"Sao vậy." Anh hơi
hơi nghiêng mặt, nói thật thấp. Biết rất rõ ràng là sẽ không còn cơ hội
để thay đổi, nhưng vẫn buồn cười mà mong mỏi ở trong lòng.
Tĩnh
Tri không thấy rõ vẻ mặt của anh, lại thấy vết máu trên mặt anh sắp đông lại, trong cổ họng cô có hơi đau, ngực cũng co rút lại, cô ngơ ngác
nhìn anh, hơi chần chờ, nhưng vẫn cắn răng một cái, mở miệng: "Tại sao
phải chờ tôi sanh bé cưng xong mới có thể rời đi?"
Máu toàn thân
anh cũng giống như đông đặc nguội lạnh, anh chỉ là đờ đẫn đứng ở nơi đó, ở trong đầu lặp đi lặp lại lời nói nhẹ nhàng mềm mại của cô.
Âm
thanh của cô luôn luôn dịu dàng, giọng nói của cô cũng êm ái, thế nhưng
một câu nói ngắn ngủn như thế, lại như là một cái búa tạ, cứ đập vào
trong lòng của anh như vậy, anh cảm thấy trái tim của mình đang co giật
từng phát từng phát, rất giống loại cảm giác lục phủ ngũ tạng* cũng co
rút cùng một chỗ trong lúc băng tuyết ngập trời đông kia.
*: lục phủ (dạ dày, tai, mật, tam tiêu, bàng quang, ruột già, ruột non), ngũ tạng (tâm, can, tì, phế, thận)
Cô lại không thể chờ đợi muốn rời khỏi như vậy, thậm chí không để ý đến đứa bé của mình sắp ra đời vẫn muốn lặn lội
đường xa trở lại bên cạnh Thiệu Hiên.
Cô thật sự yêu Thiệu Hiên nhỉ.
Nhớ trước kia từng nghe người ta nói, một người phụ nữ, chỉ sẽ cam tâm tình nguyện sinh con cho người đàn ông mình yêu.
Cô để ý đứa bé này như vậy, thậm chí coi trọng hơn so với mạng của mình, có phải nói rõ cô vô cùng yêu Thiệu Hiên hay không?
"Nếu như em không muốn đứa bé của em và Thiệu Hiên gặp phải gì đó ngoài dự
đoán, tốt nhất hãy thành thật đợi ở chỗ này cho đến lúc em sinh xong!"
Anh chợt hung dữ mở miệng, lập tức quay đầu lại cười lạnh nhìn cô: "Em yên
tâm, đối với dáng người biến dạng như em, người phụ nữ xấu xí, anh cũng
không còn hứng thú! Về sau, anh cũng sẽ không tới nơi này nữa, em cứ yên tâm ở đi."
Anh nói xong, cũng không thèm nhìn tới cô, xoay người rời đi, bước chân của anh rất gấp, giẫm lên cầu thang bằng gỗ kêu cộp
cộp, Tĩnh Tri nhẹ nhàng vỗ lên trái tim đập điên cuồng, ánh mắt có chút
không tự giác đuổi theo bóng lưng của anh, anh chưa từng dừng lại, rất
nhanh sẽ đi ra ngoài, cũng nhìn không thấy nữa.
Tĩnh Tri cảm
thấy cả người mình như dây cung cứng đờ, giống như thoáng cái đứt ra, cô yếu ớt dựa vào lan can trượt ngồi dưới đất, mặt dán vào trên thành lan
can gỗ bóng loáng, cô muốn cười vui vẻ thoải mái một tràng, lại không
biết vì sao, nước mắt rơi xuống muốn ngừng cũng không ngừng được.
Cuối cùng sau khi đạt được ước muốn, vì sao lại cảm thấy lòng của mình, lo được lo mất?
"Ôi chao, bác Trần, nhìn tôi đánh một gậy này như thế nào?" Người đàn ông
cao lớn vững chãi đưa cây gậy chơi golf cầm trong tay cho đứa bé vác gậy bên cạnh, cầm khăn lông trắng như tuyết vừa lau đôi tay, vừa liếc mắt
nhìn người đàn ông năm sáu chục tuổi bên cạnh sịu mặt, cười hỏi.
"Chuyện cho tới bây giờ, đại thiếu còn có lòng dạ chơi bóng, Trần mỗ thật sự là khâm phục khâm phục." Vẻ mặt người nọ nhìn xa trông rộng, lúc nói
chuyện, giống như ngay cả đôi môi cũng không sao di chuyển, mà mí mắt
thì cũng luôn rũ xuống, bộ dáng dường như hơi phờ phạc rã rượi.
"Ừ, thấy thời tiết hôm nay rất tốt, liền hẹn bác Trần tới chơi bóng vui vẻ chút."
