Cô chạy một hơi rất xa, vẫy xe taxi ngồi lên, lúc này mới cảm thấy trái tim của mình đập mạnh như sắp vỡ cả lồng ngực ra rồi...
Quay đầu lại thoáng nhìn con đường kia không có ai đuổi theo tới đây, cô lập tức ngồi co quắp ở trên ghế, nhắm mắt lại miệng há to ra để thở. Cô đã
không bị bắt, không bị đưa đến đồn cảnh sát giam
lại, không lâm vào tình cảnh bị trục xuất, đó là do Thượng Đế đã phù hộ, cô không được phép để cho Bánh Bao nhỏ mất luôn cả mẹ đẻ của nó...
Trở về khách sạn, Bánh Bao nhỏ vẫn cứ ăn ngủ, ngủ ăn, Tĩnh Tri nhìn dáng vẻ ngây thơ của con, trong lòng có chút lo lắng.
Phải nói đứa nhỏ này thật sự quá ngoan ngoãn, liệu phải chăng là... phải
chăng là thời gian cô mang thai sức khỏe không tốt, lại còn phải chịu
quá nhiều sức ép, nên nó đã mang dị tật gì đó chăng?
Không, không thể! Rõ ràng bác sĩ đã nói, Bánh Bao nhỏ rất khỏe mạnh, cục cưng
của cô nặng tới bảy cân tám lạng (tương đương 3,6kg theo tiêu chuẩn quốc tế) kia mà!
Tĩnh Tri thu hồi lại suy nghĩ lung tung của
mình. (đúng là cô đã suy nghĩ lung tung, Bánh Bao nhỏ của chúng ta rất
khỏe mạnh, mọi người yên tâm đi – lời tác giả) Cô thuận tiện đi tắm rửa
sạch sẽ, khi vào nằm ở trên giường mới bắt đầu nhớ lại cảnh tượng đã
thấy hôm nay.
Cô phân tích con người của Thiệu Hiên. Từ trước đến nay, anh là con người rất cá tính, luôn
không chấp nhận sự gò bó trói buộc. Tính nết lại rất ngang ngược, đối
với những gì mình thích, bất kể thế nào cũng được, cưng chiều đến tận
trời cao. Nhưng đối với những gì mà anh không thích, đừng mơ tưởng nhìn
thấy vẻ hòa nhã của anh, dù chỉ một chút xíu.
Cho nên mới
nói, người phụ nữ kia hàng ngày có thể ở bên anh, thậm chí, còn dám hôn
anh, liệu có phải đó là biểu thị chuyện trong lòng Thiệu Hiên cũng có
phần thích cô ta rồi không?
Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri lập tức
ngồi dậy, cô xoay người xuống giường, để chân trần đi lấy cái túi của
mình, lục lọi tìm kiếm trong đó. Tìm thấy chiếc
nhẫn của anh, được nắm chiếc nhẫn thật chặt ở trong lòng bàn tay, lúc
này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, giống như người chết chìm vớ
được cây gỗ trôi.
Cô không phải là một người đa nghi, nhưng rốt cuộc cô vẫn nên tin vào hai mắt của mình hơn.
Chỉ có điều, một người lại có thể thay đổi nhanh như vậy sao? Hơn nữa đây còn là một người đàn ông đã từng yêu cô như thế! Anh yêu cô đến mức khiến cô vốn đang tuyệt vọng, trái tim đã đóng băng mà cũng phải
động lòng, tin tưởng rằng cuộc đời này vẫn có người đàn ông chân tình.
Tĩnh Tri đi tới trước cửa sổ, roạt một tiếng kéo chiếc rèm cửa sổ ra. Bên
ngoài ánh trăng chênh chếch giống như dòng nước chảy ùa vào phòng, cô
lặng lẽ đứng đó, trong lòng không biết phải nghĩ thế nào.
Cũng có chút cô đơn.
************
"Tống Cảnh!"
Anh vốn đang đi nhanh, chợt dừng lại. Anh xoay người lại, hướng về cô gái
đi phía sau lưng mình, nơi đáy mắt cô vẫn còn vương chút lệ.
"Tôi không muốn cô tiến thêm một bước nào nữa, vì vậy dừng lại đi."
Mạnh Thiệu Hiên khẽ nói, đoán cách đó không xa, người giúp việc đang bận rộn ở đó, anh không muốn làm cho cô phải khó chịu nhiều hơn. Suốt mấy ngày
nay, anh đã coi cô gái này là bạn bè, thậm chí chuyện của anh và Tĩnh
Tri, anh cũng đã kể lại cho cô nghe.
Nhưng những thứ này, cũng không có nghĩa là, anh đã chấp nhận việc lấy thân báo đáp của cô.
"Nhưng anh đã để cho em hôn anh!"
Tống Cảnh kéo chặt cổ áo sơ mi lại, nhìn anh có chút bi thương.
"Tống Cảnh, trong mắt của tôi, đây chẳng qua một chiếc hôn chúc phúc của bạn bè mà thôi."
Anh có chút hối tiếc, hối tiếc đã đồng ý với cô, thời điểm sinh nhật của cô sẽ cho phép cô hôn lên trán của anh. Anh vẫn luôn cho rằng mình đã là
người đàn ông đã có gia đình nên không chú ý đến những chuyện vặt vãnh.
Anh coi Tống Cảnh cũng như Lâm Thi, cảm thấy một việc nhỏ như vậy không
cần thiết phải kiểu cách!
Nhưng mà anh, mẹ kiếp, Mạnh Thiệu
Hiên này, từ trước đến nay vẫn luôn là một người ngang tàng bạo ngược
đến mức thô lỗ, mọi chuyện của mày đang yên đang lành, tốt đẹp là thế,
tại sao lại phải ban phát chút thiện tâm đối với một cô gái đang thích
mày như thế chứ?
"Nhưng trong mắt của em lại không phải như vậy. . ."
"Đừng nói nữa." Anh đưa tay ngăn không cho cô nói tiếp, lại đeo kính lên,
sau đó mới chậm rãi nói:
"Cô nói cho lão già họ Mạnh kia biết, dứt khoát tôi phải đi ra ngoài một chuyến."
"Tam thiếu. . ."
"Đừng nêu lý do với tôi, yên tâm đi, tôi là một người mù, ngay cả hộ chiếu tôi cũng không có, mà tôi lại không biết bay!"
Anh nặng nề đóng sầm cửa lại, để lại Tống Cảnh ở bên ngoài cửa.
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh Tĩnh Tri nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, cô cố gắng suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, ngày đó cô đã ghi số điện thoại của
mình vào mảnh giấy rồi đưa cho người đàn ông. Ông ta gọi điện thoại là
để báo tin cho cô, hôm nay Mạnh thiếu gia muốn đi ra ngoài, xe sẽ đi qua con đường cái duy nhất kia. Nếu như cô muốn tìm anh, có thể đứng ở ven
đường chờ đến khi xe đi tới, hãy dốc sức trực tiếp ngăn cản xe lại.
Tĩnh Tri vẫn ngóng đợi, đến gần buổi trưa cô mới nghe thấy tiếng xe vọng
tới. Cô giữ vững tinh thần, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chiếc
xe nổi tiếng từ xa đang đi tới. Tĩnh Tri nhìn bảng số xe, không chút
nghĩ ngợi liền vọt tới giữa đường, tiếng thắng xe chói tai vang lên,
tiếng giày quân đội đạp trên mặt đất thành những âm thanh vô cùng hỗn
độn. Cô giật mình nhìn những người rất giống vệ sĩ ở trên ti vi, xuất
hiện trước mặt mình.
Khi những người đó xông tới túm chặt
lấy cô, trái tim của cô như rơi bộp một tiếng, nhưng cô vẫn cố nắm lấy
cơ hội, cố hết sức gọi một tiếng thật lớn, “Thiệu Hiên”!
Buổi trưa, bởi vì không có gió nên nhiệt độ dường như nóng hơn. Cách chiếc
xe này mười mấy thước, một chiếc xe Bentley màu bạc cũng từ từ dừng lại.
"Phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mạnh Thiệu Hiên bỏ chiếc tai nghe ra
khỏi tai, lên tiếng hỏi có chút kinh ngạc, dường như anh mơ hồ nghe thấy tiếng của một người phụ nữ thét đến chói tai.
"Để em đi xem một chút." Tống Cảnh lập tức mở cửa xe đi xuống.
Dưới ánh nắng chói chang, Tống Cảnh bước từng bước đi tới trước mặt Phó Tĩnh Tri, khóe miệng dần dần nhếch lên nở một nụ cười.
Miệng Tĩnh Tri bị bị rất chặt, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ú ớ, rất khẽ, rất khẽ.
"Phó Tĩnh Tri?" Cô gái kia nhìn cô cười híp mắt.
Đôi mắt của Tĩnh Tri dần dần trợn to, cô cố gắng giãy giụa, giãy dụa, cố
gắng muốn thoát ra, cô đã nhìn thấy xe của Thiệu Hiên.
Tống
Cảnh càng nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào hơn một chút. Cô ta nói vào
trong điện thoại, nhìn vào đôi mắt đang rưng rưng lệ của Tĩnh Tri, giọng nói của cô ta rất êm ái, chậm rãi nói từng chữ từng câu: "Tam thiếu
gia, là một cô gái người Trung Quốc đến chặn xe, nói cô ta tới đây đòi
(*) chồng. Có lẽ cô ta mơ tưởng tới đây để thực hiện một vụ làm ăn lớn
gì đó!"
(*) Chỗ này tác giả để cho Tống Cảnh chơi chữ: Trong tiếng
Trung Quốc, âm đọc của từ Thiệu (Thiệu Hiên) và từ Triệu (nghĩa là
“đòi”) nghe giống nhau. Có thể hiểu ẩn ý của câu này là: “cô ta chặn xe, nói tới đây gặp người chồng là Thiệu Hiên.”
Sắc mặt Tĩnh
Tri dần dần tái nhợt, cô liều mạng muốn hét thật to, thậm chí muốn dùng
hàm răng bén nhọn của mình cắn vào bàn tay đàn ông lúc này đang bịt
miệng của mình.
Ánh mắt của cô càng trợn to hơn, trên trán
trên cổ nổi gân xanh, tiếng cô phát ra nghe giống như của một con mèo
con sắp chết.
Cô nhìn xe của anh đang từ từ đi tới, sau đó dần dần đi tới trước mặt cô, cách chừng năm thước thì dừng lại.