Anh cũng có chút ảo não, nếu không phải bởi vì có đứa nhỏ là con, mẹ con sớm là người của chú rồi!
Bây giờ có con, khiến cho mẹ con hồi tâm chuyển ý, chẳng phải là khó càng thêm khó sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ lập tức trở nên hung dữ,
bánh bao nhỏ vừa thấy, xoay người run rẩy một chút, lập tức nhào vào
trong lòng của Tĩnh Tri, nhắm chặt hai mắt, cả người cũng run lên...
Tĩnh Tri thấy con trai đột nhiên như vậy, cuống quít cúi đầu nhìn, bánh bao
nhỏ rất ủy khuất, vì sao mỗi một người ở nơi này đều đáng sợ như vậy,
vừa rồi chú cao cao kia vốn còn đang cười, đột nhiên liền trừng bé...
Hu, chẳng lẽ là dáng dấp của bé không có đáng yêu sao?
"Mẹ, về nhà... Không ở nơi này nữa..."
Bánh bao nhỏ đáng thương len lén liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình, vội vàng chui vào trong lòng mẹ lần nữa.
"Được, bảo bối, bây giờ mẹ sẽ mang con đi về được không?" Tĩnh Tri nói, cũng
không quan tâm gì khác, tùy ý cầm túi xách của mình lên rồi đi ra ngoài.
Lòng của Mạnh Thiệu Đình nóng như lửa đốt, không khỏi lại giận tên nhóc đáng ghét kia thêm mấy phần, một câu nói của nó thực sự là còn hiệu quả hơn
thánh chỉ! Tức chết anh mà!
An Thành thấy Tĩnh Tri ôm bánh bao
nhỏ đi ra ngoài, có chút nóng nảy nhìn Mạnh Thiệu Đình, lại thấy anh
ngồi yên ở chỗ kia, không nói gì cả, không khỏi sốt ruột, đẩy Bình Bình
một chút, ý bảo cô hãy nhanh mở miệng.
"Chị Tĩnh Tri..." Bình
Bình bị An Thành đẩy lảo đảo một chút, sau khi đứng vững liền vội vàng
nắm cánh tay Tĩnh Tri, lại nặn ra một khuôn mặt tươi cười; "Chị Tĩnh
Tri, chị lâu như vậy mới trở về, em rất nhớ chị, chị đừng đi ra ngoài ở
có được không? Em cũng nhớ bánh bao nhỏ ..."
Trên đường tới, An
Thành liền nói rõ với Bình Bình, nhất định phải tạo một cơ hội tốt cho
hai người này ở chung một chỗ, Bình Bình tự nhiên biết nên nói như thế
nào.
"Bình Bình... Chị cũng rất nhớ mọi người, nhưng mà...nếu không em cũng ở khách sạn với chị đi..."
"Chị Tĩnh Tri, chị đã tới nơi này, nói như thế nào Nhị thiếu cũng là chủ
nhân, phòng ở trong nhà nhiều như vậy, cần gì ở đi ra ngoài lãng phí
tiền, hơn nữa, bây giờ khách sạn cũng không có an toàn, chị và bánh bao
nhỏ ở lại đây sẽ tốt hơn, mỗi một phòng của chị, Nhị thiếu đều giữ rất
tốt, đều là bày trí theo sở thích của chị..."
Tĩnh Tri cúi thấp đầu, cô vẫn luôn không biết từ chối người khác, nhất là người vẫn móc tim móc phổi đối tốt với cô.
Bình Bình thấy biểu tình cô như vậy, đầu óc rất nhanh đảo quanh, lại giựt
giây nói: "Chị không muốn ở nhà cũ của nhà họ Mạnh, cũng nên đi Mai Viên và biệt thự Tây Giao nhìn một chút, tốt xấu gì chúng ta cũng ở nơi đó
lâu như vậy, hay là sẵn đi nhìn một chút, là một kỉ niệm đúng không?
Phòng ở đều giữ lại cho chị đấy, chị Tĩnh Tri, nói thật, sau khi chị đi, em cũng chưa từng đi qua Mai Viên và biệt thự Tây Giao, em cũng muốn đi nhìn thử, huống chi, Phi Đồng còn ở biệt thự Tây Giao đó mấy ngày mà,
một ít tã lót nhỏ và đồ dùng khi còn bé của nó vẫn còn ở đó..."
Tĩnh Tri vừa nghe cô nhắc tới con trai, trong lòng cũng có chút mềm nhũn,
lại nghĩ đến nghĩa trang cha mẹ đều ở ngoại ô phía tây, cũng có chút
động tâm, dù gì cũng không cần đi nhà họ Mạnh, ở chỗ đó đi thăm cha mẹ
cũng tiện, cô liền gật gật đầu: "Vậy cũng tốt, vậy chị liền đi biệt thự
Tây Giao nhìn một chút, cách nghĩa trang của cha mẹ cũng gần."
