Cô vui mừng gọi tên anh, thế nhưng anh lại lạnh lùng nhìn cô.
Cô nhào tới, hướng về phía anh gọi to, Thiệu Hiên, em là Tri Tri, em là Tri Tri . . . . . .
Thế nhưng anh lại lùi dần, giễu cợt nhìn cô, tay anh ôm sát cô gái kia. Anh nói rõ ràng, rành mạch từng câu từng chữ “Tránh ra, Tri Tri đang ở bên
cạnh tôi, cô ấy mới là Tri Tri, cô ấy mới chính là Tri Tri của tôi”
Anh nói xong, liền rời đi, trên mặt tuyết vẫn còn lưu lại hai hàng dấu
chân. Tĩnh Tri trong mộng ú ớ nói không ra lời, cô nhìn cô gái anh đang
ôm trong lòng kia, cô ấy quay đầu lại, nhìn cô cười chế giễu. Cô từ từ
nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái đó, khuôn mặt dần chồng chéo lên nhau
cho đến khi không còn trông thấy gì nữa cả . . . . . .
Truyện chỉ được đăng tại
Cô cũng không còn nhớ rõ từ lúc mình thức dậy cho đến lúc ngồi đó suy nghĩ đã được bao lâu rồi? Chỉ biết đó là vào một sáng sớm mùa đông, sắc trời u ám giống như ban đêm, cô cứ trùm chăn quấn quanh người mình, ngồi yên lặng trên giường, cảm thấy cái lạnh đang thấm dần vào da thịt.
Có nghe thấy âm thanh hoa tuyết cô độc bay xuống đất trong ngày đông hạ
tuyết này không? Lúc mắt nhắm lại thì thính giác trở nên đặc biệt nhạy
bén.
Tĩnh Tri khoác chiếc áo, bước chân xuống giường. Cô yên lặng đi từng bước xuống dưới lầu, đi ra ngoài. Cô cũng nhắm mắt lại để cho
cả người mình cũng chìm trong bóng tối, cũng giống như lúc này cô không
còn được nhìn thấy Thiệu Hiên nữa.
Cô bước từng bước từng bước
chậm rãi lên phía trước. Có ai đó nói rằng tuyết sẽ không có âm thanh?
Rõ ràng cô nghe được hoa tuyết cũng rất cô độc, cô có thể cảm giác rất
rõ nó giống như là pháo hoa bình thường tuy tồn tại rất ngắn ngủi, rất
đẹp và động lòng người, nhưng không thể dùng tay mình mà lấy hết vẻ đẹp
của nó được.
Cô đóng áo lại. Vào thời điểm phương đông vừa ló
dạng, cô khẽ ngước mặt lên nhìn ánh sáng yếu ớt đầu tiên rọi tới, trong
đầu cô hiện lên cảnh tượng lúc cô và Thiệu hiên chia tay, anh nói bên
tai cô rằng anh rất nghiêm túc với cô, rằng cả đời anh là của cô, đều là của cô.
Cô lấy chiếc nhẫn mình luôn đeo trên cổ xuống, chậm rãi
siết chặt trong lòng bàn tay mình, mà bên gò má cô cũng dần dần thoáng
lên một nụ cười nhàn nhạt. Em không tin tưởng ai hết, nhưng chỉ có anh,
Thiệu Hiên, duy nhất em chỉ tin tưởng một mình anh. Anh chính là cuộc
sống ấm áp, là chỗ dựa cuối cùng của em.
Cô cũng không muốn ngủ
nữa, mà đi thăm con trai của mình. Một ngày có hai mươi bốn giờ, thì
Tiểu Đoàn Tử đã ngủ ở đây khoảng mười bảy, mười tám giờ. Lúc cô vào
phòng, nhìn nó đang bị chiếc chăn nhỏ che kín, chỉ để lộ ra khuôn mặt
nhỏ nhắn hồng hào. Đôi bàn tay nhỏ bé xíu nắm chặt tạo thành quyền tự
nâng khuôn mặt mình lên, mà dễ thương nhất chính là cái miệng nhỏ xinh
xắn đang ngậm ngón tay cái, ngủ rất say sưa. Cô cảm thấy toàn thân mình
mềm nhũn, cứ như vậy lưu luyến nhìn bảo bối. Cô nghĩ nếu không ai ngăn
cản mình, dù cho cô nhìn bảo bối suốt cả ngày, cô cũng không chán.
