đường chính chính đứng ở trước mặt mọi người, với khí phách và
phong thái được cha truyền lại, ái của nhà họ Phó, phải thấy cô là một người không hề tầm thường.
Ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đèn ngập tràn khắp gian phòng, phát ra những
tia sáng chói mắt, làm cho người ta thấy kinh sợ. Trong căn phòng lớn xa hoa mọi tiếng động đều trở nên tĩnh lặng, mọi người đều giật mình, tất
cả mọi động tác, mọi cuộc nói chuyện với nhau đều dừng lại. Mọi ánh mắt đều tập trung vào Mạnh Thiệu Đình và
Phó Tĩnh Tri, còn ngay trước lối ra vào Thẩm Mạn Quân đang đứng yên giữa những người đang qua lại.
Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Công khai khiêu khích chăng?
Không không không, cái này không thể gọi là khiêu khích được, thắng bại đã phân rõ ràng.
Ở buổi dạ tiệc mà nhà họ Mạnh rất coi trọng này, Nhị thiếu bỏ vị hôn thê
của mình công khai dắt người phụ nữ kia xuất hiện, hiển nhiên rõ ràng, ở trong lòng của Nhị thiếu địa vị cô gái này đã sớm vĩnh viễn cao hơn vị
hôn thê của mình.
Còn một ít những người có tuổi đã nhận ra người phụ nữ đang khoác tay Mạnh Thiệu Đình kia là ai.
Nghĩ đến năm đó bọn họ và Phó Chính Tắc cũng có chút giao tình, cho nên
đương nhiên bọn họ cũng có tham dự đám hỏi của hai nhà họ Phó và nhà họ
Mạnh mấy năm về trước, việc nhận ra Tĩnh Tri với
bọn họ cũng không phải là chuyện gì khó khăn, chẳng qua là...
Hai người này chẳng phải là đã ly hôn đến hơn năm năm rồi đó sao? Thế nào mà bây giờ lại đột nhiên tái hợp với nhau vậy?
Có người bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt len lén nhìn về Mạnh lão tiên
sinh và Mạnh phu nhân, thấy sắc mặt hai người bọn họ cực kỳ khó coi, còn thái độ lại không che giấu được sự kinh ngạc mới hiểu ra. Gần đây nghe
đồn hình như là Nhị thiếu gia không hài lòng đối với vị hôn thê, nên
hiện giờ mới giở thủ đoạn này thì phải!
Nhìn lại Phó Tĩnh
Tri, người đã từng là Nhị thiếu phu nhân nhà họ Mạnh, trong ấn tượng,
dáng vẻ của cô cũng không phải thuộc loại khuynh quốc khuynh thành gì,
nhưng giờ đây, nhìn cô một thân đầy khí phách cùng với khí chất tuyệt
cao, cũng không phải không có người khen ngợi, nhà họ Phó thực sự là một gia đình thuộc dòng dõi Thư Hương (dòng dõi Nho học) lưu truyền lại cho đời sau, con cháu quả nhiên thực tốt hơn quá nhiều so với bất kỳ một
thiên kim nào khác của những nhà giàu chưa quá ba đời kia.
Mặc dù nụ cười trên mặt Tĩnh Tri chỉ nhàn nhạt, nhưng lại mang một phong
thái thanh tao lịch sự tựa như hoa soi nước. Dưới ánh sáng lộng lẫy của
ánh đèn, tư thế cô khoác tay vào khuỷu tay người đàn ông kia cẩn thận
giống như tiểu thư khuê các, nhưng cũng tựa như một cô gái nhỏ đang làm
nũng một cách tự nhiên. Mạn Quân giật mình chăm chú nhìn Tĩnh Tri đến
gần, từng chút từng chút siết chặt ly rượu trong tay, trái tim cũng
dường như bị người ta hung hăng bóp chặt lại, sắp không thở nổi.
Ngày đó thấy Tĩnh Tri mặc bộ y phục màu sắc tươi trẻ, duyên dáng đến động
lòng người, cô tự sinh ra sự so sánh. Từ sau đó, khi trở về Mạn Quân
liền tức giận lôi toàn bộ quần áo có màu sắc tươi trẻ trong tủ ra, vứt
đi hết, đổi lại bằng các bộ quần áo có màu sắc trang nhã hơn. Hôm nay cô cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng, mái tóc dài được búi cao lên, để lộ
ra một đoạn cổ thon dài, trước ngực đeo sợi dây chuyền kim cương lấp
lánh rực rỡ, bộ lễ phục để lộ đường cong làm tăng thêm thân hình thon
nhỏ của cô, nhưng mà...