"Chị Tĩnh Tri, vậy thì quá tốt rồi, em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị
đấy! Tối nay em cũng ở nơi đó, em cũng không quay về nhà cũ!"
Bình Bình vui vẻ không thôi, An Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Mạnh
Thiệu Đình không hài lòng lắm, nhưng dù gì cô cũng chịu ở lại trong nhà
của anh, so với ở khách sạn xa lạ thì tốt hơn nhiều.
Ban đêm, Tĩnh Tri và bánh bao nhỏ được An Thành và Bình Bình bảo vệ đi xuống biệt thự Tây Giao.
Ngày hôm sau, Tĩnh Tri dẫn theo bánh bao nhỏ đi nghĩa trang cha mẹ để bái
tế, bánh bao nhỏ rất ngoan, Tĩnh Tri muốn bé dập đầu với ông bà ngoại,
mặc dù bé quỳ không ổn định, nhưng vẫn nhu thuận dập đầu.
"Mẹ, ông bà ngoại là ai?" Bánh bao nhỏ nhìn ảnh chụp trên bia mộ, không nhịn được hỏi.
"Chính là cha và mẹ của mẹ con đó."
Bánh bao nhỏ lập tức mở to hai mắt nhìn: "Cha và mẹ của mẹ con, có phải cũng thương mẹ giống như mẹ thương con không?"
Lòng Tĩnh Tri chua xót gật gật đầu, ôm chặt bánh bao: "Đúng, ông bà ngoại
tốt nhất, là người đối tốt với mẹ nhất trên đời, là người yêu mẹ nhất."
"Bánh bao cũng yêu mẹ nhất!"
Bánh bao nhỏ nắm lấy quả đấm nhỏ, nhìn thấy mẹ rơi nước mắt, nó cũng rơi
nước mắt theo; "Mẹ, có phải ông bà ngoại không ra ngoài nữa không?"
"Ông bà ngoại mệt mỏi, nên nằm xuống nghỉ mệt."
"Vậy con cũng không thể đánh thức bọn họ sao?"
"Được chứ, bánh bao nhỏ con lớn tiếng gọi, bọn họ sẽ nghe được."
Tĩnh Tri vừa muốn khóc lại muốn cười, thấy con trai thật sự đưa tay hợp lại
thành cái loa nhỏ, đặt ở bên miệng, dùng sức lớn tiếng hô lên: "Ông
ngoại -- bà ngoại -- hai người không nên ngủ nữa -- bánh bao nhỏ đến
chơi với hai người đây -- mau dậy đi -- ông ngoại -- bà ngoại -- "
Tĩnh Tri bỗng nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, nước mắt giống như không
cách nào dừng được, cuồn cuộn rơi, cha, mẹ, nếu như hai người còn sống,
nếu như có thể nhìn thấy Phi Đồng thì thật tốt?
Ít nhất con cũng
không phải một thân một mình, ít nhất con cũng có nhà để mà trở về, ít
nhất khi con có
ủy khuất cũng có người ôm lấy con, cha, mẹ... hai ngươi
nói cho con biết, con nên làm cái gì bây giờ? Bánh bao cũng sẽ lớn lên,
nếu như nó hỏi con cha ở nơi nào, con nên trả lời như thế nào?
Con đã hạ quyết tâm, cả đời này sẽ không tái hôn, nhưng con không biết con
có thể kiên trì không? Con cũng không biết tương lai có còn cám dỗ nào
nữa hay không? Nếu như lại xuất hiện thêm một người giống Thiệu Hiên,
đối xử tốt với con như vậy, con sẽ có thể khống chế được mình không động lòng không? Cha mẹ, cả đời này con sống mệt như vậy? Lúc nào thì con
mới có thể thật sự sống vì mình một lần? Lúc nào thì cuộc sống mới có
thể cho con một chút công bằng và ấm áp?
Nếu như hai người còn
sống, ít nhất con sẽ không cảm thấy mình bất lực như vậy,nếu như không
phải có Phi Đồng ở chung với con, thì dù cho có mười Phó Tĩnh Tri đi nữa cũng sẽ chết thôi.
Tất cả niềm tin và chống đỡ của con đều là vì Phi Đồng.
"Mẹ, vì sao ông bà ngoại không để ý đến con?" Bánh bao nhỏ hét đến mệt mỏi, dựa vào trong lòng mẹ hỏi.
