Tĩnh Tri duy trì vẻ nhã nhặn lịch sự vui vẻ đi xuyên qua mọi người, cho đến
lúc đi ra khỏi đại sảnh yến hội, ra đến tận bên ngoài hành lang dài, lúc này sự vui vẻ trên mặt Tĩnh Tri mới tan biến đi.
Vành trăng khuyết cong như một nét hất treo ở trên ngọn cây.
Tĩnh Tri ôm chặt lấy hai cánh tay cúi đầu nhìn mặt đất đầy sương bạc, trong
đầu dần dần hiện lên những lời dạy bảo của ba ba khi cô còn bé.
"Vô kê chi ngôn vật thính, phất tuân chi mưu vật dong. Ngôn chi giả vô tội, văn chi giả túc dĩ giới. Quân tử vu kỳ ngôn, vô sở cẩu nhi dĩ hĩ...”
(Những lời nói vô căn cứ kia không cần nghe, nghe thấy những lời nói đó
không cần để ý. Lời nói nghe thấy không cần phải đau khổ, chỉ cần nghe
thấy đủ giới hạn. Người quân tử phải dùng lời nói sao cho hơn người, bất luận thế nào cũng không được bừa bãi bỏ qua)... Tri Tri, nhà họ Phó chúng ta thuộc dòng dõi truyền thống thi thư, phải
tránh bàn luận chuyện thị phi của người khác, phải nhạy bén tránh những
chuyện đấu võ mồm nhất thời, cần phải bao dung cho dù người khác không
thể bao dung, cần phải nhẫn nhịn cho dù người khác không nhẫn nhịn nổi,
nhường nhịn người khác, mình sẽ hưởng đại phúc..."
Hốc mắt
Tĩnh Tri dần dần ướt át, cô chắp hai tay nâng lên ngang mi mắt, ba ba,
ba ba... Ngài ở trên trời thấy mọi chuyện của con hôm nay, nhất định ba
thấy thất vọng lắm phải không?
Cô chậm rãi ngẩng đầu
lên, qua màn lệ dường như nhìn thấy hình bóng của mình ngày xưa ở cuối chân trời...
Cô gái Tĩnh Tri đó đã yêu si mê Mạnh Thiệu Đình, một Tĩnh Tri đơn thuần thiện lương của ngày đó, hiện giờ đang ở nơi nào?
Ba ba, con nghe lời ba nói, con đã nhẫn nhịn, con đã nhẫn nhịn suốt nhiều
năm qua, nhưng mà, ba có biết không ba, những người đó lại không chịu bỏ qua cho con, con tiếp tục nhẫn nhịn nữa thì con chỉ có đường chết.
Ba ba, nhưng con sẽ không làm cho ngài phải hổ thẹn, ngài cứ yên tâm đi.
"Phó tiểu thư?" Chợt có một giọng nói phá vỡ sự trầm
tư của cô. Tĩnh Tri kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông
mập mạp đang nhìn mình, cô xác định mình không quen biết, liền lễ độ
cười một tiếng coi như đáp lại, xoay người định bước đi...
"Phó tiểu thư xin dừng bước." Ngụy Nhị mặc dù mập mạp, nhưng hành động lại
rất linh hoạt, hắn bước tới gần, khẽ thì thầm một câu: "Tam Thiếu ở bên
kia chờ cô."
Bước chân của Tĩnh Tri chợt dừng lại, người cô
thoáng hơi lảo đảo một cái, sau đó chậm rãi xoay người lại, ánh mắt cô
có chút nghi hoặc, không dám tin lẫn khiếp sợ: "Ngài vừa nói gì?"
Cô vừa dứt lời, ánh mắt liền lướt qua bả
vai Ngụy Nhị nhìn ra phía sau. Đằng xa, trong hành lang dài dằng dặc
không có một bóng người, cô nhìn thấy một người đứng quay lưng về phía
nơi này.
Nước mắt Tĩnh Tri chợt trào ra, cô bịt chặt lấy
miệng, đứng lặng đi, hồi lâu sau, chợt giống như bị điên, cô đẩy Ngụy
Nhị ra chạy về phía trước...
Giày cao gót chạy rất khó khăn, nhưng cô tựa như không hề cảm giác thấy điều này.
"Thiệu Hiên..."
Tĩnh Tri khẽ gọi, từ phía sau lưng ôm chặt lấy anh: "Thiệu Hiên, anh đã đến..."
"Tri Tri, Tri Tri..." Mạnh Thiệu Hiên hoảng hốt xoay người lại, sờ soạng đi
tìm Tĩnh Tri, Tĩnh Tri cuống quít đưa tay của mình cho anh. Ngay sau đó
tay cô liền bị anh nắm lấy thật chặt, tiếp đó thân thể của cô cũng bị
anh ôm chặt vào trong ngực. Lúc này mùi vị quen thuộc liền bao quanh cả
người Tĩnh Tri, cô nhẹ nhàng áp mặt vào trước ngực của anh: "Thiệu Hiên, anh có khoẻ không? Anh có bị ốm đau gì không? Có bị thương không? Có bị đói hay không... Thiệu Hiên..."