Bình Bình chạy tới chạy lui, luyến tiếc mọi thứ mình chuẩn bị từ trước đều
không thể đem đi được. Tĩnh Tri vẫn thản nhiên ngồi bên cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn cô ấy tức giận. Cô biết vì sao Bình Bình tức giận. Cô ấy một lòng một dạ ủng hộ nhị thiếu gia, dù biết bảo bối không phải của anh
ta, nhưng cô ấy vẫn một mực cho rằng chỉ có nhị thiếu gia xứng với Tĩnh
Tri nhất.
Chỉ vì cô ấy chưa từng thấy qua Thiệu Hiên. Nếu đã từng gặp Thiệu Hiên, nhất định cô ấy sẽ không nói ra những lời này.
Tính tình của Mạnh Thiệu Đình mạnh mẽ. Anh và cô không cùng một thế giới, mà thế giới quan của bọn họ cũng hoàn toàn khác nhau, căn bản không cách
nào cùng ở chung một chỗ.
Tĩnh Tri bưng ly trà lên, nghe được
tiếng xe dưới lầu. Bình Bình lập tức vứt thứ đang cầm trong tay, chạy
vội tới phía trước cửa sổ. Một giây kế tiếp, đôi mắt bỗng sụp xuống,
miệng cô phồng lên, kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tĩnh Tri: "Chị à, chị thật sự muốn đi?"
"Ừ, chị đã quyết định rồi mà."
Bình Bình xoay mặt đi: "Vậy nhị thiếu gia phải làm thế nào đây?"
Mạnh Thiệu Đình phải làm thế nào sao? Tại sao cô ấy không hỏi cô ở lại đây để làm gì?
Cô ấy vẫn còn quá trẻ, giống như cô lúc trước điên cuồng mê luyến những
thứ vốn không thuộc về mình kia. Đến sau này mới biết, khi mình có thể
nắm chắc hạnh phúc trong tay, thì đó mới chính là niềm hạnh phúc thật
sự.
"Bình Bình hỏi thật, chị thật sự không muốn dây dưa với nhị thiếu gia nữa à?"
Cô cứ lạnh lùng cười như vậy, sau đó đặt ly trà xuống. Lông mi dài chậm
rãi rũ xuống, che kín ánh mắt sáng của cô: "Hai ngã rẽ khác nhau nên
không thể cùng về một hướng. Cũng có nghĩa là khúc chung nhân tán (ý là
nhạc hết, người đi), người đi trà lạnh."
"Rõ ràng không phải vậy
mà, không phải như vậy mà. Em chỉ không thể hiểu rằng tại sao hai người
đều cố chấp như vậy? Chị à, em biết chị đã quyết định rời khỏi đây rồi,
nhưng em muốn hỏi một câu, chị thật sự muốn cắt đứt như thế thật sao?"
Tĩnh Tri cười không nổi, từng ngón tay càng ngày càng nắm chặt, nắm chặt đến nỗi khiến cái ly trong tay cô lạnh dần. Cô trả lời từng câu từng chữ
một cách rõ ràng: "Bình Bình, giống như con người khi uống nước tự biết
nước trà ấm hay lạnh. Em không phải là chị, dĩ nhiên em không thể biết
lý do tại sao chị không thể ở lại đây nữa. Cũng tương tự như thế, vì em
không phải là chị nên em cũng không thể biết vì sao chị không ở lại. Mọi chuyện đã qua nên chị cũng chỉ muốn chôn kín mọi chuyện trong lòng mình mà thôi. Sống ở trên đời, con người không thể
cứ mãi nhớ về những chuyện đã qua. Chị cũng thế, chị cũng không muốn cứ
mãi sống trong quá khứ. Chị cũng nên học cách nhìn về phía trước. Bình
Bình em không cảm thấy chỉ cần mình sống vui vẻ, vậy là đã hạnh phúc lắm rồi sao?"
