Tĩnh Tri dừng
lại, chờ trong chốc lát, đột nhiên cô hỏi sâu xa: “Thanh Thu, tôi không
biết tôi làm sao, tôi hận anh ta, vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho
anh ta, nhưng tôi lại cảm thấy áy náy với anh ta trong lòng, nếu là cô,
thì cô sẽ như thế nào?”
Triển Thanh Thu dần sửng sốt, đôi mắt
nhẹ nhàng như nước của cô chậm rãi dừng bên ngoài cửa sổ, cô không biết, cô thật sự không biết, giống như cô và Thẩm Bắc Thành đi tới hôm nay
cũng đến mức không chịu nổi như vậy, cô đã sớm nản lòng thoái chí, nhưng vẫn không muốn cứ như vậy rời đi.
“Tĩnh Tri, cô vẫn thích anh ta sao?”
Tĩnh Tri để tăm trúc trong tay xuống, cắn quả táo dần ngả vàng, cô thờ ơ
nhìn, cúi đầu, ánh sáng trong đáy mắt chập chờn, hồi lâu, cô mới ngẩng
đầu lên, bình tĩnh nhìn Thanh Thu: “Không thích.”
“Thật ra là, không muốn yêu.”
“Như vậy, cô áy náy, bởi vì sao? Bởi vì anh ta thích cô, mà cô không cách
nào đáp lại tình cảm của anh ta, có lẽ, cô cũng mềm lòng với anh ta
đấy?”
Thanh Thu một lời trúng đích, Tĩnh Tri lại ngây ngẩn, đợi
một lúc, đáy mắt cô hơi mê man khẽ gật đầu: “Tôi không biết, Thanh Thu,
tôi thật sự không biết, anh ta đã từng đối xử không tốt với tôi, tôi đã
sớm hết hy vọng với anh ta, hơn nữa, tôi có đứa bé và Thiệu Hiên, không
thể nào với anh ta, nhưng không biết vì sao, có đôi khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn kia, có lúc nhìn thấy anh ta vụng về đối xử tốt với tôi, vụng về đòi tôi vui lòng, cứ dung túng tôi làm tất cả, trong lòng tôi lại không dễ chịu như vậy.”
“Tĩnh Tri, có lẽ, có lẽ trong lòng cô còn có vị trí của anh ta…”
“Không, không phải như thế.” Tĩnh Tri lại khẽ gật đầu, cô thì thầm, vang lên rõ ràng: “Tôi nhìn anh ta như vậy, giống như thấy
tôi của sáu năm trước đây, tôi khi đó, chính là thận trọng ở bên cạnh
anh ta, cố gắng đòi niềm vui của anh ta, nhưng anh ta luôn bỏ mặc tôi,
giống như tôi hôm nay lạnh nhạt không dứt với anh ta giống nhau như
đúc.”
Thanh Thu dần hơi sáng tỏ, nhưng trong lòng thì không nhịn
được mà hoảng hốt mất hồn, Thẩm Bắc Thành giờ tổn thương cô như vậy, một ngày kia, có thể cũng phong thủy luân chuyển * như vậy không, anh giống như Mạnh Thiệu Đình vậy nhận hết lạnh nhạt vẫn không đạt được ước muốn?
(*) phong thủy luân chuyển: không có gì mà không thay đổi
Cô vì chính mình nảy ra ý niệm buồn cười như vậy mà tự giễu cười lạnh,
Mạnh Thiệu Đình và Thẩm Bắc Thành hoàn toàn không cùng hạng người, anh
ta có bao nhiêu tàn nhẫn và độc ác, chưa từng làm phụ nữ của anh ta,
hoàn toàn sẽ không hiểu.
“Thanh Thu, cô biết không? Bởi vì tôi
nếm thử mùi vị có bao nhiêu gian nan như vậy, bởi vì toi biết cảm giác
bị người bỏ rơi chán ghét là khổ sở nhường nào, cho nên, tôi hận anh ta, tôi vừa hành hạ anh ta, vừa lại không có cách nào đồng tình với anh ta, có lúc tôi nhìn anh ta một mình yên lặng ngồi ở chỗ nào đó, không dám
nói chuyện với tôi, cẩn thận quan sát ánh mắt của tôi, cho tôi một câu
hoặc lộ vẻ mặt lo sợ không yên, có lúc anh ta định nổi giận với tôi,
nhưng đang chuẩn bị lúc sau lại chán nản xoay người rời đi, cảnh tượng
này, giống như tôi nhìn thấy chính tôi vậy, Phó Tĩnh Tri trước kia yêu
Mạnh Thiệu Đình, cũng không phải là dáng vẻ này sao? Thanh Thu, tôi thật sự không cách nào tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta nữa rồi, tôi chỉ muốn
rời đi, không bao giờ trở về nơi đây, vĩnh viễn không quay lại, vĩnh
viễn không gặp anh ta, không muốn gặp tất cả người nhà họ Mạnh!”
“Tĩnh Tri, tôi biết rõ trong lòng cô khổ sở, đều đã qua, không phải anh ta
đồng ý để cô đi sao? Cô sẽ nhanh chóng gặp được Thiệu Hiên, người một
nhà đoàn tụ là chuyện vui, đừng khóc, đừng khóc, nha…”
Thanh Thu
đưa khăn giấy cho cô, Tĩnh Tri nhận lấy che trên mắt, dưới ánh mặt trời
ấm áp Thanh Thu nhìn nước mắt của cô ấy làm ướt nhẹp khăn giấy trắng
tinh, cô nghĩ đến tình hình của mình hiện nay, cũng không nhịn được
trong lòng chua xót, Phó Tĩnh Tri đạt được ước muốn rồi, còn Triển Thanh Thu cô nên làm cái gì bây giờ?
“Đúng vậy, anh ta chịu thả tôi
đi, tôi hoàn toàn không nghĩ đến anh ta đột nhiên đồng ý để tôi rời đi
như vậy, tôi nên vui mừng, tôi nên vui mừng cuối cùng thoát khỏi người
đàn ông giống như ác ma, nhưng Thanh Thu, tôi
không biết tôi làm sao, cuối cùng tôi lại muốn khóc, luôn cảm thấy số
mạng cứ đùa giỡn tôi, tại sao khi tôi yêu anh ta, anh ta cố tình đối xử
với tôi như vậy, tại sao khi tôi đã không muốn, lại dây dưa không rõ như thế… Thanh Thu, có phải tôi quá nhu nhược, quá cần ăn mắng? Cả nhà bọn
họ đối xử với tôi như vậy, thiếu nợ nhà họ Phó tôi như vậy, nhưng hết
lần này đến lần khác tôi lại dây dưa không rõ với họ…”
“Tĩnh Tri, cô không cần tự trách nữa, chuyện tình cảm, vốn không cách nào khống
chế, nếu cô có thể điều khiển trái tim mình, như vậy cõi đời này làm sao sẽ có nhiều nam nữ si tình? Cô là người con gái lương thiện, cùng với
lương thiện sẽ khiến cô chịu hết uất ức, nhưng một ngày nào đó, cô sẽ có hạnh phúc đáp lại, tin tưởng tôi, Tĩnh Tri, cô sẽ hạnh phúc đấy!”
Thanh Thu khẽ cầm bàn tay cô ấy, ngón tay cô ấy hơi lạnh, khẽ run trong lòng
bàn tay cô, họ đồng bệnh tương liên *, nhưng Phó Tĩnh Tri may mắn hơn
cô, có hai người đàn ông ưu tú như vậy yêu cô ấy, có người nguyện ý chờ
đợi cô ấy cả đời, cam kết cả đời mình là của cô ấy, có người dùng
phương thức vụng về sứt sẹo yêu cô ấy hành hạ mình, mà Triển Thanh Thu
cô, cô không có gì cả, không có gì cả.
(*) đồng bệnh tương liên: Cùng cảnh ngộ thì thông cảm lẫn nhau.
Cô cố nuốt lệ, gắng sức mỉm cười, may mà cô còn có
thể tìm chỗ yên tĩnh
trong Tỷ Quy Viên, hồ nước nho nhỏ trong đó, hiểu hết tất cả khổ sở và
uất ức của cô.
“Đúng, tôi sẽ hạnh phúc, Thanh thu, tôi cũng không tin, con người luôn không may cả đời? Tôi cũng luôn cả đời mệnh khổ như vậy, Thiệu Hiên đang chờ tôi, mà tôi sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh
anh ấy rồi!”
Nước mắt của Tĩnh Tri dần ngừng, cô nhẹ nhàng ôm
Thanh Thu, mắt sáng trong, cô chậm rãi mở miệng, dính vào bên tai Thanh
Thu trầm thấp nói: “Thanh Thu, cô cũng sẽ hạnh phúc, tin tưởng tôi, cô
và Thẩm tiên sinh, cuối cùng sẽ hạnh phúc giống như tôi và Thiệu Hiên.”
Thanh Thu biết cô ấy đang an ủi mình, cũng nỗ lực cười nói: “Ừ, tôi tin cô,
tôi đã quấy rầy cô bao lâu, cô là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai lớn hơn trời, nên nghỉ ngơi cho tốt rồi, ngày dự sinh cũng trong mấy ngày này,
cô phải bồi dưỡng tinh thần, tôi ở phòng bên ngoài, cô cảm thấy khó chịu chỗ nào nhất định phải gọi tôi.”
“Tôi biết rõ, tôi sẽ không khách khí với cô, cô là chị em tốt của tôi.”
Tĩnh Tri cười sạch sẽ và đơn thuần, Thanh Thu cũng cười, cô ôm cô ấy thật
mạnh, nói nghiêm túc: “Đúng, cô cũng là chị em tốt của tôi.”
