Mặt mày Mạnh Thiệu Tiệm khẽ giãn ra, đáy mắt có ánh sáng nhàn nhạt thoáng
qua, anh không lên tiếng, trong lòng tự nhiên hiện lên cảnh tượng lần
đầu tiên gặp cô.
Anh không giống em hai, từ trước đến giờ thích
lăn lộn trong đám nữ nhân, vừa trưởng thành như vậy, nhưng mỗi một người đàn ông bình thường đều cần giải tỏa, mới có một hai bạn gái cố định,
từ trước đến giờ anh đều hờ hững với phụ nữ, từ trẻ cho đến bây giờ, lưu luyến nhiều hơn nhưng cũng chỉ có quyền lợi chạm tay có thể bỏng.
Mà Phó Tĩnh Tri không chỉ là một ngoại lệ, những ngày đó, anh lạnh lùng
nhìn rối rắm giữa Thiệu Đình và cô, cũng không phòng bị nhưng mình dần
dần bị tính tình của cô hấp dẫn, nếu như cô đặt mình ngoài việc của nhà họ Mạnh, nói không chừng anh đã sớm ra tay thu cô vào tay.
Nhưng buổi tối trước khi Thiệu Đình đi công tá, anh phát hiện Mạnh Thiệu Đình đột nhiên về nhà cũ họ Mạnh, cũng theo dõi cô, mà cũng lấy nút áo Tĩnh
Tri lưu lại trên người tuyết, ý tưởng trong đầu anh lóe lên, có một kế
hoạch hình thức sơ khai đơn giản.
Anh cũng có cảm tình với cô, nhưng chưa đến mức có thể vì cô mà buông tha lợi ích tài sản.
Anh thận trọng, càng thêm thu tài năng lại, âm thầm phòng bị, quả nhiên bị
anh đoán trúng, ý định của Thiệu Đình với cô hoàn toàn không hề đơn giản giống như anh nói.
Tất cả đều thực hiện từng bước theo suy nghĩ của anh, chỉ có một chút, vượt ra ngoài dự đoán của anh.
Anh phát hiện thời gian Phó Tĩnh Tri lưu lại trong
lòng anh càng ngày càng dài, năm năm này cô chịu khổ, anh đều biết rõ
ràng, mặc dù không đành lòng, nhưng cũng không nhúng tay làm gì cả, chỉ
vì anh đã lên kế hoạch cực kỳ đầy đủ cho tất cả, bứt dây động rừng, anh
không đành lòng, nhưng lại không có cách nào kéo cô, chỉ đành ở bên trơ
mắt nhìn.
Rồi sau đó, cô và Thiệu Hiên dần lưỡng tình tương duyệt *, đó là nụ cười và hạnh phúc mà năm năm qua anh chưa từng thấy trên
mặt cô khiến lòng dạ luôn cứng rắn như sắt đá của anh rung động, thậm
chí anh hơi do dự có muốn tiếp tục hay không, nhưng sau lắc lư ngắn
ngủi, vẫn không chút do dự đi tiếp con đường mình chọn.
(*) Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều có tình cảm với nhau.
Anh thân là con trưởng trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng được cha mẹ
ưu ái, cho dù thành tích nổi trội nhất, hay sau khi lớn lên kinh doanh
công ty của gia tộc thuận buồm xuôi gió, cho đến giờ trong mắt cha mẹ
vẫn chỉ có Thiệu Đình.
Ban đầu anh nghĩ, do mình còn chưa đủ ưu
tú nên cha mẹ mới có thể thiên vị Thiệu Đình hơn, nhưng dần dần, anh
phát hiện, chỉ cần chuyện do Thiệu Đình làm, dù không hơn anh một nửa,
cha mẹ đều không keo kiệt từ ca ngợi tán dướng nào, mà anh, dù nhận được khen ngợi của tất cả mọi người từ trên xuống dưới, nhưng chỉ lấy được
mấy lời khích lệ hời hợt nhàn nhạt từ chỗ cha mẹ mà thôi.
Trên
đời này, cha mẹ đối xử công bằng không thiên lệch về một hướng, nhưng
cũng có cha mẹ không chút lý do nào nghiêng về một người trong đó, không hề để tâm đến người khác, đến sau cùng Mạnh Thiệu Tiệm nhận ra được,
mặc dù anh biết những đối xử này không công bằng, cũng không vì thế mà
chịu thua, ngược lại giấu tài, coi như nhìn không thấy những thứ vốn
canh cánh trong lòng, chỉ toàn tâm toàn ý rèn luyện bản thân, dần dần
thu toàn bộ lòng của trên dưới Mạnh thị vào trong lòng bàn tay.
Chức chủ tịch thuận nước đẩy thuyền nên do anh – con trưởng với thành tích
nổi bật kế thừa, nhưng không ngờ dưới thao túng nghiệt ngã của cha mẹ,
quyền lợi hạng nhất này của anh cũng mất đi.
