An Thành nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy được an ủi, anh vội vàng lặng lẽ lui ra
ngoài, cũng đóng cửa lại, rồi ở ngoài giữ cửa.
"Bên này anh muốn
giúp em lừa gạt mọi người, nhưng nếu anh có thể dễ dàng điều tra ra
được, thì sao mà ba anh lại không biết? Hơn nữa ngày đó họp em cũng xuất hiện, đã có người liên tưởng đến em. Mấy ngày đó anh lo lắng nghĩ cách
làm thế nào để giúp em thoát khỏi chuyện này, lại bị người của ba anh
lợi dụng cơ hội lấy được chứng cứ. Phải biết rằng, lần đó, Mạnh thị đã
bị tổn thất một số tiền không nhỏ, nếu để cảnh sát kinh tế cho người đến điều tra vụ việc, một khi chứng minh được là do em làm, tất nhiên sẽ
không bỏ qua cho em. Mà ba anh đối với em đã có thành kiến rất sâu, tự
nhiên sẽ không dễ dàng dừng tay. Mặc dù anh đã ra mặt nhận hết mọi tội
lỗi, nhưng người sáng suốt đều biết rõ chân tướng của sự việc. Đến lúc
ấy tiến lùi đều khó, nên anh đành phải đồng ý với ba cưới Mạn Quân, mới
chặn được miệng của ông ấy. . . . . ."
Đáy mắt Tĩnh Tri ngưng tụ một chút nước mắt, cuối cùng cũng hóa thành trân châu trong suốt rơi
xuống. Cô có chút khiếp sợ nhìn anh, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh,
giọng nói thì nhỏ nhẹ thản nhiên, không giống như nói dối. Cô chỉ cảm
thấy tâm trạng của mình giống như bị xúc động, một nơi nào đó đang âm ỉ
đau. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
"Đừng khóc Tĩnh Tri, mọi chuyện đều
đã qua, mặc dù anh cưới Mạn Quân, nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng anh, anh...trong lòng anh. . . . . ."
Anh nhìn nước mắt của cô càng
lúc càng nhiều, chóp mũi ửng đỏ, nước mắt đầy mặt, chỉ hận không thể ôm
cô vào lòng ra sức dỗ dành một lúc. Nhưng sợ cô lại giận anh, cho nên
ngay cả một câu thổ lộ cũng không dám nói ra khỏi miệng. . . . . .
"Tại sao anh phải làm những chuyện này?
Tôi nhớ từ trước đến giờ anh ghét nhất là bị người khác ép buộc, không
thích nhất là bị người khác thao túng chuyện của mình, mà khi đó
tôi...tôi gả cho anh cũng chọc giận làm anh chán ghét bởi vì anh bị buộc phải đón dâu. Vậy lần này, anh hoàn toàn có thể nói ra sự thật, cũng sẽ không bị người khác gây khó dễ. . . . . ."
Cô né tránh ánh mắt
của anh, không dám nhìn đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng của anh, trong lòng cô gần như có thể đoán được một điểm gì đó, nhưng cô không dám đối mặt, cũng không nguyện ý đối mặt.
"Đúng vậy, anh luôn không thích bị
người khác thao túng chuyện của mình, nhưng anh càng không thể nhìn em
gặp chuyện không hay. Em tin cũng được, không tin cũng được, anh đều
muốn nói với em một câu. Từ nhỏ đến lớn, anh đều được mọi người yêu
thương, nâng cao tận trời. Từ trước đến giờ đều là mọi người vây xung
quanh anh, anh chưa từng để người nào vào mắt. Anh chưa từng nói chuyện
yêu đương đàng hoàng, nếu có là do phụ nữ chủ động theo đuổi. Anh cũng
chưa từng thích một người phụ nữ nào, nhiều lắm là cảm giác mới mẻ hoặc
là giải buồn. Cho nên, anh luôn không hiểu, cũng không biết được, quan
hệ nam nữ là cái gì, tình yêu đích thực là cái gì, thậm chí lúc trước,
trong lòng anh, tình yêu chỉ là một trò cười mà thôi . . . . . ."
Anh càng nói, mặt của Tĩnh Tri càng lạnh hơn, đến cuối cùng, cô lấy tay đẩy anh ra, lạnh lùng mở miệng: "Anh nói với tôi những chuyện này để làm
gì? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"
Mạnh Thiệu Đình thấy cô tức giận, hơi giống côn đồ đuổi theo kéo tay cô lại, vẻ mặt khát tình
cười lấy lòng. Trong đôi mắt đen như mực lộ ra mấy phần gấp gáp, nói một hơi: "Sao chuyện này lại không liên quan đến em, anh còn chưa nói xong
đấy. . . . . ."
"Tôi không muốn nghe, thời gian không còn sớm, tôi phải đi, nếu tiếp tục ở lại, người ta sẽ bàn tán không hay. . . . . .
