Mặc dù món đồ này
không đáng giá, anh sử dụng cũng không vừa tay, nhưng dù sao đây cũng là món quà đầu tiên được chính tay cô tặng, trong lòng anh vẫn vô cùng vui vẻ.
Chẳng biết Tĩnh Tri đứng ở trước mặt anh từ lúc nào, đưa tay lấy móc chìa khóa: "Anh đưa em đi... Đây, đây không phải là em mua..."
"Mặc kệ em làm sao có được nó, tóm lại em đã tặng cho anh rồi, đồ đã tặng
cho anh, còn muốn lấy về, nghĩ cũng đừng nghĩ, không có cửa đâu!"
Anh trừng mắt nhìn cô một cái, dứt khoát bò móc chìa khóa vào lại trong túi quần của mình, còn vỗ mấy cái, vừa mới ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên
một tia giảo hoạt, thấy vẻ mặt suy sụp của cô, anh lại vội an ủi cô:
"Tĩnh Tri, em đừng buồn, anh cũng có món quà lớn muốn tặng cho em, đến
lúc đó, em nhất định sẽ vui vẻ."
"Anh đừng tặng đồ cho em, em
không muốn, chỉ lãng phí tiền thôi." Tĩnh Tri liếc anh một cái, lại đi
tiếp, anh dứt khoát kéo cô ấn cô ngồi ở bên giường của mình, đường cong
gò má của cô cực kỳ dịu dàng, lông mi khẽ run, tầm mắt rũ xuống, anh
nhìn kỹ mấy lần, lại ở trong lòng an ủi mình còn nhiều thời gian, mới
nói: "Lần này không giống trước, món quà lớn này vốn là của em, chỉ là
vật về nguyên chủ mà thôi, hơn nữa, Phó tiên sinh ở dưới cửu tuyền có
biết, cũng sẽ rất vui vẻ ."
Tĩnh Tri có chút giật mình, cha cũng sẽ vô cùng vui vẻ sao?
"Là cái gì?" Tĩnh Tri không nhịn được mở miệng hỏi. Mạnh Thiệu Đình thấy bộ dáng của cô có chút chờ mong, cũng không muốn thừa nước đục thả câu,
nhưng lại nghĩ đến, chuyện này còn cần thời gian rất dài mới có thể làm
tốt, không bằng đợi sau khi chuyện hoàn thành lại nói cho cô biết, như
vậy chẳng phải coi là một kinh hỉ lớn sao?
Anh đưa tay nắm tóc
của cô quấn ở trên ngón tay ngắm nghía, trong con ngươi lại nổi lên một ý cười thản nhiên, môi mỏng cong lên thành độ cong mê người, anh muốn
càng tới gần cô một chút, trong lòng biết nội tâm của cô là một người
phụ nữ bướng bỉnh và bảo thủ, muốn cô tiếp nhận anh một lần nữa, không
thể nghi ngờ là còn khó hơn cả lên trời.
Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi lại có chút buồn bã, anh còn có cơ hội đợi ngày nào đó cô đổi ý sao?
Chắn ngang ở giữa bọn họ, còn có một Thiệu Hiên, vĩnh viễn đều có một Thiệu
Hiên, nói thật, tất cả đàn ông trên đời này, cũng không đáng làm đối thủ của anh, chỉ có Thiệu Hiên, trong tiềm thức anh rất sợ hãi.
"Chờ một chút, đợi làm xong chuyện, anh sẽ tặng cho em, bây giờ nói với em,
cũng chỉ là vui vẻ vô ích, còn một nửa chưa có hoàn thành đâu."
Anh thấy đáy mắt cô hình như có chút ảm đạm, không nhịn được lại mở miệng:
"Em đã lâu không có trở về tồi, không bằng ở chỗ này thêm mấy ngày, Phi
Đồng cũng nên đi thăm ông bà ngoại, Phó tiên sinh và phu nhân ở dưới cửu tuyền mà biết, nhất định sẽ rất vui vẻ, đúng rồi, nhà họ Mạnh đã đổi
chỗ ở, nhà cũ đã không còn, trước đây em cũng ở quen, mấy ngày này em
liền ở tạm nhà đó đi, được không?"
Đáy lòng Tĩnh Tri lại mâu
thuẫn không ngừng, nói thật, cô cũng không có quyến luyến gì nhiều với
nhà cũ của nhà họ Mạnh, mặc dù nơi đó đã từng để lại cho cô rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp, nhưng mà cũng từng là nỗi đau của cô, cho đến bây giờ cô
cũng không có quên, cảnh tượng bảy năm trước cô một thân một mình đi ra
từ trong nhà họ Mạnh.
Đoạn đường ngắn kia, cô đếm bước chân đi ra ngoài của mình, cũng chưa từng muốn quay đầu lại nhìn.
