Không ngờ có người
đến ngăn cô lại, còn rất khách khí dùng tiếng Anh lễ độ thông báo với
cô, đây là một khoảng bãi biển thuộc sở hữu tư nhân, nếu quả thật cô là
bạn bè của chủ nhân bãi biển này, thì mới có thể đi vào đó được.
Tĩnh Tri sửng sốt một chút, sau đó cô dùng tiếng Anh để trả lời đối phương,
cô chỉ là một du khách đến từ Trung Quốc. Người
nọ nhún nhún vai tỏ ý thực sự rất xin lỗi cô, thấy tâm trạng của cô sa
sút, ông ta lại chỉ cho cô một cái vịnh nho nhỏ ở một nơi rất xa, nói cô có thể tới nơi đó để hóng gió, hưởng thụ việc tắm nắng. Tĩnh Tri hơi
ngớ người, nếu như cô qua bên đó, thì sẽ chẳng nhìn thấy gì hết, cô buộc lòng phải lắc đầu nói cảm ơn rồi rời đi.
Thời tiết thật
nóng bức. Cô đứng ở trên con đường lát xi măng mà cảm giác như mình bị
thả vào trong chảo dầu, sắp bị rán đến chín vàng. Áo sơ mi của cô ướt
đẫm, nhưng được gió biển thổi nên dần dần được hong khô, mấy lần lặp đi
lặp lại như thế, vải áo đã bị khô cứng. Từng đợt, từng đợt gió vẫn thổi
mạnh ở phía sau lưng của cô. Mái tóc của cô vốn
chỉnh tề, giờ phút này gần như đã bị ướt nhẹp dính sát vào cổ và trên
mặt.
Tuy cô có thể tìm một bóng râm để đứng bên dưới chờ
đợi. Nhưng khi đi tới đó, cô nhận ra tầm nhìn ở nơi này cực kỳ tồi, từ
biệt thự đi thẳng ra bãi biển chỉ có con đường này. Mà cô thì ngay cả
việc đến gần con đường đó thôi, cũng không được phép, chỉ có thể đứng
đợi ở trên đường bên này.
Ngày đã ngã về tây, hoàng hôn
California cực đẹp, cái nóng rang đã rút đi, đồng thời nỗi phiền muộn
cũng bắt đầu dần dần nảy sinh trong lòng Tĩnh Tri.
Trong
lòng cô vẫn biết, trở ngại chắn giữa cô và Thiệu Hiên vẫn còn rất nhiều
rất nhiều. Cô cũng biết muốn gặp được anh, sống cùng với anh, khó như lên trời, nhưng nếu không thử một lần, thì ai biết
được ở phía trước có những gì đang chờ đợi mình chứ?
Cô xoay người, đáp xe taxi trở về khách sạn, suốt dọc đường đi, phong cảnh đẹp
đẽ động lòng người, nhưng trong lòng cô lại như lửa đốt, chỉ một mực lo
lắng cho Bánh Bao nhỏ đang bị cô để lại ở trong phòng. Mặc dù cô đã trả
gấp đôi tiền buộc-boa cho tiểu thư phục vụ, nhờ cô ta thỉnh thoảng đi
vào trông nom săn sóc giúp, nhưng chung quy vẫn không thể an tâm bằng tự mình ở bên cạnh trông coi.
Khi cô đẩy cửa phòng ra, Bánh
Bao nhỏ vẫn còn đang ngủ. Cô thở phào một cái thật dài, trong lúc nhất
thời cô cảm thấy toàn thân như không còn chút sức lực nào nữa. Cô tựa lưng vào cửa rồi cứ thế từ từ trượt ngồi
thụp xuống dưới. Cô tháo bỏ đôi giày vải bạt, để hai chân trần giẫm ở
trên sàn nhà lành lạnh, gục mặt vào đầu gối. Cô chỉ muốn khóc, cho tới
bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ mình là một người kiên cường, nhưng vì bị
cuộc sống bức bách, nên cô không thể không kiên cường được.
Cô ôm đứa con trai của bọn họ lúc này vẫn còn đang quấn tã, vượt ngàn dặm
xa xôi, đi tới một đất nước xa lạ để tìm anh. Cô biết hành động này đã
gần như làm tiêu hao hết toàn bộ dũng khí của mình. Cô cũng đã đặt tương lai của mình ở đó, cô phải tìm cho được Thiệu Hiên, nhất định không
chịu thất bại.
