Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Xa Nhau


trước sau

Đáy lòng mừng như điên dần giống như dây leo màu xanh, quấn quanh cả người cô, đây là cục cưng của cô, đây là tim gan của cô, cô có thể buông tha tất cả, cũng sẽ không vứt bỏ bé…

Chúng ta muốn sinh hai bé cưng, tốt nhất là thai long phượng, anh trai gọi Phi Đồng, em gái kêu tiểu Khả, đứa nhỏ của Mạnh Thiệu Hiên anh, đương nhiên không phải bình thường! Như thế nào Tri Tri, tên này không tệ chứ?

Khuôn mặt phấn chấn kiêu ngạo của người nào đó giống như vẫn còn ở trước mắt, Tĩnh Tri khẽ cúi đầu, hôn lên trán bé cưng, tóc máu của bé mềm nhũn, gương mặt giống như bánh bao nhỏ phồng lên, hồng phấn đáng yêu, Tĩnh Tri không nhịn được yêu thích bé, lại liên tiếp cúi đầu hôn…

Thanh Thu đứng bên cạnh nhìn, nước mắt cũng không kiềm chế được mà chậm rãi rơi, nếu đứa bé của cô cũng ở đây, có phải sẽ đáng yêu như vậy không? Nếu đứa bé của cô còn sống, cô tình nguyện mất đi tất cả, chỉ cần đứa bé có thể ở trong ngực cô nở nụ cười ngây thơ như vậy…

Nhưng bé cưng đó, bé cưng đã có thể nhìn thấy mặt mày, lại bị Lạc Tương mà Thẩm Bắc Thành yêu khẽ đẩy, đã hóa thành vũng máu.

Cô không dám nghĩ, mỗi lần nhớ tới đã cảm thấy lòng mình cũng co thắt lại, đau giống như ánh trăng nơi trời băng đất tuyết, lạnh khiến cho cả người cô cũng không thể động đậy.

Mà đau hơn, là thái độ của anh.

Thẩm Bắc Thành từng mừng rỡ bọn họ có đứa nhỏ như vậy, đã từng quý trọng đứa bé, nhưng sau khi đứa nhỏ không còn, chỉ nói một câu hời hợt, Lạc Tương không cố ý.

Đúng, một câu sai lầm vô tâm, đứa bé của cô chết vô ích rồi, cô mua nhiều quần áo nhỏ như vậy, giày nhỏ, những giấc mộng hạnh phúc kia của cô, đều bị cô khóa lại không dám liếc nhìn, mà trong miệng anh luôn bảo vệ Lạc Tương, rồi nói với cô đứa bé lại sẽ có.

Thanh Thu không nhịn được cười lạnh, anh cho rằng cô vẫn có thể nhịn tiếp sao? Nếu anh không bỏ được Lạc Tương, cô ta vẫn luôn ở lại Tỷ Quy Viên, cô không muốn trở về, không muốn thấy Lạc Tương, cô hận cô ta, nhưng không có cách nào.

Giờ phút này nhìn Phi Đồng nhỏ bé, giống như đứa bé mà cõi lòng mình từng dồn vào, cô thích đứa bé nho nhỏ mềm mại như vậy, trong vòng vài ngày khi đứa bé ra đời, mỗi ngày cô ôm bé, cô là người đầu tiên gần gũi với bé.

“Dáng dấp tiểu Phi Đồng rất giống Thiệu Hiên.” Thanh Thu chậm rãi mở miệng, cô mỉm cười từ sâu tận đáy lòng, cúi người xuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Đồng: “Khuôn mặt nhỏ mập mập mạp mạp như vậy, giống chiếc bánh bao tròn nhỏ trắng trẻo mập mập?”

Tĩnh Tri cười đến đến con mắt cong cong lên: “Đúng là giống, tiểu Phi Đồng, bánh bao nhỏ…”

“Thật sự rất giống Thiệu Hiên sao? Tôi chỉ thấy lỗ mũi và cằm rất giống…” Tĩnh Tri nhìn đứa bé nho nhỏ béo mập không mở mắt, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Mạnh Thiệu Đình đứng ngoài cửa không khép hoàn toàn, bước chân khẽ chậm lại.