Ánh mắt Bình Bình đỏ lên nhìn nàng, ngón tay xoắn
chặt: "Nhưng em cảm thấy nhị thiếu gia thật đáng thương, thật sự rất
đáng thương. . . . . ."
Trước kia cô còn tưởng rằng, đứa con hiện giờ của Tĩnh Tri chính là con của nhị thiếu gia. Cô cũng nghĩ chỉ cần
bọn họ có đứa trẻ, thì họ sẽ không còn rời xa nhau nữa. Nhưng đến bây
giờ cô mới biết rằng đứa bé này thật sự không phải là con của nhị thiếu
gia. Chắc hẳn nhị thiếu gia đã sớm biết sự thật này, nhưng nhị thiếu
cũng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cô cảm thấy anh ta thật đáng thương.
Cô đọc sách không nhiều lắm, nhưng cũng tự mình có cách lý giải riêng của
chính mình. Cô cho rằng khi một người đàn ông chấp nhận những điều này
thì nhất định anh ấy yêu cô ấy rất sâu đậm. Nhưng có điều cô ấy vẫn
không hiểu tại sao chị Tĩnh Tri vẫn không nhìn ra điều này?
Tĩnh
Tri không muốn có người cứ nhắc đi nhắc lại cái tên đó mãi. Cô đã quyết
định đi con đường như vậy, thì cũng quyết tâm sẽ không để cho lòng mình
bị dao động bởi bất cứ lý do gì.
Cốc cốc ….tiếng gõ cửa vang lên, An Thành bước vào. Trên vai anh ta, tuyết còn đọng lại chưa tan, lọn
tóc cũng còn hơi ươn ướt, Bình Bình không nói gì, lặng lẽ cầm khăn lông
sạch đưa cho anh, An Thành liếc nhìn cô một cái, mới chậm rãi đi tới
trước mặt Tĩnh Tri.
Anh cầm một chiếc thẻ màu đen đưa cho cô rồi nói:
"Nhị thiếu gia muốn tôi đưa cái này cho cô."
Tĩnh Tri ngước nhìn lên, dường như có chút không rõ: "Cho tôi sao? Tôi không muốn nhận."
Cô không cần thứ này. Cô đang đợi đến lúc được ở bên cạnh Thiệu Hiên, hai
người sẽ làm việc, sẽ tự mình kiếm tiền. Còn tiền của anh ta, cô chẳng
muốn nhận dù chỉ một đồng.
"Nhị thiếu gia nói, số tiền này chính
là phu nhân đưa cho cô hồi trước. Hiện tại tiểu thiếu gia ra đời, cô cứ
xem như là ông bà tặng cho cháu trai vậy. . . . . ."
Tĩnh Tri
chợt cười lạnh, cô nâng cằm lên, mạnh mẽ mở miệng: "Không phải vậy, bảo
bối không có ông bà, nó chỉ có ba mẹ. À không, bà nội của nó đã qua
đời."
An Thành không biết cách nói chuyện. Khi anh ta thấy cô
nhất quyết không nhận chiếc thẻ kia, mồ hôi trên trán từng giọt, từng
giọt chảy xuống, nhanh chóng đuổi theo cô "Phó tiểu thư, cô hãy nhận dùm tôi đi, nếu không nhị thiếu gia sẽ trách phạt tôi."
"An Thành,
anh chuyển lời với anh ta giúp tôi, rằng tôi sẽ không nhận số tiền này.
Bắt đầu
từ giây phút này, giữa tôi và anh ta sẽ không còn hận thù nữa.
Tôi cũng sẽ không trở về đây nữa. Cả đời này, tôi và anh ta dù có sống
chung cũng không hạnh phúc, quan hệ chấm dứt từ đây, một mình dẫn con
rời khỏi nơi đây, đến chết cũng không muốn gặp lại anh ta."
Tĩnh
Tri nhớ tới lúc trước đọc sách, khi cô đọc tiểu thuyết Cổ Long thì Bạch
Phi Phi nói với Thẩm Lãng câu nói kia. Giờ phút này, cô lại bật thốt lên câu nói đó.
Thời gian như cánh diều phiêu lãng, đang khi tung bay theo gió, chỉ cần nhẹ buông tay là đã trôi qua cả đời rồi.
