Mà tĩnh Tri chỉ lo cúi đầu ôm bụng, gương mặt hoảng hốt lo lắng, căn bản không cảm nhận được đột nhiên anh lại tức giận.
Cô dưỡng thai rất cẩn thận, dù trong lòng không có việc gì khác, trong
những ngày tâm tình vui vẻ cũng vẫn cẩn thận gấp bội, càng không nói mỗi ngày trong lòng cô càng thêm gắn bó, bốn phương tám hướng đều có nguy
cơ, càng làm cho tinh thần cô mệt mỏi, thỉnh thoảng sẽ có đau bụng hoặc
có hiện tượng ra máu, nhưng mà cũng may là cũng không có gì nguy hiểm.
Tĩnh Tri yên lặng đứng một lát, lâm râm, ở trong bụng có cảm giác đi xuống,
trong đầu cô căng thẳng, chỉ thấy hô hấp cũng cũng giống như bị bóp
nghẹt lại, nhất định là hôm nay một lần nóng lại một lần lạnh, mới vừa
rồi tâm trạng lai bị kinh hoảng không ổn định, khiến cho bị động thai,
bằng kinh nghiệm của mấy lần trước, chắc là lại muốn ra máu, Tĩnh Tri
không đứng vững nữa, chỉ suy nghĩ trong đầu là là phải nhanh chóng trở
về uống thuốc và nằm nghỉ ngơi, cũng không dám chạy đi chạy lại, lại
quên mất Mạnh Thiệu Đình vẫn còn đứng ở một bên, mặt tái mét xoay người
liền đi tới thang máy. . . . . .
"Phó Tĩnh Tri!"
Đang đi tới hướng thang máy, còn chưa nhấn nút đi xuống, sau lưng truyền tới một tiếng quát, Tĩnh Tri kinh hãi quay đầu lại, cô lại nhìn thấy hộp
cơm kia đang nhắm tới hướng đầu của cô bay tới, Tĩnh Tri bị doạ cho sợ,
cũng không biết né tránh, trợn to hai mắt nhìn hộp cơm bay vào mặt mình, cô quên mất kêu cứu, cũng quên mất đưa tay ra đỡ, lúc hộp cơm sắp đập
vào mặt khiến cho mặt cô sắp nở hoa, thì có một cánh tay chợt vươn ra
ngăn cản, Tĩnh Tri chưa hết hoảng hồn, thấy gương mặt khẩn trương của An Thành, nửa người trên đều là thức ăn còn có nước canh đọng lại, mà Tĩnh Tri thì không bị bắn lên người chút nào.
"Anh...An Thành, anh
không sao chứ?" Tĩnh Tri thấy trên cánh tay trần của anh ta toàn là nước canh, sợ hãi héo anh ta qua, lại lục tung trong túi xách của mình lên
lấy cái khăn tay ra cho anh ta lau, hộp cơm này có chức năng giữ nhiệt
rất tốt, thức ăn vẫn còn rất nóng, An Thành mặc dù không có gì đáng
ngại, nhưng trên cánh tay cũng bị đỏ ửng một vùng lớn. . . . . .
Tĩnh Tri có chút sợ hãi, càng nhiều hơn là một chút tự trách và cảm kích, nếu không phải là cô phản ứng chậm chạp, An
Thành cũng sẽ không bị bỏng, nhìn một vùng da tay bị đỏ ửng lên, lại còn bị rộp nước lên. . . . . .
Tĩnh Tri cúi thấp đầu, mặt chuyên chú đang cầm cánh tay An Thành, trước hết là lau đi nước canh kia, sau đó
xem kỹ vết thương một lát, rồi nghiêm túc nói: "An Thành, anh phải nhanh đi bệnh viện, trời nóng, chỗ bị phỏng nếu không xử lý tốt, không phải
chuyện đùa đâu, nhanh lên, bây giờ chúng ta phải đi. . . . . ."
Tĩnh Tri kéo An Thành đi, cũng đem chuyện của mình quăng lên chín tầng mây,
đem chuyện Mạnh Thiệu Đình vừa mới nổi giận quên đi không còn một chút
gì.
An Thành bị cô lôi kéo đi về phía trước,
vừa quay đầu lại, khi thấy sắc mặt của Mạnh Thiệu Đình đen kịt lại, một
đôi mắt của anh sắc như dao nhìn vào cánh tay của Tĩnh Tri đang cầm cánh tay của An Thành, An Thành thấy cơ bắp toàn thân căng thẳng, bị Tĩnh
Tri nắm cổ tay mà còn cảm thấy nghiêm trọng hơn cả bị bỏng. . . . . .
Anh ta giống như bị điện giật, liều mạng rút cánh tay mình ra, lắp bắp ứng
phó mấy câu, rồi chạy nhanh như một làn khói, để lại Tĩnh Tri đầu óc mơ
hồ đứng ở đó.
Mạnh Thiệu Đình tức giận đến mức tận cùng, ngược lại lại sinh ra mấy phần cảm giác vô lực.
Phát sinh lửa giận như vậy anh cũng không giải thích được, mấy ngày qua, anh luôn luôn cưng chiều cô, cũng không nghịch ý của cô, nhưng hôm nay lại
giận dữ như vậy, thật đúng là lần đầu tiên.
Lại nói, thật ra thì
không cần thiết anh phải nổi giận, để lại đứa bé này, là chính miệng anh nói đồng ý, cô coi nó như sinh mạng anh cũng biết, thường ngày cô không phải cũng đem con giắt ở miệng, một phút cũng không bỏ được hay sao? Rõ ràng là sợ nóng như vậy, trong người thì đang mang thai, không nói tới
máy lạnh, ngay cả một cái quạt điện nhỏ cũng không quạt, thật sự là nóng không chịu được, khuya đêm hôm qua liền lấy cái quạt rách phe phẩy mấy
cái, làm hại anh cả tháng năm này đều không dùng máy lạnh, mỗi buổi tối
đều vì nóng mà tỉnh lại vô số lần, mỗi lần tỉnh lại đều giống như vừa
mới rửa nước xong, dường như có thể in lên trên chiếu thành một "Hình
người"! le^e quyy do^nn
Nhưng không phải là anh vẫn vui vẻ chịu đựng sao? Thậm chí còn âm thầm tìm người giúp cô chăm sóc thân thể?
Cho nên...lúc anh nhất thời nổi giận, không phải là anh chưa từng nổi giận, còn lần này, rõ ràng là phản ứng rất bình thường, rõ ràng là cô không
có lỗi gì cả, vậy mà anh lại tức muốn chết, chỉ muốn đem cô ra đánh cho
một trận!
Đứa bé đứa bé, trong mắt trong lòng cô đều là Thiệu
Hiên và đứa bé, anh đối xử với cô có tốt hơn đi nữa, cô cũng không nhìn
thấy được! le^e quyy do^nn
Anh chợt có chút ủ rũ, giống như vừa
mới hồi nãy, anh nhìn thấy cô một đầu mồ hôi, vội vã muốn kéo cô đi vào
phòng nghỉ của anh tắm rửa nằm nghỉ ngơi một lát, cô lại cứ bướng bỉnh
mở miệng ra là đứa bé đứa bé không dứt!
Đến cuối cùng, vậy mà
cũng không nhìn anh lấy một chút xoay người rời đi, lại còn lôi kéo cánh tay An Thành, vẻ mặt đau lòng áy náy tự trách, bình thường anh bị đau
đầu nhức óc, bị vết thương nhỏ do va chạm, tại sao không thấy cô để ý
như vậy? Ở trong mắt của cô, anh so với An Thành cũng không bằng?
Càng nghĩ càng giận, nỗi tức giận này, lại gặp phải người phụ nữ vô tri vô
giác lạnh nhạt như thế này thì cũng như đấm một cái vào chăn bông, không hề có tác dụng. . . . . .
Anh cười
lạnh một tiếng, đi tới trước mặt cô, hộp cơm tan nát dưới đất, đồ ăn
ngon bị rơi vãi đầy dưới đất, trong lòng Mạnh Thiệu Đình chợt có chút
hối hận, dù thế nào đi nữa, từ khi anh đem cô giữ ở
bên mình tới giờ, đã lâu như vậy đây là lần đầu tiên cô lấy lòng anh.
"Bản lĩnh lớn
quá nhỉ, ở trước mặt tôi, lại liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác,
em xem một chút bộ dạng mới vừa rồi của em, không phải chỉ giúp em đỡ
thôi sao, đau lòng muốn chết sao, nắm lấy tay người ta không buông, vậy
nếu người ta làm cho em nhiều hơn một chút nữa, em sẽ ôm ấp yêu thương
hay sao?"
Anh càng nói càng cay nghiệt, liền nhìn đến sắc mặt của cô càng ngày càng trắng, ngược lại giống như lửa giận trong lòng đã
được xả ra, thoải mái hơn rất nhiều.
Đến cuối cùng, gương mặt của Tĩnh Tri tức giận tới mức đỏ bừng lên, hàm
răng như muốn cắn nát môi ra, Mạnh Thiệu Đình mới dừng lại, đưa tay ra
kéo lấy tay cô đưa cô vào phòng làm việc của anh: "Muốn trở về, hôm nay
tôi không cho phép, tôi đi họp, em ở bên trong phòng nghỉ chờ tôi, đợi
lát nữa tôi sẽ tính sổ với em!"
Động tác của anh thật thô lỗ, cổ
tay Tĩnh Tri cũng bị anh nắm cho đau, bụng dưới khó chịu từng cơn từng
cơn, khiến cho lòng cô hoảng sợ, nhưng lại không dám chọc giận anh, ngộ
nhỡ một lát có việc gì không hay xảy ra, lại vừa đúng như ý nguyện của
anh, không phải cô đã lấy đứa nhỏ ra đùa giỡn hay sao?
"Thiệu Đình, anh...anh chậm một chút, bụng của tôi đau, không thoải mái. . . . . ."
Yếu đuối là sợi dây hạnh phúc, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hơn nữa, nói hai câu van xin cũng không chết ai cả.
Giọng nói của Tĩnh Tri mềm mỏng, âm cuối phát ra ngọt ngào giống như giọng
Giang Nam, lực ở tay của Mạnh Thiệu Đình không khỏi buông lỏng một chút, anh xoay người, đem cánh tay của cô hung hăng kéo tới, cả người Tĩnh
Tri liền nhào vào trong ngực của anh. . . . . .
"Sớm ngoan ngoãn
như vậy, không phải là sẽ không có chuyện gì không, chỉ do em quá bướng
bỉnh, không phải là tự mình chịu khổ hay sao? Đau bụng rồi hả ? Để anh
bảo An Thành trở về lấy thuốc cho em, em phải đi vào bên trong nằm, bây
giờ mà đi về, ở trên đường đi qua đi lại, không chừng lại xảy ra chuyện
không hay, đến lúc đó chẳng phải là em lại hận chết anh, lại trách móc
anh hay sao?"
Anh mặc dù đang cười, nhưng trong tiếng cười này
lại mang theo một chút tự giễu, Tĩnh Tri ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại nghe được anh khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi kéo cô đi tới hướng phòng họp cũng không nhìn cô, trong miệng dường như đang lẩm bẩm
câu gì, láng máng nghe ra được có chút thê lương không nói nên lời:
"Mình thật đúng là . . . . . khác người. Mẹ kiếp, thay người khác chăm
sóc con của cậu ta. Mẹ kiếp lo lắng cái gì chứ?"
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trong cổ họng mình giống như bị mắc nghẹn, giống như nuốt phải cục than, nóng đến mức khó chịu, đến cuối cùng không chịu được nữa mà ho
khan, Mạnh Thiệu Đình khẽ ôm chặt cánh tay cô, đem mặt cô đè ở trước
ngực, đẩy cửa đi vào. . . . . .
Phòng làm việc riêng của anh cũng có phòng nghỉ ngơi, nhưng là hướng mặt trời
chiếu, cô không chịu nổi hơi máy lạnh, nhất định là nóng không chịu nổi, cho nên dứt khoát dẫn cô tới phòng nghỉ ngơi rộng rãi trong phòng họp
bên này.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn bọn họ đi vào, có
những người lớn tuổi ho khan mấy tiếng rồi quay mặt đi, vẻ mặt của Mạnh
Thiệu Đình phớt tỉnh, bước chân cũng không dừng lại vừa ôm Tĩnh Tri vừa
nói: "Cô ấy không thoải mái, tôi đưa cô ấy vào nghỉ ngơi, tạm thời tan
họp đã, hai giờ lại tiếp tục."
"Thiệu Đình à, đây là cuộc họp
quan trọng, mọi người cũng đã tới giờ cơm rồi, cơm trưa đều không ăn,
cậu bây giờ thì tốt rồi, lại vì phụ nữ. . . . . ."
"Đừng, anh đi
họp đi, tôi tự đi nằm nghỉ một lát sẽ khoẻ thôi, không có chuyện gì."
Tĩnh Tri lật đật đẩy anh ra, thấy phòng nghỉ ở phía trước cách mấy bước
chân, cô nhanh chóng bước tới mấy bước, đem Mạnh Thiệu Đình khoá lại ở
bên ngoài.
Mạnh Thiệu Đình ngẩn ra, muốn đi gõ cửa, lại nghĩ đến khi cô nói những lời nói kia khuôn mặt của
người phụ nữ vừa tức vừa thẹn đỏ lên như cánh hoa đào, cũng không khỏi
mềm lòng một chút, dù sao cuộc họp cũng không khác biệt lắm, dự án đấu
thầu lần này rất quan trọng đối với Mạnh thị, cũng là một bước quan
trọng để anh đón nhận Mạnh thị ở trong nước, từ trên xuống dưới đều nhìn vào anh, cũng đều biết là một cơ hội tốt để anh tiếp nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị, mặc dù mọi sự đã sẵn sàng, cũng biết trong lòng đã
chuẩn bị rất tốt, đấu thầu là một động tác trung gian, nhưng Mạnh Thiệu
Đình cũng không dám lơi lỏng chút nào, chưa tới phút cuối cùng kia, ai
biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Lên qdon.
"Vậy cứ tiếp
tục đi, giám đốc Trần, ông đem phương án đấu thầu tốt nhất nói lại một
lần nữa, nếu như không ai thắc mắc gì, chúng ta cứ quyết định như vậy."
Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống, đã khôi phục mặt lại vẻ mặt nghiêm túc.