Trong tay anh xách theo mấy túi to, có thuốc bổ quý giá và vài bộ quần áo con nít, anh định vào xem một chút, bởi vì nghe nói hôm nay cô tỉnh.

Cô sinh Phi Đồng đã ăn rất nhiều đau khổ, nhưng cũng may, cô vẫn nửa tỉnh nửa mê, đau khổ này cũng giảm đi nhiều.

“Tôi cảm thấy đôi mắt và khuôn mặt rất giống đó chứ?” Thanh Thu nói phụ họa.

Khóe miệng Tĩnh Tri hơi nhếch lên: “Dáng dấp Thiệu Hiên nhà tôi cũng không tròn…”

“Người ta đây là bé mập, đợi trưởng thành, nhất định giống vậy rồi!”

“Đây chẳng phải một tai họa nhỏ, sau lưng sẽ có một đống con gái đuổi theo…”

“Nếu kiên định giống như Thiệu Hiên thì tốt, bớt hại con gái nhà người ta…”

Giọng của cô giống như chứa mật, chậm rãi truyền vào màng nhĩ của anh, anh cảm giác trong lồng ngực như hơi bị đè nén, giống như khí lạnh truyền lên từ lòng bàn chân, dần truyền vào lục phủ ngũ tạng của anh, anh đi vào thế nào, anh không cách nào dung nhập vào trong thế giới của bọn họ, dù Thiệu Hiên không có ở đây, anh vẫn không gần thêm một bước. Anh xoay người đi chỗ khác, nhét đồ trong tay vào tay An Thành: ‘Đi, trở về thôi…”

An Thành không hiểu, nhưng vẫn không nói thêm gì, anh nhận lấy đồ đi theo anh ấy ra ngoài, khoảng cách xa hơn hai mét, nhìn bóng lưng của anh ấy.

Áo khoác màu nâu nhạt, tóc ngắn ngủn, thân hình thon gầy, anh bước từng bước, đi rất nhanh và dùng sức, tuyết bay lả tả, dần lớn hơn, An Thành nhìn mấy bông tuyết trên vai anh ấy, cô độc rơi xuống đó, miêu tả không ra nỗi cô đơn.

Anh bước gấp mấy bước, mở cửa xe cho anh ấy.

Mạnh Thiệu Đình im lặng không lên tiếng ngồi vào, xe khởi động, anh vẫn không nói chuyện, ánh mắt cũng chậm rãi rơi vào một vài món đồ chơi nhỏ bày trước xe An Thành.

An Thành nhìn theo ánh mắt anh, bỗng nhiên hơi xấu hổ, anh nhìn trộm vẻ mặt của anh ấy, thấy sắc mặt anh ấy âm trầm, mà đáy mắt có gợn sóng khẽ lóe lên, ngón tay thon dài cũng chậm rãi nắm chặt, An Thành cảm thấy cổ họng hơi căng, ngượng ngùng nói: “Nhị thiếu, đây là Phó tiểu thư ngày đó cho tôi… Nói là, nói là cảm ơn tôi săn sóc cô ấy, không đáng bao nhiêu tiền…”

“Ồ.” Anh nhẹ nhàng ồ một tiếng, lại cảm thấy trong lòng dần dâng lên phiền não và
ghen tỵ khó hiểu, An Thành tốt chút xíu cô cũng nhớ trong lòng, thậm chí còn biết tặng quà cho cậu ta, nhưng ở cùng anh lâu như vậy, ngay cả một cọng tóc của cô anh cũng chưa từng được nhận…

Trong lòng anh rất không thăng bằng, thấy bày biện thế nào cũng không vừa mắt, nhíu mày xoay mặt đi, ngoài cửa sổ tuyết rơi thật nhiều, gần như không thấy người.

An Thành nghe được giọng nói của anh ấy, lạnh nhạt, mang theo vẻ lười biếng không thèm để ý: “Vật này khó coi lại không bao nhiêu tiền, cậu bày chỗ khác, người khác thấy được, còn tưởng rằng tôi đối đãi với người dưới nhiều cay nghiệt.”

“Vâng, trở về tôi đổi.”

Mạnh Thiệu Đình khẽ nhíu mày, đưa tay cầm thứ đồ nho nhỏ, anh cũng không nhìn An Thành, chỉ tiện tay cầm hai cái: “Cũng đừng ném, tôi lấy cho Bình Bình, cũng làm một kỷ niệm, về sau cô ấy cũng không nhìn thấy Tĩnh Tri.”