An Thành thấy sắc mặt cô trắng bệch, mà con ngươi cũng đen nhánh trong
suốt như muốn bức người. Trong lòng anh than thở một tiếng, lấy thẻ thu
lại, sau đó lấy một phong thư ra đưa cho cô "Thủ tục xuất ngoại của cô
cũng đã chuẩn bị xong, cô có thể ở lại Mĩ nghỉ ngơi khoảng hai tuần. Hai tuần sau, đến kì thị thực ( mình giải thích một chút : thị thực (hay
thị thực xuất nhập cảnh, tên cũ: chiếu khán, tiếng Anh: visa) là một
bằng chứng hợp pháp xác nhận rằng một người nào đó được phép nhập cảnh
hoặc xuất cảnh ở một quốc gia nào đó). , cô và tam thiếu gia có thể lựa
chọn ở lại Mĩ hoặc rời khỏi nơi đó."
Tĩnh Tri đột nhiên cảm thấy
cổ họng khó chịu như có ai đó chặn ngang. Cô giấu nắm đấm đang ngày càng lạnh lẽo dưới ống tay áo. Cô biết người đàn ông kiêu căng, tự phụ kia
đã chịu làm đến bước này, quả thật cũng đến giới hạn cuối cùng rồi. Nếu
nói cô không có một chút xúc động nào thì quả thật cô cũng quá kiêu
căng. Mặc dù tất cả những sai lầm kia đều do anh ta gây ra, nhưng cô
cũng nên nói một tiếng “cảm ơn” với anh.
"Anh hãy chuyển lời, nói “cám ơn” anh ta giúp tôi." Giọng nói của cô khàn khàn, cô đưa tay cầm
lấy lá thư. Lá thư này giống như lá thư sáu năm trước anh đã từng đưa
cho cô. Lá thư đó khiến cô mơ tưởng về anh, nhưng thời gian xa cách làm thay đổi số mệnh của cô. Cũng đúng sáu năm sau, anh trả tự do cho cô,
cho cô làm người mới, đồng ý hoàn thành tâm nguyện của cô.
Đây chính là số mệnh.
An Thành nói không nên lời. Vừa lúc Bình Bình ra ngoài, Tĩnh Tri nói Bình Bình dẫn anh ta xuống lầu, đóng cửa kỹ càng.
Cô đứng lên, đi tới trước bàn trang điểm, đặt lá thư xuống, trong lòng
liên tục dao động. Cuối cùng cô kéo ngăn cuối cùng dưới bàn trang điểm,
lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ xù xì, mở ra, thấy bên trong vẫn còn
chiếc lược làm bằng gỗ. Cô lấy lược ra, xoay người lại, cầm lược giơ lên đón ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên vào.
Không có ánh mặt trời,
nhưng tuyết trắng sáng phản xạ lại ánh mặt trời cũng chói mắt như vậy,
hốc mắt cô sưng lên, cảm thấy một trận đau ê ẩm, nước mắt dần dần chảy
xuống .
Chiếc lược bằng gỗ được điêu khắc tinh sảo như vậy, nơi
tay cầm còn khắc hai hàng chữ nghiêng. Nếu như lúc trước, cô không thèm
nhìn cũng lập tức ném lược sang một bên, nếu như hôm nay cô không chợt
có ý nghĩ lấy chiếc lược ra xem lại, nếu như hôm nay cô không xem lại
cẩn thận từng nơi từng chỗ trên lược, nếu như cô cứ vô tâm quên mất đồ
anh tặng cô, cứ như thế mà rời khỏi đây thì có lẽ cả đời này cô cũng
không thấy được anh đã tốn bao công sức, vì cô mà khắc chữ lên cây lược
này.
Giống như chưa từng ly hôn thì vào sinh nhật, cô mua cho anh áo lông cừu, cô còn dịu dàng thêu tên cả hai người trên vải, như lúc
anh đi công tác, bỏ đi trước đó cả đêm, mà cô viết hàng chữ lớn in trên mặt tuyết. Giờ đây, anh lặng lẽ bắt
chước cô, dùng chính cách này nói cho cô biết, anh thật lòng thật dạ yêu thương cô.
