"Em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với thằng bé, mặc dù bé không phải là con
của anh, nhưng mà, bởi vì em, anh cũng sẽ tốt với bé." Anh một tay ôm
Bánh Bao nhỏ, một tay vẫn nắm thật chặt tay cô như cũ, lúc nói ra những
lời này, vẻ lạnh nhạt trên mặt anh, cũng không nhìn cô.
Chỉ có hơi lạnh trong gió, vạt áo khoác màu đen mỏng của anh bay phất phới ở trong gió, nhưng ngón tay của anh thì lại ấm áp, ấm áp này dọc theo đầu ngón tay của anh truyền đến lòng bàn tay của cô, cô chỉ cảm thấy ở nơi
giữa gió lạnh đầy trời này, vốn là giữa một loại tuyệt vọng không có
đường ra, giống như thấy được thuyền cứu giúp.
Thế nhưng thuyền
lại giống như là Nữ Vu (bà đồng) trong nước, cô ta vừa hát ca khúc tuyệt vời hấp dẫn người đi tới, rồi lại vừa để người chứng kiến vẻ xinh đẹp
của khoảnh khắc tử vong kia.
Là bắt được ấm áp và tốt đẹp ngắn
ngủi này sau đó chết đi, d!^Nd+n(#Q%*d@n không ngờ lúc dứt khoát né ra
xa xa, như mọi khi lại khiến mình giãy giụa trong bể khổ bao la bát
ngát?
Tĩnh Tri thở phào một hơi thật dài, cô đón gió mở to hai
mắt, dường như gió này có thể thổi đi tất cả mâu thuẫn giãy giụa của cô.
Bánh Bao nhỏ nằm ở trên vai Mạnh Thiệu Đình, cảm thấy cái này và cái ôm của
mẹ không cùng một kiểu, cái ôm của mẹ thì mềm mại ấm áp, thế nhưng cái
ôm của chú này lại rất lớn, rất rắn chắc, cũng rất ấm.
Bánh Bao nhỏ len lén nghĩ ở trong lòng, cảm giác khác nhau như vậy, có phải là cảm giác của ba hay không?
Bé cắn ngón tay béo múp míp của mình, chớp chớp hai mắt thật to, lại xoay
đi xoay lại trong ngực Mạnh Thiệu Đình, cánh mũi hơi mấp máy, hình như
đang ngửi mùi trên người anh.
Khi đi tới chỗ xe thì Tĩnh Tri rốt cuộc dừng bước, cô đưa tay, mở miệng nói với con trai: "Bảo bối, tới chỗ mẹ nào."
Mặc dù Bánh Bao nhỏ hơi lưu luyến cái ôm của Mạnh Thiệu Đình giống như là thuyền lớn vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời của mẹ.
Tĩnh Tri ôm Bánh Bao nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của bé, lúc này
mới mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn Mạnh Thiệu Đình, chậm rãi
nói ra: "Mạnh tiên sinh, tôi nghĩ, tôi và Bánh Bao nhỏ cần phải về."
Mạnh Thiệu Đình mới nghe những lời này, đầu tiên là hơi sửng sốt, chợt, bóng đen nhuộm trong đôi mắt của anh nhưng lại dần dần chảy xuôi ra nụ cười
không sao cả, anh nghiêng người sang, nửa tựa vào trên xe, cằm kiên nghị hơi nâng lên nhìn chăm chú mặt của cô.
Tóc của cô bay lượn ở
trong gió, gió thổi tung tóc mái trên trán cô, vết thương kia vẫn có
phần đập vào mắt như cũ, anh cứ nhìn cô như vậy, sau đó nghe thấy tiếng
nói của mình: "Được."
Trong mắt Tĩnh Tri thoáng chuyển qua vẻ
kinh ngạc, cô cho là dựa theo tính tình trước sau như một của anh, nên
vừa đấm vừa xoa hoặc là quấn quít làm phìên, nhưng chưa từng nghĩ đến,
anh cứ thả cô đi như vậy.
"Anh nói được, hiện tại, cứ đi."
Tĩnh Tri ôm Bánh Bao nhỏ chặt hơn một chút, nhẹ nhàng cắn môi dưới, một đôi
mắt giống như là Lưu Ly trắng đen rõ ràng, trong suốt rõ ràng nhìn về
anh.
"Được, bây giờ vẫn chưa đến giữa trưa, thời gian còn kịp, anh để An Thành đưa các em về, nếu không anh cũng không yên tâm."
Nụ cười của Mạnh Thiệu Đình sâu hơn một chút, anh đưa tay nhéo nhéo mặt
của Bánh Bao nhỏ, nhéo bé nhe răng trợn mắt kêu lên oa oa, anh thì cười
càng vui vẻ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước kề vào bên tai Bánh Bao
nhỏ nói khe khẽ; "Không được quên lời chú đã nói với cháu đó."
Bánh Bao nhỏ lập tức trợn to hai mắt, cũng nằm sấp ghé vào bên tai anh nói khe khẽ: "Mẹ khóc cũng phải nói cho chú biết sao?"
Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng gật đầu, lại bóp nhéo nửa gương mặt khác của bé,
cảm xúc núc ních thịt như vậy thật là làm cho anh có chút không nỡ bỏ,
một ngày nào đó, dù sao cũng phải có một ngày, anh và Tĩnh Tri, nhất
định cũng phải có một đứa bé, đứa bé đáng yêu giống như là Bánh Bao nhỏ
vậy.
"Lên xe đi, bên ngoài lạnh." Mạnh Thiệu Đình mở cửa
xe, thấy Tĩnh Tri ôm Bánh Bao nhỏ đi vào, anh
mới đóng kỹ cửa xe, An Thành lái xe, anh cũng ngồi ở dãy sau.
Xe
ra khỏi công viên tưởng niệm, lại đổi hướng ra khỏi thành phố, sau đó
lại đi lên cao tốc thành phố C, cho đến lúc này, Tĩnh Tri mới không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn anh, sao anh còn không xuống xe?
Dường như biết cô muốn hỏi cái gì, Mạnh Thiệu Đình nửa nheo mắt nhỏ giọng
nói: "Dù sao cũng không có việc tiện thể đưa các em về."
Tĩnh Tri xoay người lại, nhìn ngoài cửa sổ màu xanh lá cây lướt qua thật nhanh,
dọc đường phong cảnh đều lặp lại, vào mắt hoàn toàn đều là cây cối xanh
biếc như nhau, nhưng cô vẫn đang nhìn, không thấy nhàm chán.
Cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mà anh thì nhìn cô.
Chặng đường này vốn là rất dài, anh lại cảm thấy hơi ngắn, không ngờ từng
cười nhạo người khác ngây thơ, bây giờ đến phiên bản thân mình, mới
biết, không phải anh chín chắn hơn so người khác, mà là anh còn chưa tìm được người làm cho anh ngây thơ.
Sắc trời thì dần dần tối, trong xe lại không mở đèn, Bánh Bao nhỏ ngủ thiếp đi, rất ngoan ngoãn vùi ở trong ngực Tĩnh Tri.
Ngoài cửa sổ kia có ánh sáng đèn đường màu quýt chiếu tới đây, đã cho giữa
hai người bọn họ thêm chút xíu vầng sáng ấm áp, Mạnh Thiệu Đình bệnh mới vừa khỏi, giờ phút này lại cảm thấy hơi không khoẻ, anh quay đầu sang
cúi đầu ho khan vài tiếng, An Thành quay đầu lại nhìn anh: "Nhị thiếu,
có phải anh lại không thoải mái rồi phải không?"
Mạnh Thiệu Đình hơi khoát tay;"Không nghiêm trọng, tốt nhất anh lái xe đi."
Anh nói xong, lại nặng nề ho khan mấy tiếng, Tĩnh Tri
vốn là muốn mắt điếc
tai ngơ, nhưng lúc này hơi mềm lòng, cô quay mặt liếc nhìn anh: "Anh về
nên khám bác sĩ thật kỹ một chút, ho khan lâu, không tốt."
Mạnh
Thiệu Đình không hề gì cười nhẹ một tiếng, lười biếng dựa vào trên ghế
xe, anh kéo lung tung cà vạt, để cho hô hấp của mình càng thông suốt hơn chút, mới yếu ớt đáp: "Không có việc gì, cơ thể của mình tự anh biết."
Tĩnh Tri muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu xuống không nói nữa.
Xuống cao tốc, chỉ hơn 10' sau thì vào nội thành, lại đi một lát, xe liền chạy đến chỗ chung cư Tĩnh Tri ở.
Tĩnh Tri mở cửa xe, lúc chuẩn bị xuống xe, cuối cùng cô vẫn xoay người lại,
khẽ mỉm cười với anh: "Cám ơn anh tiếp đãi mấy ngày này, cám ơn anh đưa
tôi về, trời đã khuya rồi, tôi sẽ không mời anh lên uống ly nước, Mạnh
Thiệu Đình. . . ."
Anh cho cô một ánh mắt hỏi dò, Tĩnh Tri cắn
chặt môi, chợt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý dứt khoát, từng chữ
từng câu của cô, giống như là đâm vào tim của anh.