An Thành không dám hé răng, khẽ gật đầu.

Anh lại cúi đầu, nhìn đồ trong tay, một đôi tượng gỗ, cả hai mặc trang phục dân tộc giống nhau lưng đối lưng đứng đó, cười đến hai mắt cũng cong cong rồi.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua mặt mày tượng gỗ bé gái, từng cái từng cái một, êm ái và cố chấp.

Không biết xe đi qua nơi nào, có một cửa hàng đang dùng âm thanh lớn bật bài hát không biết tên, anh loáng thoáng nghe được một câu, tôi rất muốn yêu anh, nhưng đôi mắt đang nói dối, giấu giếm tương đối dễ dàng, tránh cho tình cảm trở nên phức tạp…

Ngón tay anh chậm rãi dừng lại, hình như tim của anh cũng ngừng đập theo, ánh mắt anh dừng lại trên tượng gỗ nho nhỏ, rất lâu sau, anh đột nhiên quay kính xe, vung tay, ném tượng gỗ bé gái ra ngoài.

Gần như không nghe được âm thanh rơi xuống đất, bàn tay anh trống không, dường như theo đó, trái tim cũng đập từng nhịp từng nhịp rỗng không.

Mà khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên, không có gì ghê gớm lắm, chẳng có gì ghê gớm.

Anh cũng không thích cô như vậy, không có.

An Thành sợ hết hồn, đạp thắng xe theo bản năng, Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Dừng lại làm gì?”

“Nhị thiếu…” An Thành quay đầu nhìn đường phố trắng xóa, có thể thấy rõ tượng gỗ nho nhỏ nằm trên mặt tuyết.

Mạnh Thiệu Đình nhìn qua cửa sổ mở một nửa, đột nhiên hơi hối hận, anh nhìn tượng gỗ bé trai còn dư lại trong tay, đã cảm thấy nụ cười sáng lạn cũng trở nên cô đơn rồi, bọn chúng vốn là một đôi, nhưng lúc này bị anh ác ý tách ra, giống cô và anh đến cỡ nào?

Anh chuẩn bị mở cửa xuống xe, đột nhiên có mấy đứa nhỏ chạy tới, có một bé gái lượm tượng gỗ, vui vẻ khoe khoang với mấy bạn nhỏ, cười nhảy ra, cả người anh ngồi tê liệt trên ghế xe, bàn tay vẫn còn đặt trên cửa sổ xe, quên thu lại.

Năm năm trước anh cũng bỏ lỡ cô, giống như giờ phút này bỏ lỡ tượng gỗ cô đã mua, lỡ mất dịp tốt, lại thành cả đời sống đầu đường xó chợ.

--- ---------- -----

Cô ở biệt thự Tây Giao đợi suốt cả một ngày, chờ đến khi An Thành gọi điện thoại đến, cậu ấy nói anh đầu tuần bận công tác, hôm nay không kịp về, sẽ không tiễn cô, nếu cô có gì cần, cũng có thể dặn dò An Thành.

Tĩnh Tri cười lắc đầu, nói không cần, sau đó cúp điện thoại.

Bình Bình đỏ mắt dọn dẹp đồ đạc quần áo của cô và bánh bao nhỏ, sữa bột, bình sữa, Tĩnh Tri im lặng ngồi đó, biệt thự to như vậy, cô nhẹ nhàng nhìn khắp bốn phía, ngón tay êm ái lướt qua kính bàn trang điểm trước mắt.

Muốn rời đi, muốn rời đi.

Trong lòng có một âm thanh hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô, nhắc cô vui vẻ hơn, cô vui mừng, vui đến trắng đêm không ngủ yên, rồi sau khi khó khăn lắm mới ngủ lại, đột nhiên gặp ác mộng.

Giấc mộng kia để cho cô sợ hãi nói không ra, cô nằm mơ thấy Thiệu Hiên.

Không thấy được ánh mắt của anh, anh đứng trước mặt cách rất xa cô, bên cạnh còn có một cô gái không rõ mặt mũi.

Cô vui vẻ gọi tên cô ta, nhưng anh lại lạnh lùng nhìn cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện