Lời nói kia vừa thốt ra, Mạnh phu nhân lập tức nặng nề cúi đầu ho khan một tiếng, xoay người kéo tay Mạn Quân cùng đi.
“Từ nương bán lão, phong vận dư âm?” (Giải nghĩa: Già quá nửa đời rồi người mà vẫn còn ăn mặc tha thướt – ý nói Mạnh phu nhân có tuổi nhưng cách ăn mặc vẫn đua theo giới trẻ)
Có phải cô ta đang ám chỉ bà đã là một bà già rồi không ?
Có người thông minh lập tức bắt đầu khuấy động không khí trở nên sôi nổi,
mới làm cho bầu không khí có chút lúng túng kia dần dần tan đi.
Lúc này Mạnh lão tiên sinh mới chậm rãi đi tới, mặc
dù vừa mới qua một trận ốm, nhưng ông vẫn còn giữ được vẻ uy nghi, đôi
tròng mắt lanh lợi sắc bén quét qua Tĩnh Tri, giễu cợt hừ nhẹ một tiếng
rồi xoay người: "Thiệu Đình ra đây với ba một chút."
Tĩnh Tri định rút tay ra nhưng Mạnh Thiệu Đình lại cầm chặt hơn một chút: "Cùng nhau đi."
"Con yên tâm, lúc này đang có nhiều người ở đây, ba sẽ không làm con mất thể diện đâu, cũng sẽ không làm cho Phó tiểu thư phải khó chịu. Người làm cha này vốn có chút riêng tư muốn nói
với con trai mình, chắc hẳn Phó tiểu thư sẽ nể mặt tôi chứ."
Tĩnh Tri gật đầu: "Đó là chuyện đương nhiên, xin Mạnh tiên sinh cứ tự nhiên."
Cô nói xong, liền rút tay ra, dịu dàng cười một tiếng với Mạnh Thiệu Đình: "Anh đi đi, tôi cũng muốn qua bên kia ngồi một chút, chân tôi cũng hơi
đau rồi."
Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, trong lòng
biết ở chỗ này cũng có người của mình, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì
không hay, nên mới gật đầu đồng ý, nhìn theo bóng cô đi tới khu nghỉ
ngơi ngồi xuống. Lúc này anh mới xoay người đuổi theo Mạnh lão tiên sinh đi về phía phòng nghỉ ngơi.
"Hừ, con cũng quá quan tâm lo lắng đối với cô ta đấy nhỉ."
Mạnh lão tiên sinh nện cây quải trượng một cái, nói
xong câu này, chợt nhẹ nhàng nắm tay Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Đình, ba đã già thật rồi."
Ở dưới ánh đèn, thấy mái đầu cha mình tóc đã bạc trắng, bước chân đi cũng đã run rẩy, cái nắm tay của ông còn đang
không ngừng run run, trong lòng Mạnh Thiệu Đình xông lên sự chua xót
nhàn nhạt. Anh đỡ Mạnh Chấn Tông, đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra: "Cha, ngài chưa già đâu, cha còn phải sống đến 100 tuổi đấy."
Mạnh lão tiên sinh cười một tiếng: "Vậy sao, nếu như con ngoan ngoãn nghe lời của ta, bản thân ta mới có thể thật sự sống lâu
trăm tuổi. Thiệu Đình, cổ phiếu Mạnh thị ở nước Mỹ rớt xuống năm điểm
rồi, con đã từng làm việc ở bên kia, phải biết chúng ta đã bị tổn thất
bao nhiêu, hiện tại truyền thông nước Mỹ đang bàn luận ầm ĩ, các bên đối tác cũng nhìn vào, tỏ thái độ nghe ngóng, tình hình thật sự không được
tốt lắm."
Mạnh Thiệu Đình thình lình nghe thấy tin tức này,
bất giác ngẩn ra. Nhưng anh chợt hiểu, nhà họ Thẩm chỉ có một người con
gái là Mạn Quân, lần trước ở Mai viên gặp phải chuyện không hay, đương
nhiên nhà họ Thẩm sẽ không chịu bỏ qua, đây chính là chiêu “gõ núi doạ
hổ” đây mà.
"Cha, con biết ngài muốn nói gì." Mạnh Thiệu
Đình đỡ Mạnh Chấn Tông ngồi xuống: "Ý ngài muốn con rời khỏi Tĩnh Tri,
nhanh chóng kết hôn với Mạn Quân phải không?"
"Con đã cùng
với Mạn Quân suốt năm năm. Con phải biết nó là một đứa trẻ ngoan, có thể nói, những năm qua chính nhà họ Mạnh chúng ta đã làm chậm trễ Mạn Quân
rồi, nếu như hiện tại con thoái hôn, Mạn Quân phải làm sao bây giờ? Thời thanh xuân tươi đẹp nhất của nó cũng đã cho con, hiện tại nếu phải rời
đi trong buồn bã như thế, thật lòng con cũng không thấy áy náy sao?"
"Quả thật con có lỗi với cô ấy." Ngón tay thon dài của Mạnh Thiệu Đình chậm
rãi đan vào nhau, trong lòng anh giờ đây rất rối loạn, trong khoảnh
khắc, lúc này anh cũng không biết nên làm thế nào.
Kết hôn,
không thể nghi ngờ, đây là biện pháp đơn giản nhất, hữu hiệu nhất, nhưng trong lòng anh lại luôn cảm thấy không cam lòng, không chút vui vẻ.
"Ba ba biết con phải chịu uất ức, cũng biết bây giờ con thật sự thích tiểu
thư nhà họ Phó kia. Nhưng con à, con hãy suy nghĩ một chút, giữa nhà họ
Mạnh chúng ta và nhà họ Phó có trở ngại sâu sắc như vậy, liệu con có thể ở cùng với cô ta được sao? Ba thấy Phó Tĩnh Tri bây giờ vô cùng khác so năm năm về trước, con đối xử với cô ta thật lòng thật ý, nhưng chưa
chắc cô ta đối với con cũng như thế, đừng để cuối cùng hối hận cũng
không kịp nữa..."
Mạnh Thiệu Đình yên lặng ngồi ở chỗ đó,
nhớ đến vết máu trên tay và những lời nói của Mạnh phu nhân khi bà tới
Mai viên ngày đó.
Nhớ lại những lời nói chiếu lệ mà mình đã
nói với cô, rắp tâm ép buộc cô phải ở lại bên cạnh mình. Sau khi anh nói sẽ giúp cô trả thù nhà họ Mạnh, cô đã dần dần thay đổi.
Những thay đổi của Tĩnh Tri thật sự trong lòng anh biết rất rõ, cái gì anh
cũng biết, nhưng anh lại không muốn buông tay với cô.
Năm
năm qua cô đã chịu quá nhiều đau khổ, cho nên anh nguyện ý bù đắp lại
cho cô, làm cho
cô những chuyện mà cô muốn làm, cũng chỉ là muốn bù đắp
lại cho cô.
Tất cả những gì mà cô làm đối với anh, anh đều
có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu như có một ngày, cô làm tổn
thương tới cha mẹ anh, phá hủy nhà họ Mạnh, liệu anh còn có thể hay chịu đựng được nữa hay không?
"Ba ba, con sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. Đến cuối tuần, con sẽ cho ngài câu trả lời chắc chắn."
Mạnh Thiệu Đình nghiêm túc nói, nhưng trong lòng tựa như mơ hồ đã có đáp án. Đúng thế, anh có thể cưng chiều cô giống như tình nhân, chấp nhận tất
cả những yêu cầu ngang ngược cố chấp của cô, có thể cùng cô có những
giao tiếp nho nhỏ, hay cùng cô ồn ào một chút. Nhưng mà, trước lợi ích
của gia đình, sức nặng của cô vĩnh viễn không thể bằng.
*******************************************************************************
Tĩnh Tri ngồi một mình ở chỗ đó. Lúc đầu còn có người thỉnh thoảng tới gần,
nhưng dần dần, lại có mấy vị phu nhân ăn mặc xa hoa đắt tiền tới để châm chọc khiêu khích.
