Lúc đến phi trường,
Thanh Thu và Tương Tư cũng có mặt ở đó, Tĩnh Tri đang ôm Phi Đồng trong
lòng, Bình Bình đang kéo hành lý của cô vào. Cô vừa vào phòng chờ, trong chốc lát Thanh Thu đã chạy tới, ôm cô kèm theo giọng nói nức nở: "Tớ
không bỏ được cậu, không bỏ được Tiểu Đoàn Tử, Tĩnh Tri. . . . . . Cậu
đừng rời khỏi đây, tớ không bỏ được các cậu đâu. . . . . ."
Tĩnh Tri không cầm được nước mắt, "Thanh Thu, cậu đừng như vậy, chúng ta còn có thể gặp lại . . . . . ."
Mắt Tương Tư đỏ lên: "Cậu lại gạt người, cậu sẽ không quay trở lại nữa. . . . . ."
Tĩnh Tri chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt: "Cậu có thể nhờ Hà tiên sinh dẫn cậu đến chỗ tớ mà."
Khuôn mặt Tương Tư nhỏ nhắn bỗng chốc hồng lên, mắt to nhanh chóng chuyển động một cái, kiêu ngạo nói: "Ai mà thèm anh ta!"
Tĩnh Tri bật cười, Thanh Thu cũng cố gắng gượng cười, ba người ngồi trong phòng chờ, Thanh Thu ôm Phi Đồng không chịu buông ra.
"Cậu nhất định phải rời khỏi đây sao?" Tương Tư nhỏ tuổi nhất, gương mặt vẫn còn ngây thơ, cô ngước mặt lên nhìn Tĩnh Tri, ánh mắt như muốn níu kéo.
Tĩnh Tri ừ một tiếng, vuốt tóc Tương Tư: "Cậu và Hà tiên sinh nhất định phải hạnh phúc đó, tớ chờ tin tốt từ các cậu."
Tương tư bĩu môi: "Ai nói tớ muốn kết hôn với anh ta? Tớ còn muốn tiếp tục học hành, tớ còn chưa lấy được bằng luật sư mà."
Tĩnh Tri nhìn vẻ mặt hào hứng của cô, trong lòng cảm thấy thật sự hâm mộ cô
ấy. Cô chưa bao giờ có nét mặt vui vẻ, linh động như thế này cả. Tuổi
trẻ thật hay, tuổi trẻ còn có thể làm lại từ đầu, tóm lại có thể chấp
nhận thất bại để từng bước tiến lên, không giống cô, bây giờ hễ đụng một chút là sẽ bị tổn thương.Thật yếu ớt.
Vào thời điểm cô vào soát
vé, Bình Bình và Thanh Thu khóc không ngừng, còn cô chỉ mỉm cười, nhẹ
nhàng phất tay, xoay người rời đi. Cô kéo hành lý vào đến cầu thang mạn
(cầu thang bên hông), ngồi đúng chỗ của mình. Sau đó, cô ôm Phi Đồng,
vùi mặt vào chiếc tã của hắn, khóc thầm nhưng không có một giọt nước mắt nào.
Cô đem nước mắt này trả lại cho Mạnh Thiệu Đình, xem như cô đã bồi thường cho phần tình cảm còn sót lại đối với hắn. Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa.
******************
"Tôi nói này Đại Thiếu Gia, lúc đầu chính ai đã nhất quyết nói rằng, cô ấy
chính là do nhị thiếu gia ép buộc? Bây giờ Nhị thiếu gia cũng để cô ấy
rời khỏi đây rồi, hiện tại người ta cũng đáp máy bay đến nước Mỹ rồi,
người ta còn một nhà ba người đoàn tụ rồi, nhị thiếu gia cũng đã mở lòng cùng tiểu thư Thẩm sánh vai thành vợ thành chồng rồi. Đại thiếu gia của ta, hiện tại anh còn có hứng thú đánh cờ sao? Làm sao bây giờ, phải làm thế nào đây?"
Mạnh Thiệu Tiệm dựng đứng ngón trỏ lên, khẽ thở
dài một tiếng, anh ta dùng ngón tay kẹp chặt con cờ đen trơn bóng, lông
mi nhíu chặt, ánh mắt u ám bất định, trầm ngâm hồi lâu. Lúc sau, anh ta
nhẹ nhàng thả cờ.
Lông mày u ám đột nhiên chuyển đổi, nhìn thấy
con cờ vừa ra quân làm thế trận thay đổi, con cờ nối dài thành một mảnh
giống như Rồng đen uốn lượn muốn lật đổ đối thủ, thắng bại đã định.