Người nọ thoáng nâng mí mắt, như có một đường sáng nhỏ thoáng qua, lần nữa
lấy lại bộ dáng mới vừa rồi: “Trong lòng đại thiếu vui vẻ, nhưng mà con
người Trần mỗ không có ý định tới vui vẻ."
Mạnh Thiệu Tiệm cười,
tiện tay ném khăn lông cho đứa bé vác gậy bên cạnh, anh xoay người lại,
thăm thẳm trong mắt dần dần ngưng tụ ra ý nghĩ sâu xa: "Được thôi, không đánh, chúng ta đến bên kia nói chuyện."
Mạnh Thiệu Tiệm rót một
ly trà cho ông, cũng tự bưng một ly, anh nhẹ
nhàng ngửi, mới
hài lòng hít sâu một hơi sau đó uống cạn hoàn toàn, lúc
này mới chậm rãi nói: "Bác Trần, có phải bác rất có ý kiến khi lần này
tôi không hề làm gì cả hay không?"
"Trần mỗ không dám, đại thiếu
quyết định kế sách, khác hẳn với người thường, suy nghĩ của anh đương
nhiên không phải tôi có thể suy đoán bừa thêm."
"Ha ha." Mạnh
Thiệu Tiệm cao giọng cười, đặt ly xuống, anh tựa vào trên ghế sofa, hơi
xoay cổ, mới mở miệng nói: "Bác Trần khen nhầm, không phải là tôi không
muốn làm gì, mà là chuyện cho tới bây giờ, tôi làm cái gì cũng không có
ích, nói thật với ông, dù là chú Hai không cưới Mạn Quân, chức chủ tịch
này vẫn là của chú ấy."
Anh cúi đầu nhìn đường vân lòng bàn tay,
chẳng biết tại sao trong mắt như có tối tăm nhàn nhạt: "Chuyện này thì
không có biện pháp, chú ấy là đứa con mà ông ấy thích nhất, dù là lật
trời, ông ấy vẫn cảm thấy chú ấy tốt, tôi tội gì vì một chút lợi nhỏ
trước mắt khiến ông ấy nhìn ra suy nghĩ của tôi, vì cái nhỏ mà đánh mất
cái lớn, không phải là chủ ý của tôi."
"Nhưng mà bây giờ, ván đã
đóng thuyền, Nhị thiếu cũng không phải là người bình thường, chờ anh ta
dần dần đứng chân vững vàng, chúng ta muốn làm cái gì nữa, chính là khó
càng thêm khó, không bằng thừa dịp hiện tại, nhận khen thưởng hơn phân
nửa vẫn là nhân viên của chúng ta. . ."
Mạnh Thiệu Tiệm khoát
tay, khóe mắt khẽ xẹt qua người nọ, lại chậm rãi nhắm mi mắt, giọng nói
của anh thản nhiên, rồi lại giống như đã tính trước mọi việc: "Không cần phải gấp gáp, làm như vậy nguy hiểm quá lớn, không phải kế hoạch tốt
nhất, hơn nữa không có lợi đối với sự phát triển của Mạnh thị, phải biết rằng, đấu tranh nội bộ, thiệt hại nhất là nguyên khí (sức sống)."
"Vậy, trong lòng đại thiếu gia ngài có chủ ý khác rồi hả?"
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ nhếch môi, trầm ngâm lúc lâu, anh mới mở miệng nói: "Ông phải biết, người trong xã hội này, dù là lợi hại hơn nữa, cũng có điểm
yêú, điểm yếu của chú Hai, tôi nghĩ tôi đã rất rõ ràng."
"Đại thiếu là nói người phụ nữ họ Phó kia?"
Người nọ khẽ cau mày, "Nhưng tin tức chúng ta thăm dò được, nói là đã mấy
tháng Nhị thiếu không nhìn tới cô ta, cũng có niềm vui mới ở bên ngoài,
chuyện này. . . ."
"Ôi chao . . . . Đây cũng nhất định là ông sai rồi, nói thế nào thì Thiệu Đình cũng là em trai ruột cùng một mẹ với
tôi, chú ấy là hạng người gì, chẳng lẽ tôi lại không rõ ràng sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ nghiêng người, đầu hơi hướng bên người nọ, nói: "Càng như vậy, càng là rất để ý, ông tạm thời nhìn đi."
"Hả? Lời này thì giải thích thế nào? Thật ra thì đại thiếu,
tôi vẫn luôn có chút không rõ, người phụ nữ kia có năng lực này thật
sao?"
Mặt mày Mạnh Thiệu Tiệm hơi giãn ra, trong mắt chợt có ánh
sáng nhàn nhạt thoáng qua, anh không lên tiếng, trong lòng tự nhiên hiện lên hoàn cảnh lần đầu tiên gặp cô.