Mà Thiệu Đình có cái gì? Mặc dù cậu ta kinh doanh bất động sản Hào Đình dưới danh nghĩa của
mình có danh có sắc, nhưng không biết, mấy lần công trạng lớn của cậu ta đều do anh Mạnh Thiệu Tiệm âm thầm nhường, nhưng như thế thì sao, chi
vì cha thiên vị cậu ta, cho nên tất cả tương lai của Mạnh thị,
đều là
của cậu ta!
Không thể oán cũng không nên oán anh, không ai sinh
ra chỉ thích tính toán mưu mẹo, không ai thích tranh đấu đao quang huyết ảnh *, anh chỉ không có cách nào mặc người ta không đếm xỉa đến và xâu
xé.
(*) đao quang huyết ảnh: Mô tả các vụ giết người đẫm máu.
Huống chi, chẳng những anh coi trọng gia sản trong tay cậu ta, còn coi trọng
người phụ nữ của cậu ta, từ xưa tới nay, đều người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, anh không thắng một ngày, cũng không có cách nào đạt được ước muốn trong một ngày.
Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi cười cười, nói với người nào đó bên cạnh: “Thứ này, như người uống nước, nóng lạnh tự
biết, có lúc đừng nhìn người khác tầm thường, nhưng chính là làm cho
người ta dù thế nào cũng không bỏ được, cái này có biên pháp gì?”
--- ---------- -----
“Những ngày này, Thiệu Đình không đến sao?” Thanh Thu gọt xong táo, cắt thành
từng phần nhỏ đặt trong khay đựng trái cây, lại cắm tăm trúc lên, mới
đưa đến trước mặt Tĩnh Tri, cô nửa nằm trên giường, tóc ngắn ngủn, mặt
hình như ngọt ngào hơn, cả người xem ra rất có tinh thần.
Nhận quả táo cắn một miếng nhỏ, mắt Tĩnh Tri khẽ cong, vuốt ve bụng nói: “Không tới.”
Giọng cô thản nhiên, thậm chí dường như mang theo chút xíu vui mừng, Thanh
Thu hơi giật mình, lâu sau, cô thở dài thật thấp: “Tĩnh Tri, cô muốn đi
thật sao?”
Tĩnh Tri hơi dừng lại, khẽ gật đầu, “Ừ, chờ bé cưng sinh ra, ở cữ xong tôi sẽ đi.”
Đôi mắt Thanh Thu hơi ửng đỏ: “Mấy ngày qua tôi cũng mong đợi bé cưng sinh
ra, nhưng cô lại mang bé cưng đi nhanh như vậy, tôi nhớ nó thì làm thế
nào?”
“Cô có thể đi Mỹ tìm tôi, tôi cũng có
thể mang bé cưng tới thăm cô, Thanh Thu, cô phải thật tốt, cô cũng sẽ
hạnh phúc.” Tĩnh Tri nhẹ nhàng cầm tay Thanh Thu, hào quang nơi đáy mắt
rực rỡ, cô giống như thấy cuộc sống hạnh phúc kia đang đưa tay về phía
cô rồi.
“Tĩnh Tri, cô thật sự rời đi như vậy sao? Chỗ Thiệu Đình…”
“Không cần nói tới anh ta Thanh Thư, tôi và anh ta hoàn toàn không có khả
năng, dù có thế nào, tôi có đứa bé của Thiệu Hiên, nhà họ Phó chúng tôi
là nhà có truyền thống thi thư, mặc dù tôi không phải là người phụ nữ
giáo điều * cố chấp, nhưng trong xương vẫn truyền thống, tôi không thể
có đứa bé của Thiệu Hiên còn dây dưa không rõ với người khác.”
(*) giáo điều: Luận điểm cơ bản của một tôn giáo, được các tín đồ tin theo
một cách tuyệt đối. | Luận điểm được công nhận mà không chứng minh, coi
là chân lí bất di bất dịch
“Cô đã lựa chọn con đường như vậy, tôi cũng không thể nói thêm gì, nhưng mà Tĩnh Tri, mặc dù thời gian chúng
ta quen biết không lâu, nhưng tôi coi cô như bạn bè mà nhìn nhận, có mấy lời, tôi vẫn muốn nói cùng cô…”
“Nếu như về Mạnh Thiệu Đình, vậy không cần nói, dù thế nào, nếu tôi quyết định rời đi, tất cả của anh
ta, tôi sẽ không cần biết nữa.”
Tĩnh Tri dừng lại, chờ trong chốc lát, đột nhiên cô hỏi sâu xa: “Thanh Thu, tôi không biết tôi làm sao,
tôi hận anh ta, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh ta, nhưng tôi
lại cảm thấy áy náy với anh ta trong lòng, nếu là cô, thì cô sẽ như thế
nào?”