Nhưng đã hơn nửa năm trôi qua, cô không thể
biết được tảng đá vững chãi kia đã di chuyển hay chưa.(ý nói sự thay
lòng đổi dạ)
Cô một lòng đến California, cũng xác định
chuyến đi này sẽ rất vất vả. Nhưng giờ phút này cô mới nhận thấy sự sai
lệch múi giờ thật sự rất khó chịu. Cô ngây ngốc tắm rửa xong rồi ra
ngoài, Bánh Bao nhỏ đã tỉnh giấc. Cô vội vàng ôm lấy con, lấy lại tinh
thần để dỗ dành con. Sức khỏe của cô không
tốt, không có đủ sữa cho con bú, cho nên Bánh Bao nhỏ luôn luôn phải ăn
thêm sữa bột.
Được mẹ cho ăn no xong, nhóc con lại bắt đầu
buồn ngủ, hai tròng mắt cứ lim dim. Tĩnh Tri nhẹ nhàng ôm con vào trong
ngực, ngửi mùi thơm thơm trên thân thể mềm mại của Bánh Bao nhỏ, dần
dần cô cảm thấy an tâm. Cô nghiêng đầu hôn con, ngửi mùi sữa thơm trên
người con trai thấy rất dễ chịu, cô dần dần trở nên vui vẻ.
Cô còn có Phi Đồng, còn có Phi Đồng.
Cuộc đời này sẽ không vứt bỏ cô, sẽ vĩnh viễn ở cùng cô, bởi vì còn có Phi
Đồng của cô, chính xác, Phi Đồng là của riêng cô.
Không thể
không thừa nhận, ở nước ngoài việc phục vụ của khách sạn cực kỳ chu
đáo. Ngày hôm sau vừa mới tỉnh giấc đã thấy điện
thoại của phục vụ gọi tới, Tĩnh Tri nghe xong mới biết, hóa ra khách sạn đã tìm được cho cô một bảo mẫu tạm thời, giá cả lại còn tương đối rẻ.
Tĩnh Tri liên tục nói cám ơn. Sau khi cô rời giường rửa mặt mặc quần áo
xong xuôi, vừa vặn viên quản lý khách sạn và cô bảo mẫu còn trẻ tuổi
nhưng có vẻ ôn hòa, đi lên đến nơi. Viên quản lý vóc người cao to mập
mạp, oang oang nói với cô một hồi, mặt mũi có vẻ rất phấn khởi, Tĩnh Tri nghe hiểu rằng, ông ta muốn nói đây là một trong những bảo mẫu chuyên
chăm sóc trẻ sơ sinh tốt nhất mà ông được biết!
Tĩnh Tri
liền chân thành cám ơn, tiếp đó, sau khi dặn dò lại một chuyện, cô đến
phòng ăn ở lầu dưới ăn bữa ăn sáng một chút, rồi đi ra xe taxi mà cô đã
gọi từ trước, đang chờ ở bên ngoài khách sạn. Cô lên xe, lại đi đến khu
biệt thự kia.
Bởi vì không còn phải lo lắng cho Bánh Bao nhỏ nữa, lúc này cô đã có thể an tâm thảnh thơi đứng đợi cả ngày ở đây. Cô
cứ đứng một mình ở ven đường, mãi cho đến lúc trên bầu trời vầng trăng
sáng xuất hiện dần thay thế cho những tia sáng cuối cùng của mặt trời.
Không gian tĩnh lặng có thể nghe thấy rất rõ tiếng sóng biển ì oạp ở
đằng xa, tiếng cây dừa khẽ lao xao hát trong gió nhẹ. Cô đã đứng ở nơi
này suốt một ngày, đến sau cùng cô mệt mỏi tới mức không còn cảm nhận
nổi nữa.
Cô xoay người bỏ đi, trong lòng có chút mất mát.
Suốt dọc con đường dài dằng dặc, vẫn y như cũ, không có một bóng người,
rất lâu sau, mới có một chiếc xe đi qua. Cô cứ đi men theo ven đường,
đếm từng bước chân của mình đang bước đi về phía trước.
Cô
nhớ lại thời gian trước, cách đây đã lâu lắm rồi, cô cũng đã từng đếm
những bước chân của mình, hình như là ở Tĩnh Viên, hay là hồi còn ở nhà
cũ của gia đình họ Mạnh nhỉ? Cô cũng không nhớ rõ nữa...
