Nhìn một chút, nước mắt của cô bắt đầu chảy xuôi xuống phía dưới, làm ướt mấy hàng chữ viết rõ ràng trên trang sách -
Tại sao khi nhìn thấy anh, đáy lòng không thể bình tĩnh giống như mặt hồ
không gợn sóng, tại sao khi đang nói chuyện với anh, lại không nhịn được giống như cô gái nhỏ miệng lưỡi bén nhọn đấu khẩu với anh, tại sao khi
đứng bên cạnh anh, luôn muốn thoát đi, mà lúc chạy ra xa, lại bắt đầu
nhớ nhung, tại sao nhìn theo bóng lưng tịch liêu của anh, em sẽ cảm thấy không cách nào khống chế chua xót đang dâng lên trong cổ.
Có lẽ
em không còn yêu anh, không, có lẽ em chỉ yêu thời gian xuyên qua bóng
lưng của anh, có lẽ, em chỉ yêu anh trong quá khứ mà bản thân đã hèn mọn yêu.
Tĩnh Tri chậm rãi nằm trên bàn, cô đè nén tiếng khóc của
mình, nhưng không cách nào khống chế được nước mắt, cô từng hận sự yếu
đuối và nhỏ bé của bản thân, là người phụ nữ không có chỗ dựa vào, không có tư cách yếu ớt, nhưng cô vẫn khóc vào ban đêm, sẽ không khống chế
được mà khóc tỉnh từ trong mộng.
Ngay cả bánh bao nhỏ chưa đầy hai tuổi cũng biết, biết cô vẫn len lén khóc một mình.
Sao cô lại như vậy? Rốt cuộc trong lòng cô, vẫn còn khổ sở hay mong đợi cái gì?
Tĩnh Tri kinh ngạc đứng lên, cô đi tới trước bàn trang điểm, kéo tầng ngăn
kéo cuối cùng ra, hai hộp nhỏ nằm bên trong, trong chiếc hộp màu đỏ, là
nhẫn kim cương tình nhân của cô và Thiệu Hiên, mà trong hộp gỗ đàn
hương, để một cây lược.
Cô cứ đứng như thế ở đó, bả vai không
cách nào khống chế bắt đầu rung động, lúc rời khỏi Thiệu Hiên, cô lấy
nhẫn kim cương từ trên tay anh xuống, lúc rời khỏi Thiệu Đình, cô thần
xui quỷ khiến cầm cây lược này.
Lòng của cô, rốt cuộc đang nghĩ về ai, rốt cuộc nghiêng về, là ai?
--- ---------- -----
Nước Mĩ, California.
Ánh mặt trời nơi này vẫn đẹp đẽ như cũ, lá cây cọ kêu sột soạt trong gió, biển như đang ngủ không có âm thanh.
Người đàn ông dáng người cao to thẳng ngồi trước cửa sổ, trên mắt anh quấn
một vòng băng gạc trắng thật dày, có một bác sỹ nước ngoài chòm râu tươi tốt đang thận trọng tháo từng lớp băng.
Rèm cửa sổ thật dày màu sắc rất tối, che ánh mặt trời phía ngoài.
Bác sỹ đó dùng tiếng anh nói với Mạnh Chấn Tông: “Đôi mắt tam thiếu gia đã
mất ánh sáng hơn hai năm, không biết lần này có thể nhìn thấy ánh sáng
không, hy vọng Thượng đế phù hộ, để cậu ấy có thể thấy California xinh
đẹp lần nữa.”
“Những ngày qua thật sự làm khổ bác sỹ Francis, Thượng đế sẽ phù hộ Thiệu Hiên.” Ông cụ Mạnh lẩm bẩm mở miệng.
Trong khoảng thời gian này dáng vẻ già nua hiện ra rõ ràng, ông vừa lo lắng
cho thân thể con yêu, lại vừa lo lắng cho tình trạng trong nước, ngày
mai ông nên bay về Trung Quốc, không biết chờ ở đó, là gió tanh mưa máu
gì, đã tốn quá nhiều ý định trên đứa thứ hai, quay đầu lại, nhưng chỉ là công dã tràng, ông đã hết sức thất vọng, may mà con cả có tâm tư sâu
hơn, dã tâm càng lớn hơn, cũng là con trai ruột của ông, Mạnh thị rơi
vào trong tay con trai ruột, dù sao cũng tốt hơn phải nhìn anh em bọn
chúng tranh nhau để cho người khác ngư ông đắc lợi, ông đã già, không
quản được quá nhiều, ông chỉ muốn ở trong vương quốc gia tộc mình, sống
thọ và chết tại nhà, giữ được mặt mũi đi gặp tổ tông!
Cuối cùng, một vòng băng gạc được cởi ra, Mạnh Thiệu Hiên đưa tay che mắt theo bản năng, anh cảm giác hơi chói mắt.
Cặp mắt bác sỹ Francis sáng lên, cuống quýt
nhỏ giọng hỏi thăm: “Tam thiếu gia có cảm giác gì? Con mắt của ngài mất ánh sáng quá lâu, phải dần dần thích ứng với ánh sáng.”
Thật ra
trong phòng rất tối rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy chói mắt, đây là một dấu hiệu cực tốt, ánh mắt của anh đã có cảm giác, kích thích với ánh sáng
cũng tương đối nhạy bén, nói không chừng, lại trải qua một đợt điều trị, anh có thể thấy lại được ánh sáng!