Họ bèn nhìn nhau cười, lại cảm giác thế giới này không hoàn toàn đều là tuyệt vọng và lạnh lẽo.
Thanh Thu xoay người chạy ra ngoài, Tĩnh Tri chậm rãi nằm xuống, tiểu Phi
trong bụng cô quá nghịch ngợm rồi, luôn để cho người làm mẹ là cô quá
cực khổ, Tĩnh Tri ngọt ngào nén giận, cẩn thận lật người…
Cô đưa
tay định kéo chăn, đột nhiên bụng co quắp, theo sát đó là một dòng nước
ấm mãnh liệt chảy ra phía dưới, mặt Tĩnh Tri lập tức trắng bệch, mặc dù
cô làm đủ bài tập, biết đây là vỡ nước ối muốn sinh, nhưng tim vẫn đập
loạn, đau đớn dần đánh tới từng đợt từng đợt một, sắc mặt cô càng thêm
trắng không còn chút máu, nhưng vẫn trấn tĩnh lại, mồ hôi hột trên trán
túa ra, tay của cô đều run rẩy, nhưng vẫn nỗ lực nhấn chuông đầu giường…
Hình như dùng hết hơi sức toàn thân mới khiến tiếng chuông vang, Tĩnh Tri
chỉ cảm giác toàn thân giống như bị ngâm trong nước sôi, đau không chịu
nổi, cô co rúc trên giường, ngón tay vô thức chạm
vào chiếc nhẫn đeo trên cổ, đó là nhẫn tình nhân của cô và Thiệu Hiên,
cảm giác lạnh như băng, hình như vãn hồi lại lý trí của cô một chút, cô
nghe được tiếng cửa mở ra, nghe được tiếng hoang mang sợ hãi của Thanh
Thu, nghe được tiếng nói lung tung của bác sỹ y tá, còn có tiếng máy móc phẫu thuật va chạm, nhưng mí mắt cô cứ nặng trĩu, như thế nào cũng
không mở ra được…
Cô ôm lấy bụng mình, giống như cảm thấy bé cưng đang giãy giụa, bé liều mạng muốn ra ngoài, không kịp chờ đợi muốn mở
mắt nhìn thế giới này. Trong lòng cô vừa đau lại khuây khỏa, cuối cùng
đợi đến ngày này, đứa bé của bọn họ, đứa bé của cô và Thiệu Hiên, đều
tốt đẹp như vậy…
Tĩnh Tri cảm giác mình trong giấc mộng, rất dài
rất dài, lúc cô tỉnh lại, cảm giác cả người mình giống như chết một lần, ngay cả hơi sức nhúc nhích ngón tay cũng không có, chỉ có con ngươi có
thể chuyển, tầm mắt của cô rơi ra ngoài cửa sổ, giữa trời đất hoàn toàn
mênh mông, bên ngoài cửa sổ cây cối vốn rụng sạch lá cây biến thành bao
phủ trong làn áo bạc, tuyết rơi…
Tĩnh Tri lẩm bẩm trong lòng,
trong nháy mắt cô nghĩ đến mùa đông cùng Thiệu Hiên, đêm hôm đó tuyết
lớn nhường nào, anh đứng dưới lầu nhà cô, biến mình thành người tuyết,
anh thật khờ, cô cũng ngốc.
Trong lòng cô dần vui vẻ, mà vui vẻ
này đột nhiên biến thành vui mừng, trước mắt cô xuất hiện một đứa bé
xinh xắn, mắt to tròn xoe đen trắng rõ ràng mở lớn nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười…
“Tĩnh Tri, cô tỉnh rồi! Tiểu Phi Đồng của chúng ta rất
đẹp, chỉ có điều bé cưng thật đáng thương, mấy ngày nay đều không được
ăn sữa mẹ, đều ăn sữa bột đấy…”
Giọng Thanh Thu tràn đầy vui vẻ
và thương yêu, thận trọng đặt tiểu Phi Đồng ở bên cạnh Tĩnh Tri, biết
giờ phút này cô ấy vô cùng muốn ôm đứa bé, cô đặt tiểu Phi Đồng trong
khuỷu tay cô ấy, sau đó kéo tay nhẹ nhàng vòng lấy tã lót của tiểu Phi
Đồng.
Tĩnh Tri kích động toàn thân đều run rẩy, cô lại có hơi
sức, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cảm giác mềm mại như vậy, khiến lòng cô sinh ra vui sướng và thương yêu khôn cùng, cô
cẩn thận xem xét hàng mi nét mày của bé không có chỗ nào không giống
Thiệu Hiên, không có chỗ nào khó coi, đáy lòng mừng như điên dần giống
như dây leo màu xanh, quấn quanh cả người cô, đây là cục cưng của cô,
đây là tim gan của cô, cô có thể buông tha tất cả, cũng sẽ không vứt bỏ
bé…