Cô
ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một màu lam vô cùng đẹp mắt, đẹp đến nỗi cô nghĩ muốn khóc. Cô cảm thấy mình cần phải quay lại nhìn thêm một lần
nữa, thời điểm hoàng hôn không còn nóng bức, rất thích hợp cho việc đi
dạo mát.
Bãi biển kia đã cách cô rất xa, cô cố gắng hết sức
để có thể đến gần hơn một chút nữa. Cô nhìn thấy trên bờ cát trống trải
có hai người vai sóng vai nhau đang thong thả bước đi trên bãi cát nơi
thủy triều vừa rút
Khoảng cách thực sự quá xa, thoạt nhìn,
hai người kia lúc này chỉ to bằng ngón tay của cô, nhưng trái tim cô đã
bắt đầu đập loạn, cô biết, kia nhất định là anh, cô có thể cảm nhận được điều này!
Cô cố gắng hết sức gọi tên anh thật lớn, nhảy lên vẫy vẫy tay, nhưng từ phía xa một đợt sóng trào lên, hình như vỗ vào
mỏm núi phía xa, tiếng sóng đổ ầm ào vọng lại vang rền, ngay chính bản
thân cô cũng không thể nghe được giọng của mình nữa.
Tĩnh
Tri quên hết tất cả, cô giống như bị phát điên, chạy lao về phía trước
như một cơn lốc. Nhưng không ngờ, vừa mới chạy được mấy bước đã bị
người ta ngăn lại: "Tiểu thư, rất xin lỗi, nơi đó là bãi biển riêng,
ngài không thể qua đó được!"
"Tôi biết anh ấy, tôi biết
người kia, tôi là bạn tốt của anh ấy, nhờ ngài đi nói cho anh ấy biết
tên của tôi, tôi tên là Phó Tĩnh Tri, Phó Tĩnh Tri, nhớ không? Ngài đến
báo với anh ấy đi, anh ấy sẽ gặp tôi!"
Tĩnh Tri đưa tay túm
lấy cánh tay người kia thật chặt, ra sức lắc lắc. Ánh mắt của cô tràn
ngập sự chân thành, đen láy rạng ngời như một viên ngọc quý nhìn về phía người đàn ông ở phía trước mặt.
Người đàn ông ngoại quốc
kia cực kỳ cao lớn nhìn cô rất lâu, sau đó, vẫn như cũ, ông ta lạnh lùng lắc đầu: "Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không nhận được lệnh, thì tuyệt
đối không thể để bất luận một ai được phép đi vào đó!"
"Tôi
van ngài! Xin ngài hãy nể mặt Thượng đế trên cao giúp đỡ tôi một chút,
tôi muốn gặp anh ấy, anh ấy là chồng của tôi, tôi là vợ của anh ấy, tôi
muốn gặp anh ấy!"
Tĩnh Tri không để ý đến động tác của người nọ đang đẩy mình ra, cô lại đuổi theo một lần nữa, khi thốt ra những
lời này, cô gần như không thể kiềm chế nổi sự run rẩy.
"Xin
lỗi tiểu thư, nếu như ngài còn tiếp tục ở lại nơi này, tôi sẽ gọi điện
thoại cho cảnh sát tuần tra an ninh của California đấy!"
Tĩnh Tri chậm rãi buông tay ra, trong nháy mắt, bầu trời tựa như đã biến
thành một màu đen kịt. Gió biển thổi ngày càng
mạnh hơn, trong lúc cô
đang xoay người, thì bóng dáng của hai người kia đã đến gần hơn một
chút. Tuy vẫn không nhìn thấy rõ, nhưng bằng trực giác của mình, bằng
thân hình và dáng điệu đi bộ kia, cô dám khẳng định đó là Thiệu Hiên.
Nhưng người phụ nữ đi bên cạnh anh là ai.
Tĩnh Tri không nhúc nhích, cứ nhìn về phía bóng dáng của hai người kia,
trước mặt cô là một hàng cây miền nhiệt đới, cực kỳ dầy đặc, cô có thể
thấy bọn họ, nhưng anh lại không thấy được cô.
Cô chưa từng được biết, cuộc đời lại có loại tuyệt vọng đến mức ấy.
Người cô muốn tìm đang ở ngay trước mặt, cách đó không xa, nhưng mà, cô lại không được phép đi qua đó.