Một chải, hai chải.
Mạnh Thiệu Đình một mực muốn ở bên cạnh Phó Tĩnh Tri.
Cô cứ ngây người như vậy. Hai hàng chữ này viết rất khó coi, thật sự rất
khó coi, nhưng cô vẫn chăm chú nhìn. Sau đó, cô lại cất lược đi, đóng
ngăn kéo lại. Lúc cô nghĩ mình phải đứng lên chuẩn bị rời đi, thì đột
nhiên cô lại ngã ngồi trên ghế. Cô trực tiếp nhìn bóng mình đang không
ngừng rơi lệ trong gương. Cô đã phải trải qua nhiều đau khổ trong đời
mình, thế nhưng đây là lần thứ hai cô lại khóc nhiều đến như vậy. Cô nhớ ngày ba của cô qua đời, so với lúc này, bây giờ cô chỉ cảm thấy bi
thương, cô rất muốn khóc một trận thật to.
Cô nằm dài trên bàn trang điểm, bả vai dần dần run rẩy. Cuối cùng, cô không còn nhịn được nữa, khóc nức nở, nghẹn ngào.
Ngoài cửa, tuyết vẫn đang rơi, vạn vật trở nên yên tĩnh.
Màu trắng của tuyết như đang che lại tất cả những thứ ô nhiễm trên thế
giới, khiến thế gian này lại trong trắng, sạch sẽ như một thiếu nữ.
Tĩnh Tri khóc thật lâu, cô cảm giác thấy dường như tất cả nước mắt của cả đời mình đều đã tuôn trào ra hết.
Cô cũng muốn chuẩn bị tha thứ cho anh ta nhưng cũng quyết tâm rời khỏi nơi này. Phải rồi, cô phải rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn sẽ không quay trở
lại.
Từ trước đến giờ, tình yêu vốn là thứ không thể vững bền.
*****************************
Từ biệt thự Tây Giao, cô bắt đầu lên đường. Trên đường ra sân bay, cô có
thể nhìn thấy ngôi nhà cũ của gia đình họ Mạnh. Cô cũng đã đi thăm mộ
của ba mẹ rồi, từ biệt họ và gửi gắm cho An Thành rằng hãy thay cô tới
thăm ba mẹ vào những ngày tiết thanh minh.
Điều duy nhất cô luyến tiếc chính là cô không nhìn thấy được Tịnh Viên. Dù nó đã thay đổi
thành khách sạn, hay là biệt thự, hoặc là sân golf thì cô vẫn không thể
thấy nó được nữa.
Tĩnh Tri ngồi trong xe, ôm thật chặt Phi Đồng, bảo bối vẫn còn say ngủ, nước miếng chảy ròng ròng trước ngực cô. Bình
Bình gom một đống đồ lớn cho cô nhưng cô không có mang theo. Hành lý của cô rất đơn giản, chỉ có một chiếc vali và túi xách tay mà thôi.
Trong túi có một hộp gỗ. Trong hộp gỗ có chứa chiếc lược của anh. Lúc đầu cô để lại trên lầu nhưng sau đó cô lại quay về lấy nó.
Cô cũng không biết vì sao mình muốn mang nó đi theo, chỉ là bước chân cứ
như vô thức trở về. Lúc đi ra khỏi biệt thự, Tĩnh Tri không nhịn được
quay đầu lại, biệt thự trở nên nhỏ dần, sau đó không còn thấy được nữa.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói với hắn “Mạnh Thiệu Đình, em sẽ
không hận anh nữa, em sẽ thử tha thứ cho anh lần này.”
Anh hãy cố gắng sống tốt với Mạn Quân đi, anh cũng may mắn vì cô ấy cũng yêu anh
tha thiết, còn em, cũng giống như anh, Thiệu Hiên cũng yêu em như thế.
Em tin cô ấy sẽ rất yêu anh, vẫn luôn yêu anh sâu sắc.
Ở trên đời này, luôn có một người vẫn luôn yêu người khác vô điều kiện. Thiệu
Đình, em học được cách quý trọng, anh cũng từ từ học đi, học được cách
quý trọng hạnh phúc bên cạnh anh.