"Tam Thiếu, đừng ở chỗ này
nữa, thỉnh thoảng sẽ có người qua lại, bên kia có phòng nghỉ ngơi hai
người hãy đi vào đó nói chuyện."
Ngụy Nhị cắt ngang hai
người, vừa chỉ tay về phía phòng nghỉ ngơi, Tĩnh Tri cuống quít lau nước mắt, nắm tay anh thật chặt: "Vị tiên sinh này nói rất đúng
“Thiệu Hiên, chúng ta đi đến đó trò chuyện."
Ở trong đêm
tối không nhìn thấy được, Tĩnh Tri nắm tay của anh, cả trái
tim Thiệu Hiên dường như cũng an tĩnh trở lại, anh có thể yên tâm đi
theo cô, có thể yên tâm giao mình cho cô.
Vóc người mập mạp
của Ngụy Nhị giờ phút này đã phát huy tác dụng, hắn rất dễ dàng dùng
người che đi ánh mắt nhìn của mọi người. Tĩnh Tri đẩy cửa phòng nghỉ ra, bên trong không bật đèn, cô dắt Mạnh Thiệu Hiên đi vào, sau đó khóa
trái cửa lại. Lúc này hai người mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong phòng tối đen, Tĩnh Tri nhẹ nhàng tựa người vào trong ngực của
Thiệu Hiên, hai cánh tay mềm mại của cô ôm chặt lấy thân thể Mạnh Thiệu
Hiên, cô cảm nhận thấy rất rõ, anh đã gầy đi nhiều.
Nước mắt cô lã chã rơi: "Thiệu Hiên, anh gầy quá."
Mạnh Thiệu Hiên ôm cô chặt hơn, cằm tì trên mái tóc mềm mại của cô: "Tri
Tri, anh rất khỏe, chỉ cần biết rằng em khoẻ mạnh là anh yên tâm."
Hai người bọn họ cứ ôm nhau thật chặt như thế. Tĩnh Tri nghe thấy nhịp tim
anh đập như trống làng, bao nhiêu tủi thân trong lòng cứ thế lặng lẽ
tràn ra, cô khịt khịt mũi, chúi đầu ở trong ngực của anh: "Thiệu Hiên,
hàng ngày em đều rất nhớ anh, đêm nào cũng nhớ đến anh, cứ nghĩ đến anh
là em không sao ngủ được..."
"Anh cũng rất nhớ em, em nhớ anh bao nhiêu, anh cũng nhớ em gấp mười gấp trăm lần, Tri Tri, nhất định anh sẽ đưa em đi."
"Đi như thế nào đây? Thiệu Hiên, Mạnh Thiệu Đình sẽ không bỏ qua cho chúng
ta, mắt anh lại không nhìn thấy được, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách, Tri Tri, em có tin anh hay không?"
"Em tin anh, em tin anh nhất định có thể cứu em ra ngoài, em cũng tin tưởng anh sẽ không buông bỏ em, sẽ không bao giờ bỏ em ở lại bên người đàn
ông ghê tởm đó."
"Tri Tri... Em... có phải là em cũng đã yêu thích anh giống như anh thích em hay không?"
Hai tay của anh nhẹ nhàng nâng chặt gương mặt của cô, sờ soạng lớp da thịt
mềm mại của cô, hơi thở anh nóng rực dần dần phả lên chóp mũi Tĩnh Tri.
Đôi môi ẩm ướt của anh áp xuống, đặt lên môi cô, nhẹ nhàng mút lấy: "Tri Tri, anh nhớ em, nhớ em đến phát điên lên được, làm sao bây giờ? Làm
sao bây giờ?"
"Vâng, Thiệu Hiên, em thích anh..." Tĩnh Tri
run rẩy nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô ngửa mặt lên, hơi hé miệng, muốn quấn lấy đôi môi của anh, cùng nhau dây dưa ở chung một chỗ...
"Tri Tri..." Mạnh Thiệu Hiên lập tức ôm chặt lấy cô, thân thể của hai người
dán vào nhau thật chặt, như muốn hoà lẫn với nhau. Tĩnh Tri không nhịn
được khẽ rên một tiếng: "Thiệu Hiên..."
Tựa như lời thì thầm của tình nhân bên tai, nóng bỏng và khiêu khích khiến lòng người ta phát run...
Đột nhiên ánh đèn bừng sáng lên!
"Hay lắm, thật tuyệt vời, thật đằm thắm quá!" Một người nửa nằm nửa ngồi
trên ghế sa lon trong phòng nghỉ, cứ giữ nụ cười lạnh lẽo như vậy, nhìn
hai người đang ôm nhau thật chặt. Đôi tròng mắt giống như hai cục băng
cực kỳ lạnh lẽo, lộ ra sự tuyệt vọng vô biên lẫn hận ý cực điểm, thản
nhiên rọi thẳng vào mặt Tĩnh Tri. Chính xác, đó là Mạnh Thiệu Đình.