"Gấp gáp cái gì, không thấy tôi đang đánh cờ sao?"
Người kia im lặng, sắc mặt tái xanh, trong lòng thầm hận mình lỡ lời với ông chủ.
Trái lại, Mạnh Thiệu Tiệm nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, bật cười ha ha, chỉ vào con cờ nói: "Cậu xem, vừa nãy lúc chưa ra con cờ này, có phải
là cậu
cũng cho rằng tôi sẽ thua?"
Người nọ liếc mắt nhìn, mặt lạnh gật đầu.
"Con cờ quan trọng nhất còn chưa xuất ra, thế trận chưa được quyết định mà cậu liền cho rằng chúng ta sẽ thất bại thảm hại sao?”
Vẻ mặt Mạnh Thiệu Tiệm hoàn toàn không có chút gì tỏ vẻ lo lắng, ngược lại ánh mắt anh ta phát sáng tựa con sói đói đánh hơi được con mồi.
"Đại thiếu gia, chẳng lẽ cậu còn tuyệt chiêu nào chưa tung ra hay sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm cười một tiếng, cạch… một cái hộp tinh xảo mở ra, trong đó
có xì gà Cuba được sắp xếp rất ngăn nắp, chỉnh tề. Anh ta nghiêm chỉnh
cầm một điếu lên, đốt. Tuy sặc một chút, nhưng mùi vị ngon cực kỳ.
Vòng khói lượn lờ trong không khí, ánh mắt đẹp của hắn chậm rãi tràn đầy ý
cười: "Không biết nha đầu kia ở Mĩ thế nào rồi?. . . . . ."
"Nha đầu kia?" Người nọ cau mày, suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết là người nào.
Mạnh Thiệu Tiệm nhả khói, đứng lên. Anh ta tiện tay cầm áo khoác, đi ra
ngoài, giọng điệu hững hờ "Tuyết rơi thật to, cũng không biết mặt trời ở California thế nào? Tôi bỏ đi mấy ngày rồi, giờ cũng nên quay về nhà,
tiện thể thăm ba tôi và em trai nữa."
**********************
Tĩnh Tri cầm chắc tấm card địa chỉ trong tay, khó khăn lắm cô mới lấy được
hành lý của mình. Trước tiên cô tìm khách sạn ở gần phi trường, kéo hành lý vào trong phòng. Sau đó nhờ khách sạn gọi giúp mình một chiếc taxi,
rồi chạy tới nơi ở của Thiệu Hiên.
Theo địa chỉ trên tấm thẻ Mạnh Thiệu Đình cho cô, Thiệu Hiên ở trong một ngôi biệt thự cạnh bờ biển,
mà lão gia Mạnh cũng ở đây. Cô ngồi trên xe xoa xoa lông mày nghĩ nếu
như cô trực tiếp đến tìm anh, thì có thể cô chưa đến cửa chính đã bị
người khác đuổi đi. Mạnh Chấn Tông sẽ tuyệt đối không cho phép Thiệu
Hiên gặp cô.
Cô cũng không có số điện thoại của Thiệu Hiên nên cô không thể nào liên lạc được với anh. Như vậy, cô chỉ còn có một con
đường, đó là thử vận may. Cô đi vòng vòng ở bên ngoài khu biệt thự, muốn xem có gặp được Thiệu Hiên hay không? Biết đâu anh đi tản bộ vòng quanh ở chung quanh đây thì sao? Dù sao khí hậu ở California này rất ấm áp,
đi ra ngoài phơi nắng cũng rất tốt.Tĩnh Tri vừa về đến khách sạn, liền
thay lại áo sơ mi và quần dài.
Cô thanh toán tiền xe. Đứng trên
đường phố lạ lẫm, mắt cô hoa lên vì ở đây có rất nhiều biệt thự, nhưng
cô cũng cảm thấy may mắn vì mình đã tiến gần anh thêm một bước, chỉ cần
cô cố gắng kiên nhẫn chờ đợi là được.
Cô không có nhiều thời gian để đứng đây lãng phí thời gian, bởi vì ở đây không phải là khách sạn,
anh rất thích ngủ, anh có thể ngủ cả một buổi chiều. Tĩnh Tri cầm điện
thoại xem giờ, cô vẫn còn ba tiếng đồng hồ, có thể đứng đây chờ Thiệu
Hiên.
Biệt thự gần biển, mà trên bờ biển không có người, ánh mặt
trời rất ấm áp, thậm chí rất chói chang. Tĩnh Tri đứng một lát, cảm thấy cả người nóng rực, cô bắt đầu đổ mồ hôi, từng bước tiến ra gần biển.