Cô đã tính toán đến điều xấu nhất, anh sẽ đối xử lạnh
nhạt, đầy xa cách với cô, nhưng tất cả những điều
này cô đều chấp nhận được, cô vẫn có thể nhịn được. So với năm năm qua,
một ngày kia đâu có tính là gì? Nhưng mà, cho dù như thế nào chưa bao
giờ cô lại từng ngờ tới chuyện Thiệu Đình sẽ đưa Phó Tĩnh Tri đến. Dù
sao, cô ta và Thiệu Đình đã chia tay nhau năm năm rồi, anh cũng phải chú ý đến thể diện của hai nhà nữa chứ. Ít nhất, anh cũng sẽ không khiến cô phải khó chịu quá mức... Nhưng mà bây giờ, ngay ở dưới con mắt của mọi
người, anh lại một mực đưa người phụ nữ kia đi vào...
Vị trí này chính ra phải là của cô mới đúng, vậy mà hiện tại anh lại công khai đứng với người khác.
Càng làm cho Mạn Quân lúng túng hơn nữa là, người phụ nữ kia cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng. Da thịt của cô ta trắng đến chói mắt, khí phách của
cô ta thì ai có thể địch nổi. Kiểu dáng đi lại của cô ta mang phong thái giống như khuôn mẫu của lễ nghi. Cô ta chỉ vừa mới lộ mặt như vậy, thậm chí không cần mảy may sử dụng một chút sức lực nào cũng đã đánh bại cô
lần nữa.
Mạn Quân nhìn thấy trên người cô ta không có một
chút đồ trang sức dư thừa nào, cổ tay cô ta chỉ đeo một chiếc vòng ngọc
Dương Chi xinh xắn, trên ngón vô danh bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn
kim cương lấp lánh rực rỡ. Trừ thứ đó ra, không còn có thứ gì hơn nữa,
nhưng chỉ như vậy thôi mà lại càng làm tôn cô ta hơn. Khiến cho đồ châu
ngọc trên khắp người cô trở nên thô tục không sao chịu nổi, cô giống như là nhà giàu mới nổi, chỉ nóng lòng muốn phô diễn tất cả đồ trang sức
của mình ra ngoài vậy.
Mạn Quân lặng lẽ giấu cổ tay của mình xuống dưới những nếp uốn trong bộ lễ phục. Chiếc vòng tay bạch kim khảm hai viên kim cương trên cổ tay cô, làm ánh mắt của cô như bị đâm đến
đau nhức.
Mà lúc này, hai người bọn họ đã đi tới trước mặt cô.
Nước mắt từ đáy mắt Mạn Quân dần dần dâng lên, cô xoay người gượng cười,
nghẹn ngào nói với Mạnh phu nhân: "Bác gái, cháu thấy không được thoải
mái, cháu đi nghỉ ngơi trước."
Tất nhiên Mạnh phu nhân biết
trong lòng cô đang chịu khổ sở, nhè nhẹ vỗ vỗ vào tay của cô, kéo cô đến bên cạnh. Đôi tròng mắt bà đầy khinh thường quét về phía Tĩnh Tri ở
phía đối diện mỉm cười nhạt nhẽo: "Mạn Quân, đứa bé ngoan, con đừng sợ,
chúng ta đây đường đường quang minh chính đạo, chẳng lẽ lại phải sợ
những loại phụ nữ không đứng đắn kia sao?"
Trên mặt Mạn Quân càng thêm vẻ lúng túng, lại thấy ánh mắt Mạnh Thiệu Đình thoáng hiện vẻ hung dữ, sắc bén quét về phía mình, cả người cô run lên, cúi đầu không
dám lên tiếng.
"Mẹ, hôm nay Tĩnh Tri là bạn gái của con."
Mạnh Thiệu Đình giải thích nửa chừng, nhưng lại mang theo ý tứ rõ ràng:
"Xin người nói lời lưu tình, để cho con còn có chút mặt mũi".
Mắt Mạnh phu nhân nhìn thấy tất cả mọi người bên trong phòng khách đều chú ý đến nhất cử nhất động ở nơi này, mặc dù trong lòng cực kỳ bất mãn,
nhưng cũng cười lên một tiếng ưu nhã, "Khí phách của Phó tiểu thư hôm
nay thật là tốt."
Tĩnh Tri cười một tiếng: "Bộ dáng của Mạnh phu nhân cũng vẫn còn thướt tha lắm."