"Chuyện Trương Dương, đã qua thì qua đi, tôi không truy cứu nữa, hi vọng anh, về sau. . . . Đừng tới nơi này nữa, cũng không nên, lại đến can thiệp cuộc sống
của tôi và Bánh Bao nhỏ. Tôi đi nha . . . . Anh chú ý giữ gìn sức khoẻ
hơn."
Cô nói xong, nhìn anh, ánh mắt giống như là ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Mạnh Thiệu Đình khẽ gật đầu, ánh mắt lại toàn là đen tối sâu không thấy đáy, Tĩnh Tri đóng cửa xe rời đi, mà anh ngồi trên xe không nhúc nhích, chỉ
là ánh mắt đuổi theo cô xuống xe, sau đó nhìn cô từng bước từng bước rời đi chưa từng quay đầu lại.
Cô đã sớm vào thang máy, đã sớm không thấy được, nhưng Mạnh Thiệu Đình vẫn giữ nguyên tư thế ngồi kia, ánh
mắt của anh thì đặt tại nơi đó, lúc lâu không nhúc nhích.
"Nhị thiếu. . . . . ."
An Thành thấy anh thật lâu không nhúc nhích, hơi lo lắng gọi anh.
Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới khẽ giật giật giống như còn sống, âm thanh anh
vô cùng khàn khàn, cũng rất mệt mỏi, nghe qua làm cho người ta cảm thấy khổ sở.
"An Thành, cho tôi điếu thuốc."
Anh hút xong một điếu rất nhanh, rồi lại tiếp tục muốn một điếu, anh vừa
hút thuốc lá vừa dùng sức ho khan, lòng An Thành như lửa đốt, muốn đi
lấy nước cho anh, nhưng anh lại chợt ngẩng đầu lên, một đôi mắt chứa một chút đỏ ngầu, cứ nhìn An Thành như vậy.
"Nhị thiếu?"
"Anh có nghe thấy không An Thành?"
"Cái gì. . . . . ."
"Trong lòng cô ấy, tôi chính là tên khốn nạn Thập Ác Bất Xá (mười tội nặng
không tha thứ), cô ấy nói chuyện Trương Dương đã qua thì qua đi, cô ấy
nói về sau để tôi đừng xuất hiện nữa, cô ấy không muốn thấy tôi, cô ấy
vẫn không muốn gặp tôi, An Thành, anh nói cho tôi biết, người phụ nữ này rốt cuộc trong lòng cô ấy đang suy nghĩ gì? Tôi đây đã ăn nói khép nép
dụ dỗ cô ấy đối tốt với cô ấy, sao cô ấy còn chưa hài lòng? Tôi chưa
từng đối xử với người phụ nữ nào như vậy? Cô ấy còn muốn thế nào nữa. . . ."
Mạnh Thiệu Đình nói rất nhanh, nói xong lời cuối cùng, thì
anh có phần không thể thở được, ho khan dữ dội khiến mặt của anh nghẹn
đỏ bừng, anh cúi người xuống, dùng sức nắm chặt ngực của mình, giống như cứ ho như vậy thì lục phủ ngũ tạng sẽ ho ra ngoài . . . .
"Thiếu gia, tôi đưa anh đi bệnh viện, anh ho khan quá nhiều rồi!"
An Thành thấy anh gần như đã sắp thở không nổi, trong lòng thấy sợ, anh
khởi động xe chạy quay đầu xe lại rồi chuẩn bị đi tìm bệnh viện, hô hấp
của Mạnh Thiệu Đình cũng dần dần ổn định, anh đưa tay ngăn anh ấy lại,
hơi mệt mỏi lắc đầu: "Về thôi, tôi muốn trở về."
An Thành không
dám trái lời theo ý của anh, anh ấy yên lặng lái xe, trong kính chiếu
hậu, anh ấy thấy Mạnh Thiệu Đình cứ ngồi như vậy, cũng không nhúc nhích, anh chưa từng quay đầu lại liếc mắt nhìn, ánh mắt lạnh nhạt giống như
vậy, giống như là người ở nơi đó, hoàn toàn không có quan hệ gì với anh.
Tĩnh Tri vẫn đứng ở trước cửa sổ, mãi đến khi xe rời đi, cô mới yên lặng kéo rèm cửa sổ lên, cô thay áo ngủ xong, yên lặng đi tắm, sau đó rót cho
mình một ly trà, cô cảm thấy không buồn ngủ, bèn lấy quyển sách đi tới
trước cửa sổ, bật một chiếc đèn bàn yên lặng xem.
Xem một chút, nước mắt của cô bắt đầu tùy ý chảy xuôi xuống phía dưới, làm ướt mấy hàng chữ viết rõ ràng trên trang sách ——