Nhưng mà lại khiến
cho cô có chút không nhìn thấu chính là hình như anh và Thẩm Mạn Quân,
cũng bắt đầu dần dần liên lạc lại, tin tức này, nghe như có chút không
tốt.
Tuy là đầu mùa hè, nhưng thời tiết thành phố A đã rất nóng,
Tĩnh Tri chỉ xách hộp cơm đi vài bước lên xe, mồ hôi cũng đã rịn ra rồi, thân thể cô không được khoẻ, với lại lúc mang thai lần này bác sĩ cũng
đã từng nói, muốn giữ thai thật tốt, thì cô phải cực kỳ cẩn thận, bây
giờ máy lạnh cũng không dám mở.
Lên xe cũng chỉ dám hạ cửa kính
xe xuống, có chút gió mát thổi vào, mặc dù hoàn toàn không giả trừ được
thời tiết nóng bức này, nhưng cũng khiến cô có cảm giác dễ chịu hơn rất
nhiều.
Đây là lần đầu tiên Tĩnh Tri đi
tới công ty anh, bởi vì lúc tới đây không có hẹn trước, cho nên đã bị
nhân viên tiếp tân ở đại sảnh khách khí ngăn cản lại.
Trong tay
hộp cơm giữ nhiệt có chút nóng phỏng tay, Tĩnh Tri đem hộp cơm đặt xuống phía trước, vẫn giữ thái độ lễ phép ôn hoà như trước: "Xin giúp tôi
chuyển tới thư ký của Mạnh tổng là có một người họ Phó muốn gặp anh ấy."
"Ngại quá Phó tiểu thư, hôm nay Mạnh tổng có cuộc họp quan trọng, nếu như cô
không có hẹn trước, Mạnh tổng đã sớm dặn dò, hôm nay không tiếp khách."
Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh luôn miệng nói lời xin lỗi, đồng thời cũng không nhìn Tĩnh Tri với ánh mắt khó chịu và khinh bỉ.
Không khỏi đối với người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp này có thêm mấy phần thiện
cảm, Tĩnh Tri chậm rãi nở nụ cười: "Như vậy, có thể nói cho tôi biết khi nào thì kết thúc cuộc họp không?"
Nơi
này máy lạnh mở rất lớn, Tĩnh Tri đợi một chút lập tức có cảm giác lạnh
không chịu nổi, sắc mặt cô hơi trắng bệch, tay chân lạnh ngắt, thậm chí ở nơi bụng cũng bắt đầu đau thắt lại.
"Cái này tôi cũng không rõ
ràng lắm." Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh thấy sắc mặt cô không được tốt, liền lấy một ly nước đưa cho cô: "Phó tiểu thư, cô đi tới ngồi ở ghế
salon kia đợi một lát?"
Thật ra thì, các cô gái trẻ xinh đẹp dùng các lý do để tới công ty tìm Mạnh tổng có
nhiều lắm, nhưng mà hôm nay người này tới, ngược lại không giống như
những người kia, ăn mặc xinh đẹp ra vẻ, vênh váo tự đắc khiến cho người
ta nhìn cũng không thích, vị Phó tiểu thư này xem ra dịu dàng ít nói,
hơn nữa thái độ rất tốt, khiến cho người ta sinh ra mấy phần thiện cảm,
chỉ là không khống chế được mà thở dài, tại sao cô gái dịu dàng như vậy, như thế nào lại cấu kết cùng Mạnh Tổng đã có vị hôn thê rồi?
Tĩnh Tri nâng ly trà nóng lên, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, khí nóng từ
bàn tay truyền tới các vị trí trong cơ thể, sắc mặt của cô cũng có mấy
phần đỏ ửng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía thang máy, đã mười
hai giờ rưỡi rồi, dù là cuộc họp quan trọng đi nữa, thì cũng nên tan họp để cho người ta ăn uống nghỉ ngơi rồi chứ. leê quý d0n9
Tĩnh Tri ở bên này vẫn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy có người gọi tên cô, vừa
ngẩng đầu lên, lại thấy An Thành với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi tới chỗ cô, cô cuống quít đặt cái ly xuống đứng lên: "An Thành, nhị thiếu vẫn
còn làm việc hay sao?"
An Thành gật đầu một cái, nhìn cô một
lượt, đánh giá cô một hồi lâu mới mang giọng điệu quở trách nói: "Phó
tiểu thư, vì sao cô lại tới? Trời nóng như vậy, nếu thiếu gia biết cô
chạy đến, sẽ lại nổi giận."
Tĩnh Tri
hé miệng khẽ cười một tiếng, đem hộp cơm nâng lên đưa cho anh ta nhìn:
"Không có chuyện gì, tôi tới đưa bữa trưa cho nhị thiếu, nếu như còn
đang bận, vậy thì tôi đi về trước vậy. . . . . ."