"Bọn họ rất lớn tuổi, tai nghe không tốt, vậy để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta không ầm ĩ bọn họ nữa được không?"
"Nhưng mà... Bánh bao có mẹ thương, nhưng mẹ không có ai thương, mặc dù bánh
bao thương mẹ, nhưng mà bánh bao còn nhỏ như vậy, mẹ luôn thích khóc,
lúc khóc không có ai ôm mẹ... Nếu như ông bà ngoại tỉnh dậy, mẹ mà có
khóc, thì có thể được mẹ của mẹ ôm rồi..."
"Khi mẹ con khóc nữa, con hãy nói cho chú, chú ôm mẹ con có được không?"
Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, theo sát phía sau
rơi Tĩnh Tri truyền vào tai của bánh bao nhỏ, Bánh bao nhỏ đầu tiên là
hoảng sợ, sau đó lại cau mày làm như có chuyện phải suy nghĩ.
Mặc dù thoạt nhìn chú này không tốt lắm, thế nhưng hình như chú ấy đối với
mẹ rất tốt, hơn nữa, dưới tay của chú ấy quản nhiều chú lợi hại như vậy, nếu như chú ấy chiếu cố mẹ, sau này ai còn dám khi dễ mẹ?
"Em
nhìn em đi, ở đây gió lớn như vậy, em còn khóc, cũng không sợ gió lạnh
thổi thành đến bệnh." Mạnh Thiệu Đình kéo khóa áo khoác ngoài cho cô,
lại cúi đầu, rất tùy ý khoá kéo trên quần áo của cô kéo, quấn lại khăn
quàng cổ bị lỏng ra ở trên cổ cho cô, sau đó cũng không có nhìn cô, đưa
tay ra ôm lấy bánh bao nhỏ: "Lời nói lúc nãy của chú, con có đáp ứng
không?"
"Con nói cho chú biết? Mẹ luôn lén khóc vào lúc nửa đêm..."
"Ừ... con có thể gọi điện thoại cho chú, mẹ vừa khóc, con liền gọi cho chú được không?"
"Con không có di động." Con ngươi của bánh bao nhỏ vừa chuyển, giọng nói non nớt làm cho Mạnh Thiệu Đình nở nụ cười.
"Nếu như con nguyện ý hợp tác với chú, chú liền mua cho con một cái điện thoại di động được không?"
Bánh bao suy tính một hồi, trước khi mẹ lên tiếng liền gật gật đầu; "Được rồi, chúng ta ngoéo tay."
Bánh bao rất nghiêm túc vươn bàn tay nhỏ bé mang theo chút thịt nho nhỏ của
mình ra, Mạnh Thiệu Đình nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch một chút, khi Tĩnh Tri còn đang trừng lớn hai mắt, giơ ngón tay của mình ra, móc lấy tay
nhỏ bé của bánh bao.
"Mạnh Thiệu Đình, anh cũng làm bậy với bánh
bao sao? Thằng bé mới bây lớn, còn chưa tới hai tuổi, mua di động gì
chứ! Mạnh Phi Đồng, bình thường mẹ nói với con thế nào? Không được tùy
tiện lấy đồ của người khác!"
Tĩnh Tri nghiêm mặt, có chút buồn
bực, sao con trai ở trước mặt của mình ngoan như vậy, vừa đến trước mặt
của Mạnh Thiệu Đình liền giống như biến thành người khác!
Khuôn
mặt mủm mỉm của bánh bao lập tức xụ xuống, nó rút ngón tay của mình về,
lông mi thật dài chớp chớp, che lại đôi mắt xinh đẹp: "Mẹ, con không cần di động, mẹ đừng giận con."
"Con biết sai rồi là được rồi, chờ
con trưởng thành, thì muốn cái gì mẹ cũng sẽ cho con, nhưng không thể
nhận đồ của người khác."
"Tĩnh Tri, hình như anh không tính là người khác nha. Ít nhất..."
Mạnh Thiệu Đình nhún nhún vai, cúi đầu hôn bánh bao; "Ít nhất, anh cũng là bác của Phi Đồng."
Đáy mắt anh hiện lên một tia tự giễu, nhưng vẫn cười lớn, đại trượng phu, làm gì phải chấp nhặt những việc nhỏ chứ?
"Mạnh Thiệu Đình..."
"Đi thôi, ở đây nhiều gió, chúng ta về nhà đi." Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt đang đấu tranh của cô, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, dứt khoát
cầm tay cô rời đi.
"Em yên tâm, anh sẽ đối tốt với thằng bé, mặc dù nó không phải con của anh, nhưng bởi vì em, anh sẽ đối tốt với nó."