"Em, em vẫn là ở khách sạn thôi." Tĩnh Tri nhích thân thể ra, kéo ra một
khoảng cách nhất định giữa mình và anh, trong phòng mở một cái đèn, vì
là phòng bệnh, ánh đèn cung không sáng lắm, lúc này không khí có chút
mập mờ.
Mạnh Thiệu Đình nửa nằm ở trên giường nhìn cô, mặc dù cô
trải qua cuộc sống giày vò, nhưng lại vẫn như cũ bình thản như nước,
cuộc sống gian khổ có thể thay đổi bề ngoài của một con người, nhưng
không cách nào thay đổi lòng của họ, Tĩnh Tri vẫn là Tĩnh Tri, mặc kệ cô làm cái gì, mặc kệ bây giờ cô như thế nào, cô vẫn luôn là Tĩnh Tri yên
tĩnh đọc sách dưới cửa sổ phía tây.
"Phòng sách của em, anh vẫn giữ cẩn thận cho em, em không muốn đi xem sao?"
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, đáy mắt của anh dần dần có dòng nước
chảy ra ôn nhu như mật, giống như là một chất độc khiến cho người ta
không thể nào trốn tránh và kháng cự.
Tĩnh Tri chợt cả kinh, đáy lòng dần dần lại mềm mại và chua xót khổ sở, phòng sách của cô... vẫn còn giữ rất tốt sao?
Lúc trước ly hôn, cô không có mang gì đi cả, sau này cũng từng thỉnh thoảng nhớ tới lúc ở nhà họ Mạnh, nhưng bao giờ cũng rất nhanh liền bị áp lực
nặng nề của cuộc sống ném đến không còn tung tích, cô còn nhớ rõ, căn
phòng sách kia rất lớn, lấy ánh sáng vô cùng tốt, có một cửa sổ rộng
lớn, là nơi cô thích nhất.
Chỉ là sau khi rời khỏi nhà họ Mạnh,
cô không còn có thời gian yên lặng mà pha một ly trà, xem một quyển sách hay, lãng phí một buổi trưa.
Sinh mệnh giống như một con sông
dài, lúc lên lúc xuống, nhưng mà nếu đã trôi đi thì sẽ không quay lại
được, cũng không có cơ hội quay đầu lại nữ.
Tĩnh Tri chợt cúi đầu xuống, khóe môi cô nở ra nụ cười chua xót nhợt nhạt, đúng vậy, cô chưa
bao giờ nghĩ tới mình sẽ quay đầu lại, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một
ngày anh hồi tâm chuyển ý, tính tình cố chấp và quật cường đã ngấm ở sâu trong xương của cô vì vậy nên khi cô đã thật sự nhận thức một chuyện
nào, thì sẽ không thay đổi nữa.
Ngày cô và anh ly hôn, kết cục cũng đã định rồi, không phải sao?
Mặc kệ lúc này trong lòng của anh nghĩ gì, muốn làm cái gì, hay là thật
lòng với cô, hay là thật sự muốn quay đầu lại, nối lại tình xưa, cô cũng sẽ không đồng ý.
Nếu như trước khi cha gặp
chuyện không may, anh hiểu được tất cả, hiểu được cô chưa bao giờ từng ham tiền tài của nhà
họ Mạnh bọn họ, hiểu được cô không phải lấy đứa nhỏ trong bụng để đổi
lấy một khoản tiền lớn, nếu như lúc đó khi bi kịch xảy ra anh đứng ở bên cạnh cô, thì có lẽ cô sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nhưng mà bây giờ, bảy năm rồi, nhà không còn người cũng mất, thậm chí cô còn gả cho em trai
của anh, có đứa nhỏ, anh lại dùng lý do gì mà yêu cầu cô quay đầu lại?
"Không được, Mạnh tiên sinh, tôi vẫn nên ở khách sạn thôi." Cô ngẩng đầu lên,
vẻ mặt lạnh nhạt như nước, lúc nhìn anh, ánh mắt đó giống như giữa bọn
họ đã cách xa đến ngàn năm vậy.
Trong lòng của Mạnh Thiệu Đình
dâng lên thất vọng nói không nên lời, nhưng anh vẫn cố kìm nén sự mất
mác kia, không có ép buộc cô.
"Cũng được, để An Thành sắp xếp cho hai người."
Anh nói xong, cô nhẹ nhàng gật đầu, đứng lên đi qua ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô bỏ đi, chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt từng đợt
chua xót và khó chịu, ngay cả việc ngồi chờ một chút ở bên cạnh anh mà
cô cũng cảm thấy khó chịu, nếu như anh muốn cô quay đầu lại, làm sao có
thể được đây?
Anh không cách nào làm cho mình tiếp tục nhìn cô
nữa, chỉ cảm thấy liếc nhìn cô một cái, thì suy nghĩ giữ lấy cô ở trong
lòng anh sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Anh không phải đồ ngốc, lúc này,
anh mà cứng rắn ép cô, thì cũng chỉ làm cho lòng của cô càng lúc chạy
càng xa, càng ngày càng ghét bỏ anh hơn thôi, anh chỉ có thể chờ, chờ
đợi một cơ hội có thể khiến cho cô hồi tâm chuyển ý, chờ đợi một ngày cô tiếp nhận anh một lần nữa.
Không nóng nảy, thời gian còn dài, bên người cô luôn luôn cần một người đàn ông.
Trong phòng yên tĩnh lại, bầu không khí trở nên có chút lúng túng, Tĩnh Tri
ngồi ở chỗ kia, dần dần cảm thấy có chút khó chịu, cô lấy điện thoại di
động ra, tùy tiện tìm một trò chơi nhỏ, lại mãi mà không thể qua cửa ải
thứ nhất, trong lòng có chút bực bội không giải thích được, cô không
nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh vẫn là tư thế như trước, chỉ là hơi nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Tĩnh Tri đột nhiên cúi đầu, nắm chặt di động, cô lại hối hận, cô không nên
lưu lại, coi như là nửa tiếng, cô cũng nên rời đi, cách xa anh ra một
chút.
Suy nghĩ vừa động, lập tức muốn đứng lên, cửa bị người khác mở ra, sau đó liền nghe được một tiếng nức nở như là mèo nhỏ: "Mẹ..."
Tĩnh Tri ném điện thoại di động xuống, xoay người bổ nhào tới, nhanh chóng
ôm lấy bánh bao nhỏ đang dang hai tay nhỏ bé ra khuôn mặt đầy nước mắt
vào trong lòng: "Bảo bối, mẹ ở trong này, sao lại khóc thành như vậy?
Không cần sợ?"
Nghĩ lại thằng bé lớn như vậy, chưa từng rời khỏi
mình lâu như vậy, chưa từng ở chung một chỗ với người lạ lâu như vậy,
cho dù là Bình Bình từng trông con khi còn bé, nhưng khi đó con chỉ là
một đứa nhỏ, sao mà có ấn tượng được!
Là sơ sót của cô, người làm mẹ như cô, không có làm đúng bổn phận, may là bánh bao nhỏ của cô luôn
luôn nhu thuận, nhu thuận đến nỗi làm cho người ta đau lòng.
"Mẹ, con còn nghĩ là mẹ không cần con nữa, con còn nghĩ là bị bọn họ bán mất rồi..."
Trong lòng của bánh bao run sợ, chỉ chỉ mấy người đàn ông cao lớn thô kệch ở
phía sau, lại sợ hãi rụt vào trong lòng của Tĩnh Tri. Tĩnh Tri đau lòng
đến muốn khóc, chỉ có thể ôm chặt thằng bé dỗ dành lần nữa: "Bảo bối, mẹ sẽ làm sao có thể không cần con, con không nên nghĩ lung tung?"
"Nhưng mà cái chú cao cao kia..." Bánh bao nhỏ giơ một ngón tay lên len lén
chỉ chỉ vệ sĩ râu quai nón đang đứng ở cạnh cửa, lại lùi về trong lòng
của Tĩnh Tri, lẩm bẩm "Chú cao cao đó, dáng dấp của chú ấy rất giống với người buôn bán trẻ em, trong chuyện xưa mà mẹ kể, những người buôn bán
trẻ con đều là bộ dạng như vậy..."
Tĩnh Tri vừa đau lòng vừa buồn cười, mà vẻ mặt của vệ sĩ kia đã biến thành đen thui, Mạnh Thiệu Đình
cũng nở nụ cười, đôi mắt to của bánh bao nhỏ đảo quanh nhìn đến Mạnh
Thiệu Đình, liền có chút hiếu kỳ nhìn anh không hề chớp mắt.
Mạnh Thiệu Đình thấy bánh bao nhỏ nhìn anh, anh cũng có chút hiếu kỳ quan
sát nó, nhưng trong lòng đang oán thầm, lúc trước anh cố ý bảo bác sĩ
kiểm tra tỉ mỉ nhiều lần, đều nói đứa nhỏ này là của chú ba, nhưng hôm
nay anh nhìn thấy, liền cảm thấy đứa nhỏ này rất giống anh, nhưng màu
sắc của đôi mắt kia rõ ràng giống y chú ba, anh và anh cả đều là đôi mắt nhỏ, chú ba giống mẹ của mình, có một đôi mắt dài màu hổ phách, màu sắc con ngươi của đứa nhỏ này, trăm phần trăm đã nói lên thực sự là của chú ba...
Anh cũng có chút ảo não, nếu không phải bởi vì có đứa nhỏ là con, mẹ con sớm là người của chú rồi!