"Đừng đừng, tôi sẽ đưa cô lên đi, nếu thiếu gia biết là cô đưa bữa trưa cho ngài ấy,
không chừng sẽ rất vui vẻ đó, nếu cô đã tới, sao có thể đi không một
chuyến được? Hơn nữa bây giờ trời rất nóng, đi thôi, tôi đưa cô đi lên."
An Thành cuống quít ngăn cản cô lại, nói luôn một hơi.
Tĩnh Tri cười cười, đáy mắt có hơi e lệ: "Vậy cũng tốt, chỉ sợ là quấy rầy anh ấy thôi."
An Thành cũng cười híp mắt lại: "Nếu là người khác, nhất định là quấy rầy, nhưng là Phó tiểu thư, thì nhất định không phải là quấy rầy."
Tĩnh Tri liếc anh ta một cái, cười một tiếng: "Còn không biết anh lại khéo nói chuyện như vậy đấy."
An Thành cười hắc hắc, giúp cô nhấn mở thang máy, nhìn cô đi vào rồi mới
cùng đi vào theo: "Tôi theo nhị thiếu mười mấy năm qua, đây là lần đầu
thấy nhị thiếu đối để ý một người như vậy, bây giờ thấy Phó tiểu thư
chịu cho thiếu gia cơ hội, tôi đương nhiên vui vẻ thay thiếu gia của
chúng tôi."
Tĩnh Tri cúi đầu, dần dần thu lại nụ cười, An Thành
đợi trong chốc lát, thấy cô không nói lời nào, không khỏi quay mặt sang
nhìn cô, lại thấy khuôn mặt cô trắng như tuyết, đôi mắt cũng yên lặng
như nước, không biết đang suy nghĩ chuyện gì anh ta không khỏi có chút
hối hận, biết rất rõ ràng quan hệ giữa nhị thiếu và Phó tiểu thư như thế nào, anh ta còn nói những lời nói không có đầu óc này. . . . . .
"Phó tiểu thư, miệng tôi ăn nói vụng về, sẽ không nói chuyện nữa, cô đừng để trong lòng. . . . . ."
"An Thành." Tĩnh Tri chợt cắt đứt lời nói của anh ta, cô ngẩng đầu lên, đôi con ngươi sáng trong suốt nhìn An Thành có chút sững sờ: "Tôi hỏi anh,
anh cảm thấy, nhị thiếu đối với tôi thật sự rất tốt sao?"
An
Thành cuống quít gật đầu: "Phó tiểu thư, tôi theo nhị thiếu vài chục
năm, mọi chuyện của thiếu gia hầu như tôi đều biết một chút, cậu ấy thật sự vì cô làm rất nhiều, mặc dù, mặc dù các người trước kia xảy ra những chuyện không vui, nhưng mà, Phó tiểu thư, cô cũng nên xem một chút
thiếu gia rất tốt. . . . . ."
Trên mặt Tĩnh Tri thì vẫn luôn nở
nụ cười, đáy lòng của cô cũng nóng lạnh luân phiên giống như một loại
hành hạ trái tim cô, anh đợi cô được, một câu đợi cô được, vì cô làm
nhiều như vậy, liền muốn đổi lấy tình cảm yêu thương ôm ấp và biết ơn
của cô?
"Anh cũng không cần nói nữa,
trong lòng tôi cũng biết." Tĩnh Tri mặc dù
đang cười, giọng nói cũng
miễn cưỡng, An Thành thấy cô cũng không lộ ra vẻ mặt xúc động, trong
lòng chỉ bất đắc dĩ thở dài, không dám nói thêm gì nữa.
Đi tới
tầng mười tám ở bên ngoài phòng họp, Tĩnh Tri đứng lại, nhìn cửa phòng
họp đóng chặt, màu đỏ sậm khiến cho cô có chút đè nén không nói ra được, bên trong cánh cửa mơ hồ nghe được chút giọng nói, nhưng mà một chữ
cũng không nghe rõ là cái gì, rất dễ có thể nhận thấy cuộc họp vẫn đang
tiến hành.
"Tôi đi tới phòng nghỉ chờ một lát." Tĩnh Tri ôm lấy
hộp cơm, không chuẩn bị trước, ở đây có nhiều người như vậy, cô lại chạy tới đưa cơm, người khác nhìn vào, không chừng lại nói sau lưng là cô
tranh thủ lấy lòng.
An Thành lại giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp đi qua gõ cửa, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy sau lưng giống như bị bỏng,
đi theo sát sau lưng anh ta mà trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cô cúi thấp đầu trốn ở một bên, thấy cửa phòng họp vừa mở ra thì An Thành
đã đi vào rồi. Dđienn damn leie quyýdon
Hộp cơm trong tay mặc dù
không phải là quá nóng, nhưng mà cũng có chút nóng khiến cô khó chịu,
lòng bàn tay của Tĩnh Tri đều là mồ hôi, cô cúi thấp đầu, tóc mái dài
loà xoà trước mắt, cô đưa mu bàn tay lên gạt đi, mắt mở ra lại, thì nhìn thấy một đôi chân thon dài xuất hiện ở trước mặt.