Giống như khi cô nằm mơ vậy, ở trong mộng, những lúc cô muốn đi tới nơi đó
hoặc muốn gọi một cú điện thoại, vẫn luôn không thể đi tới, hay bị gọi
sai số, cuối cùng, cô lập tức tỉnh lại rất nhanh, trong lòng là một
khoảng trống rỗng rộng lớn, sự trống rống làm cho người ta phải tuyệt
vọng.
Cô nhớ tới giấc mộng khi cô tới California, chân mày cau lại, nhưng cô lại không thấy khổ sở.
Cô tin tưởng Thiệu Hiên, tin tưởng vào tình cảm của anh đối với cô. Khi
rời đi chính miệng anh đã nói với cô, anh sẽ luôn chờ đợi cô, anh sẽ
không nuốt lời. Đúng vậy! Anh là Thiệu Hiên, một Thiệu Hiên vẫn luôn
yêu cô như vậy, cuộc đời này ai cũng có thể lừa gạt cô, nhưng anh sẽ
không.
Cô tin tưởng anh, cô tin tưởng, cô tin tưởng mình sẽ không còn tiếp tục bị xui xẻo nữa, giống như dù có mưa dầm bao lâu đi
nữa, trời có âm u bao lâu đi nữa, nhưng sẽ tới ngày ánh mặt trời phải ló dạng.
Cô tin tưởng giống như mặt trời sẽ không thể biến mất, tin tưởng anh sẽ không có lỗi với cô.
Người đàn ông ngoại quốc rất tận tụy với chức trách kia đã lấy điện thoại di
động ra, nhưng cuối cùng lại chỉ nhìn cô vẻ cảnh cáo. Cô khẽ nói xin
lỗi, nhưng vẫn có chút không cam lòng: "Tiên sinh, nếu như ngài không
thấy phiền, có thể giúp tôi cầm mảnh giấy ghi chép này giao cho anh ấy
được không, tiên sinh?"
Cô chỉ tay về bãi biển đàng xa, lấy
trong túi xách một mảnh giấy và chiếc bút, viết thật nhanh số điện thoại và địa chỉ của khách sạn, sau đó ghi tên của mình.
Người nọ lưỡng lự một chút, nhận lấy, lại nhìn cô một chút: "Tiểu thư, hôm nay
ngài may mắn mới gặp được tôi đó, sau này không nên còn mạo hiểm như
vậy. Những người giàu kia từ trước đến nay đối xử với mọi người rất lạnh lùng, nếu ngài bất hạnh mạo phạm đến bọn họ, cũng sẽ không được may mắn như lần này đâu."
"Cảm ơn ngài, Thượng Đế sẽ phù hộ cho ông."
Tĩnh Tri nói cám ơn rất nghiêm túc, lúc này sắc mặt người kia đã dễ coi hơn
một chút, "Tôi sẽ cố hết sức để giúp cô, nhưng mà, tôi vẫn phải nói
trước với ngài, vị tiên sinh kia, thường ngày người bình thường cũng rất khó đến gần, bao gồm cả tôi, tôi chỉ là người được thuê tới tuần tra
ngăn cản những du khách trong lúc vô tình đã hấp tấp xông vào giống như
ngài vậy, tôi nghĩ chỉ đến gần bãi biển thôi, cũng đã rất phiền toái
rồi."
Cặp mắt đen như ngọc của Tĩnh Tri chớp chớp, chợt nhớ tới
chuyện gì đó, cô mở ví của mình, lấy ra một tờ đô la trên mặt có ghi
mệnh giá cũng không hề nhỏ đưa cho ông ta: "Vậy thì phiền ngài giúp cho
!"
Người nọ nhận lấy, hé mở một nụ cười: "OK, tôi sẽ cố hết
sức! Nhưng hôm nay khẳng định là không được rồi, còn có những người khác ở đó."
Tĩnh Tri khẽ cười một tiếng: "Vậy thì nhờ cả vào ngài, nhìn trời không còn sớm, tôi phải về."
Cô xoay người rời đi, có lẽ, có lẽ ngày mai, ngày mai cô sẽ có thể được gặp anh!
Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại tràn ngập dũng khí và cực kỳ mong mỏi. Cô
cũng không phải là một người phụ nữ lương thiện đến ngu xuẩn. Ở bên cạnh Mạnh Thiệu Đình một thời gian, anh cho cô rất nhiều tiền nhưng cô cũng
không tiêu hết. Vì vậy cô đã gom lại số tiền còn lại mở một tài khoản
thẻ tín dụng, mà Mạnh Thiệu Đình hoàn toàn không hề hay biết. Khi tới
nước Mỹ, cô đổi được gần năm vạn đồng Đô-la, đủ để chống đỡ trong một
thời gian không hề ngắn.
Dù sao cô còn có con, cô có thể
sống khổ sở qua ngày, nhưng còn cục cưng, cô tuyệt đối không thể để con
phải chịu tủi thân, dù chỉ một chút xíu.
Tĩnh Tri trở về khách sạn. Sáng ngày hôm sau cô thức dậy rất sớm, sau khi rửa mặt xong liền bắt đầu ngồi đợi điện thoại.
Ngay cả bữa ăn sáng cô cũng bỏ không ăn, cứ ngồi chờ đợi đến xế chiều, nhưng vẫn không thấy điện thoại, mà ở sảnh khách sạn cũng không hề có người
nào đến tìm cô.
Tĩnh Tri lại thuê xe đi tới chỗ đó, cô không biết đây là vận may hay là bất hạnh của mình nữa, cô nhìn thấy Thiệu
Hiên, nhưng cũng nhìn thấy cô gái kia.
Ngày hôm qua cô gái
kia mặc quần trắng, nhưng hôm nay bộ đồ mà cô ta mặc chính là bikini.
Ánh nắng vừa phải, tầm nhìn cũng rất tốt, điều quan trọng nhất là, hôm
nay cô không bị gặp phải người đàn ông giống như ngày hôm qua, cho nên
Tĩnh Tri to gan lại đi gần đến thêm mấy bước.
Nhưng Thiệu Hiên không thể nhìn thấy cô, bởi anh bị mù.
Tĩnh Tri thấy cô gái kia ngồi rất gần ở bên cạnh anh, nói những gì đó, nhưng trước sau cô đều không thể nghe được, cho dù lúc này cô có la thật to,
người bên kia cũng không thể nào nghe thấy được.
Trong lòng
Tĩnh Tri cười lạnh, Thiệu Hiên tuyệt đối không thích mẫu phụ nữ như vậy, kiểu người có tính cách sôi động như vậy hoàn toàn không thích hợp với
khẩu vị của anh!
Nhưng tại sao anh vẫn còn dung túng cho cô ta ngồi ở bên cạnh mình?
Không biết từ lúc nào Tĩnh Tri đã nắm chặt vào nhánh cây ở trước mặt mình.
Một loại cây mà cô không biết tên, những chiếc gai nhỏ dài sắc ở trên
cành cây đã đâm thủng ngón tay của cô, nhưng cô vẫn không hề cảm nhận
được.
Bởi vì cô nhìn thấy cô gái mặc bikini kia đã hôn Thiệu Hiên... cô ta lại dám hôn anh, mà anh lại cũng cứ để mặc cho cô ta hôn
mình như vậy.
Ánh mặt trời cực kỳ nóng, nhưng cô lại cảm
thấy tay chân mình lạnh như băng, tựa như ngay cả những lỗ chân lông lúc này đây cũng đang bốc lên hơi lạnh. Cô đứng không vững nữa, buông tay
khỏi nhánh cây sần sùi, cô phải đến đó hỏi một câu cho rõ ràng!
Mạnh Thiệu Hiên, nếu như anh đã thật sự thay lòng đổi dạ thì hãy đàng hoàng
nói cho tôi biết, đừng nên che giấu nữa. Ở nước ngoài anh đã vụng trộm
làm những hành động gì, tôi Phó Tĩnh Tri này, một khi đã biết bị anh vứt bỏ, cũng sẽ không bao giờ còn quấn quít lấy anh mãi không rời đâu!
Cô rút chân lên nghĩ định xông tới, nhưng dừng lại ngay. Cô nhìn thấy một
người đàn ông mặc trang phục giống người ngày hôm qua đang đi tới, vừa
cầm điện thoại vừa bước nhanh đi về phía cô. Tĩnh Tri phản ứng nhanh
nhạy, xoay người liền bỏ chạy thật nhanh theo con đường lúc tới đây...
Cô chạy một hơi rất xa, vẫy xe taxi ngồi lên, lúc này mới cảm thấy trái
tim của mình đập mạnh như sắp vỡ cả lồng ngực ra rồi...