"Ai dám nói? Anh nhổ răng người đó!"
Mạnh Thiệu Đình lập tức nghiêm mặt, nhưng vẫn lôi kéo tay của cô không thả.
Tĩnh Tri hừ lạnh một tiếng, bỏ tay của anh ra, mỉa mai cười một tiếng, nói:
"Anh đừng lôi kéo tôi, nếu để Thẩm tiểu thư thấy được, không biết lại
hãm hại tôi như thế nào nữa...tôi gọi điện thoại cho anh vốn không phải
muốn bám theo anh không thả, nếu không phải vì chuyện của Phi Đồng, tôi
vĩnh viễn sẽ không để ý đến anh. Nhưng không nghĩ tới lại bị người ta
nói thành là tôi quấn chặt lấy, chưa hiểu rõ đã bị người ta mắng lại bị
đánh một cái tát, tôi không gánh nổi cái hư danh này!"
"Em để ý đến cô ta làm gì, chuyện này
anh tự có phán đoán, cũng sẽ tự mình trút cơn giận này cho em. Bây giờ
Thẩm gia càng ngày càng quá đáng, chẳng qua là vì anh cưới con gái nhà
bọn họ, em hãy nhìn xem . . . . . ."
"Như thế nào? Anh lại muốn ly hôn lần nữa, lợi dụng xong liền ném sang một bên?"
Tĩnh Tri nghĩ đến ban đầu khi Phó gia nghèo túng đã bị Mạnh phu nhân nói
thành như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm căm hận, giọng điệu khi nói chuyện cũng cay nghiệt thêm mấy phần.
Mạnh Thiệu Đình thì ngược
lại, cười xấu xa nhìn cô, nhìn dáng vẻ nổi giận của cô cũng cảm thấy đẹp mắt: "Sao em biết anh muốn ly hôn? Làm sao anh lại phải ly hôn chứ?"
Tĩnh Tri nghe xong lời này, giận dễ sợ, lời này là có ý gì? Chẳng lẽ anh
không muốn ly hôn, lại muốn bắt đầu quấn lấy cô lần nữa? Ở đâu mà anh có tự tin như vậy, là bởi vì cô và anh đang ở cùng nhau sao?
"Em
lại hiểu lầm anh. . . . . ." Mạnh Thiệu Đình đưa tay kéo cô, khẽ vén tóc mái của cô lên, thấy trên trán có một vết sẹo, ánh mắt liền giật một
cái, nhưng vẫn cố ý làm như không có chuyện gì xảy ra, thu hồi tầm mắt.
"Lúc đầu tuy bị ép buộc không có đường khác để đi, nhưng cũng không phải để
mặc cho người ta tính toán. Chuyện này em không cần phải quan tâm, cũng
không phải chuyện gì ghê gớm, em đừng phí tâm lo lắng. Bây giờ, em chỉ
cần nói với anh, em không giận anh, có được hay không?"
Tĩnh Tri
thấy anh nghiêm chỉnh không quá ba
phút, lại bắt đầu động tay động chân
lên tiếng trêu chọc. Không nhịn được hất cái tay không an phận của anh
ra, cười lạnh nói: "Chuyện này cũng kỳ quái, tôi tức giận hay không, là
việc của tôi, có liên quan gì đến anh chứ?"
Mạnh Thiệu Đình cau mày trừng cô: "Sao tính tình vẫn cố chấp như vậy? Cũng đã làm mẹ rồi mà còn giống như đứa bé. . . . . ."
"Tôi vốn nhỏ hơn anh vài tuổi, tất nhiên không phải là ông lão rồi!"
Tĩnh Tri không biết tại sao, luôn cho rằng mình là một người không giỏi cãi
vả với người khác, nhưng không ngờ khi nói chuyện với anh, không nhịn
được đều cay nghiệt với anh.
"Anh là ông lão?" Mạnh Thiệu Đình hơi im lặng, lại thấy bên miệng cô giống như vừa cười xong, cũng đành lắc đầu.
"Được rồi, ông lão thì ông lão, ai bảo anh lớn hơn em chứ, anh trai phải
nhường cho em gái cũng là chuyện đương nhiên. . . . . ."
"Ai là anh trai em gái với anh? Anh không ngại khi nói ra những lời xấu hổ như vậy sao?"
Tĩnh Tri vừa tức vừa buồn cười, sao người này trở mặt còn nhanh hơn thời
tiết vậy, vừa rồi còn là bộ mặt thản nhiên rồi chuyển qua dáng vẻ đau
khổ, bây giờ lại biến thành dịu dàng đàng hoàng như vậy.
Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói, chỉ cười nhìn cô một cái, cũng không lên tiếng phản bác.