Tĩnh Tri cảm
thấy giật nảy mình, xấu hổ không nói nên lời, không nhịn được mà lùi về
sau, đầu càng cúi thấp hơn, chỉ hận không thể có kẽ nẻ để cho cô chui
xuống, cô không nên thiếu suy nghĩ mà chạy tới công ty của anh, mặc dù
trong lòng cất giấu một phần ý định, nhưng mà bây giờ ở trong tình cảnh
này, trong mắt người ngoài, trong mắt của Mạnh Thiệu Đình, không thể
nghi ngờ là cô đang chủ động lấy lòng anh. Dđienn damn leie quyýdon
"Trời nóng như vậy, em chạy đến đây làm cái gì?" Không thể lui được nữa, cả
người Tĩnh Tri đều dựa vào ở trên tường, mà giọng nói của anh vang lên ở trên đỉnh đầu, ong ong, nhưng trong giọng nói êm dịu khàn khàn dễ nghe
hàm chứa niềm vui sướng mơ hồ, mặt Tĩnh Tri đỏ lên, hàng mi run rẩy, cắn môi, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Tôi thuận đường tới đây, nên muốn đến xem một chút mà thôi." Tĩnh Tri dần dần cân bằng nhịp tim đang phập phồng lo lắng, chậm rãi mở miệng.
"Ồ?" Anh cười như không
cười ồ lên một tiếng, sau đó Tính Tri thấy bàn tay anh đưa qua, những
ngón tay thon dài và sạch sẽ, rơi vào trên hộp cơm, hết sức đẹp mắt, anh khẽ dùng sức cầm lấy hộp cơm, mà thân thể anh cũng di chuyển lại gần
một chút, ép cho Tĩnh Tri không thể không liều mạng lui về phía sau, hận không thể khiến cho cả người mình cũng núp luôn vào trong vách tường
luôn. . . . . .
"Thuận đường tới đây, còn mang theo hộp cơm?" Anh chợt nâng cằm cô lên, Tĩnh Tri sợ hết hồn, mở mắt ra, lại nhìn thấy anh cười cong mặt mày lên, khoé môi cũng nhếch lên, anh mặc cái áo sơ mi
màu tro, cổ áo đeo cà vạt được cởi ra hai nút, tay áo cũng vén lên cao,
bộ dạng phóng đãng không bị trói buộc khiến cho người ta có cảm giác bị
áp bức, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, sau đó lại thầm mắng mình, cần
gì phải khúm núm như vậy, dù sao cô cũng ký kết làm "Người tình" của anh rồi, chỉ là đưa cơm tới thôi thì có làm sao?
"Tôi đưa bữa trưa
tới cho anh." Tĩnh Tri không hề tiếp tục né tránh ánh mắt của anh nữa,
thẳng thắn đối mặt với anh.
Đôi mắt của anh đen như mực được nhuộm trong bóng đêm, dần dần lộ ra ý cười nhộn
nhạo, ngón tay nâng cằm cô dời lên trên một xíu, gạt mấy sợi tóc mái dài trước mặt cô, đầu ngón tay chạm vào mồ hôi ướt nhẹp, anh nhíu mày lại
một cái: "Em sợ nhất trời nóng, vậy mà giữa trưa còn chạy tới đây! Nhìn
này mồ hôi ra đầy đầu rồi, còn đứng lỳ ở đó làm gì, đi vào đây với anh. . . . . ."
Anh kéo cô đi vào, kéo đi khiến cho bước chân cô loạng
choạng, lảo đảo đi theo anh, bụng dưới vừa mới ổn định lại giờ đã bắt
đầu đau, vẻ mặt Tĩnh Tri trắng bệch, hoảng sợ tránh khỏi đôi tay của
anh, hai tay phủ lên cái bụng hơi gồ lên giống như để trấn an, trong
miệng lại oán giận nói: "Anh dùng sức như vậy, lỡ như đả thương đứa bé
thì làm thế nào?"
Sắc mặt Mạnh Thiệu
Đình chợt biến đổi, mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn vẻ cưng chiều và dịu
dàng đột nhiên biến mất không còn dấu vết, ngón tay của anh siết chặt
hộp cơm, trên hộp cơm có in hình hoạt hoạ của đứa trẻ nước ngoài, Mạnh
Thiệu Đình nhìn thoáng qua liền quay mặt đi chỗ khác, trong lòng có ngọn lửa không tên từ từ bùng lên, một đôi mắt cứ nhìn cô chằm chằm.
Mà tĩnh Tri chỉ lo cúi đầu ôm bụng, gương mặt hoảng hốt lo lắng, căn bản không cảm nhận được đột nhiên anh lại tức giận.