Tĩnh Tri chỉ yên lặng cầm một ly cà phê
nóng, như cười như không, nhìn mấy vị phu nhân kia, tựa như xem đang
biểu diễn trò kẻ tung người hứng vậy.
"Thiên kim nhà họ Thẩm kia có thân phận gì chứ? Nhị thiếu gia lại là dạng người khôn khéo thế
nào? Thật ra, bà có cảm thấy có người nào ngu đến mức định chọn một phụ
nữ không nơi nương tựa làm phu nhân của mình không, hay là phải chọn một thiên kim nhà giàu có quan hệ thân thiết đây?"
"Cho nên mới nói, đàn ông ở bên ngoài chơi như thế nào, cũng mặc kệ họ đi, nhưng khi muốn cưới vợ sinh con, người đàn ông lại rất thông minh, không ai lại
muốn mình bị thua lỗ trong buôn bán đâu?"
"Bà hãy nhìn bộ
dáng đắc ý của người ta tối nay một chút đi. Cũng may là Thẩm tiểu thư
tính tình hiền lành, nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm xé rách bộ mặt của
cô ta ra rồi!"
"Con người tôi ghét nhất là tiểu tam, nhìn bộ dáng Phó tiểu thư này cũng là một người thuộc loại đại gia khuê tú đấy
chứ. Năm đó Phó Chính Tắc cũng là người nhân nghĩa, giờ đây đang nằm
dưới đất, nếu nhìn thấy sự hèn hạ của con gái mình không biết xấu hổ đi
làm tiểu tam của nhà người ta, không biết ông ta có thể bị tức giận mà
bật dậy hay không đây!"
Tĩnh Tri siết chặt cái ly trong tay, nụ cười của cô trầm xuống, tiếp đó cô chậm rãi đặt ly cà phê xuống, đôi tròng mắt như sóng nước chẳng sao quét qua mấy người chung quanh.
Mấy phu nhân vô cùng rảnh rỗi nhàm chán đều trợn to hai mắt, bộ dạng như
đang chuẩn bị xem kịch vui, chờ Phó Tĩnh Tri quá giận sẽ để mất hết
phong cách, lúc ấy sẽ cười nhạo một trận thật ầm ĩ.
Ai ngờ, Tĩnh Tri chậm rãi đứng lên, đưa tay vuốt lại chiếc váy dài cho phẳng
phiu, cô nở nụ cười đầy vẻ lười nhác và tùy ý: "Mấy vị phu nhân, nói
nhiều mệt mỏi, hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, tôi phải đi đến
phòng rửa tay đây."
Cô tao nhã bước đi, khi sắp đi qua cạnh
mấy vị phu nhân liền nói: "Nhờ chút nhờ chút nào, ai chà, con người của
tôi đúng là có tật xấu đáng trách, mỗi lần khi nghe thấy những thứ lời
nói thô tục không chịu nổi kia, sẽ phải chạy đi rửa tai, nếu không cả
người thấy rất khó chịu. Mấy vị phu nhân ngồi đi, tất cả đứng thế này sẽ làm cho người ta trách Thiệu Đình nhà chúng tôi chiêu đãi không được
chu đáo... Phục vụ đâu, xin mang tới đây mấy chén nước, mồm miệng của
mấy phu nhân này buôn chuyện người khác nhiều nên khát nước rồi..."
Khi Tĩnh Tri nói những lời này, cố ý cao giọng nói lên một chút, nhưng nghe rất du dương. Chung quanh có người nghe thấy, lập tức bắt đầu thì thầm
cười lén, nhìn sắc mặt mấy người phu nhân kia tức giận mà tím lại thành
màu gan lợn, từng người một đều không khỏi buồn cười.
Tĩnh Tri cũng cười một tiếng: "Tĩnh Tri xin lỗi không tiếp được, mấy phu nhân xin cứ tuỳ ý nhé."
Dứt lời, cô xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn sắc mặt của những người kia đang hận cô vô cùng