Tĩnh Tri thấy đột nhiên anh lại không nói lời nào, nhất thời cũng bình tĩnh
lại. Chợt nghĩ đến, khi nãy bản thân thế mà lại giống như liếc mắt đưa
tình với anh, nơi nào đó không khỏi giật mình. Đây là chuyện gì xảy ra,
cô, mục đích lúc đầu của cô, chỉ là tới nói xin lỗi mà thôi, trừ chuyện
đó ra, cô thật sự không muốn làm gì hết, nếu trong lòng cô chứa đựng suy nghĩ như thế, chẳng phải là bị Thẩm Mạn Quân nói trúng rồi sao? Cô sẽ
trở thành hạng người gì chứ?
Con gái nhà họ Phó đều rất coi trọng lễ nghĩa, giữa cô và Thiệu Hiên đã xảy ra một ít vấn đề, vốn đã vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của cô. Bây giờ mặc dù cô không ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên, nhưng sẽ không có lý nào lại dây dưa không rõ với Mạnh
Thiệu Đình, nếu chuyện này truyền đi, còn ra thể thống gì nữa.
Vừa nghĩ như thế, đã cảm thấy mình không thể ở lại chỗ này được nữa. Nhìn
ra ngoài cửa sổ một chút, trời cũng sắp tối rồi, trong lúc vô tình cô đã ở chỗ này hơn nửa ngày rồi.
"Tôi...tôi đi trước, chờ Phi Đồng tới, nhờ anh nói Bình Bình báo cho tôi biết một tiếng, tôi tới đón nó."
Tĩnh Tri nói xong, cúi thấp đầu, tất nhiên Mạnh Thiệu Đình không thể trơ mắt nhìn cô rời đi, đứng dậy chặn ngang đường của cô. Anh và cô nói chuyện
mất nửa ngày, thân thể có chút không chịu nổi, nhưng cũng vừa đúng lúc
có thể lấy lý do này, biết cô luôn mềm lòng nên làm khó cô một phen.
"Tĩnh Tri, An Thành cũng không có ở đây, anh vẫn còn bị bệnh, em không thể lại bỏ anh một mình ở nơi này chứ?"
"Tôi giúp anh gọi y tá. . . . . ."
"Em ngồi lại đây với anh một lát, anh sẽ nghiêm chỉnh nói chuyện với em,
đợi lát nữa Phi Đồng tới đây, em sẽ đi với nó có được không? Bằng không
một lát nữa em lại phải chạy tới chạy lui. . . . . ."
Trong lòng
Tĩnh Tri cũng nghĩ thế, An Thành phái người đi đón Phi Đồng sẽ trực tiếp đưa đến đây, thật ra thì cô lo lắng Phi Đồng sẽ sợ khi ở chung với
người lạ. Trong lòng cũng muốn nhìn thấy con sớm một chút, nhưng, một
mình đợi ở đây với anh, cô lại không muốn. . . . . .
"Em đừng lo
lắng, anh thề, chỉ ngồi nói chuyện với em, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì khác, được không Tĩnh Tri?"
Anh thấy ánh mắt của cô do dự, thì ho khan mấy tiếng, yếu đuối nới với Tĩnh Tri: "Tĩnh Tri, tới giờ anh uống thuốc rồi, em rót giúp anh một ly nước
nhé."
Tĩnh Tri nhìn sắc mặt của anh thật sự không tốt, cũng không biết phải từ chối yêu cầu của người bệnh như thế nào, nên đành phải
đứng lên rót nước cho anh.
Anh uống thuốc xong, còn nói đói bụng, Tĩnh Tri đành phải gọi điện thoại mua thức ăn cho anh. Ăn hết bữa ăn
còn nói cô mang trái cây tới cho anh. Tĩnh Tri bị anh sai khiến xoay
vòng, nên chuyện phải rời đi đã bị ném ra ngoài chín tầng mây.
Đợi đến khi cô rảnh rỗi, trời đã tối hẳn rồi, An Thành gọi điện thoại tới,
nói Phi Đồng cũng sắp đến, Tĩnh Tri đành phải từ bỏ ý nghĩ muốn rời đi.
"Tĩnh Tri, tới đây ngồi." Mạnh Thiệu Đình chỉ vào cái ghế bên cạnh giường, nói với Tĩnh Tri đang ngồi xa xa trong góc phòng.
"Không cần, ở đây được rồi."
"Anh ngay cả hơi sức nhúc nhích cũng không có, em còn sợ anh?"
Tĩnh Tri không để ý tới anh, Mạnh Thiệu Đình hơi nản lòng một chút. Mạnh
Thiệu Đình bỏ tay vào túi áo liền chạm phải cái móc chìa khóa, anh lấy
móc chìa khóa ra nắm trong lòng bàn tay vuốt vuốt. Nghĩ tới đã bao lâu
rồi, chỉ có anh tặng quà cho cô, mà cô ngay cả một mảnh giấy cũng không
cho anh. Cái đồ vật này mặc dù không đáng tiền, anh mang theo cũng kỳ
quái, nhưng tóm lại là món quà đầu tiên cô tặng, nên trong lòng anh tràn đầy vui mừng.