“Mắt hơi đau… Cảm giác, muốn chảy nước mắt…”
Đáy lòng Mạnh Thiệu Hiên cũng dần kích động, mấy lần trước lúc mở băng ra,
anh không hề có chút cảm giác nào, còn lần này, anh cảm thấy ánh sáng rõ ràng, còn rõ ràng cảm tháy huyệt vị xung quanh mắt hình như hơi đau, có cảm giác, dù sao cũng hơn không cảm thấy được, đây có phải là dấu hiệu
mắt sẽ hồi phục không?
Bác sỹ Francis liếc nhìn Mạnh Chấn Tông,
trong mắt cũng có khuây khỏa: “Đây chính là chuyện cực tốt, ngày mai tôi lại thu xếp tái khám một lần, để giáo sư khoa mắt viện y học quốc gia
kiểm tra thêm một lần cho tam thiếu gia, tôi xem mắt tam thiếu gia cũng
nhanh bình phục!”
“Ông nói thật?” Mạnh Thiệu Hiên lập tức kích
động đứng lên, anh thậm chí còn dựa vào hình ảnh mơ hồ trước mắt tìm
được vị trí tiên sinh Francis.
“Đương nhiên là thật, bằng kinh nghiệm nhiều năm của tôi phán đoán, mắt của tam thiếu gia hồi phục thị lực trong tầm tay.”
Chuyện đã từng ngày nhớ đêm mong một khi biến thành sự thật, cảm giác giống
như thấp thỏm lo âu trong mộng, Mạnh Thiệu Hiên kinh ngạc xoay người lại, anh tự tay nhẹ nhàng vuốt ve hai mắt mình,
đôi mắt này, rốt cuộc có cơ hội nhìn Tri Tri lần nữa, cuối cùng cũng có
cơ hội, nhìn đứa bé của bọn họ…
Từ khi chia ra đến giờ, đã hai
năm, bây giờ Tri Tri cô ấy ở đâu? Vẫn còn bị Mạnh Thiệu Đình giam giữ,
hay đã thoát khỏi Mạnh Thiệu Đình, vẫn ở chỗ nào đó chờ anh?
“Cha.” Mạnh Thiệu Hiên đột nhiên xoay người lại mở miệng với Mạnh Chấn Tông đang nước mắt tuôn đầy
mặt.
Tiên sinh Francis đã lặng lẽ lui ra ngoài, Mạnh Chấn Tông lau nước mắt rồi
đi tới nhẹ nhàng cầm tay con trai, hai cha con, trong hai năm qua cũng
là lần đầu tiên ngồi chung một chỗ.
Mạnh Chấn Tông càng là lần đầu tiên nghe được Thiệu Hiên gọi ông một tiếng cha.
Trong lòng ông cảm thấy rất an ủi, lại thân mật vỗ vỗ tay con trai, “Đây đúng là chuyện cực tốt, mẹ con, nếu mẹ con biết, nhất định rất vui vẻ…”
Mạnh Thiệu Hiên cố nén lệ trong mắt, anh đột nhiên mò mẫm đứng dậy, sau đó
đĩnh đạc quỳ thẳng xuống trước mặt Mạnh Chấn Tông: “Cha, con van ngài
một chuyện, xin ngài đồng ý với con có được không?”
Mạnh Chấn
Tông lập tức hơi giật mình, đứa con trai này của ông, từ trước đến giờ
phóng đãng không khuôn phép, từ nhỏ ông đã buông xuôi ràng buộc nó,
khiến tính tình con trai càng vô pháp vô thiên, từ trước đến giờ chưa
từng đặt bất kỳ ai vào trong mắt, từ nhỏ đến lớn, đây càng là lần đầu
tiên ông nghe con trai nói một chữ xin.
Nhưng mặc dù trong lòng lộ vẻ xúc động, nhưng ông vẫn mơ hồ hiểu con trai muốn làm gì, sắc mặt không khỏi khó coi.
Người phụ nữ kia, đã phá hủy đứa con thứ hai nhà mình, bây giờ thằng ba vẫn
còn nhớ nó mãi không quên, Mạnh Chấn Tông ông còn chưa chết đâu! Muốn
con trai ông yêu thương nhất ở chung một chỗ với con hồ ly tinh đó, trừ
phi ông nuốt cục tức này!
“Con muốn cái gì, cha cũng sẽ đồng ý với con, nhưng nếu con muốn vẫn là cô ta, thì thôi đi.”
Mạnh Chấn Tông hờ hững nói xong, quay mặt qua chỗ khác.
Trong hai năm qua Mạnh Thiệu Hiên vừa đấm vừa xoa thử vô số lần, lần này càng quỳ xuống buộc bản thân gọi ông một tiếng cha,
nhưng không ngờ, tim ông vẫn hung ác như vậy, hơn hai năm, đứa bé của
anh cũng hai tuổi rồi? Ông còn định để người cả nhà bọn họ tách ra tới
khi nào?
“Mạnh tiên sinh, ngài lần này, đồng ý cũng được, không
đồng ý cũng được, tôi nghĩ ngài sẽ không quên, lúc tôi vừa tới
California, tôi đã nói rồi, từ đó về sau tôi không phải họ Mạnh nữa, tôi cũng không phải tam thiếu gia nhà họ Mạnh, nếu như thế, chuyện của tôi, sẽ không tới phiên Mạnh tiên sinh nhúng tay, ngày trước mắt tôi không
thấy được, tôi muốn trở về vốn không thể, nhưng bây giờ, tôi có thể thấy được, tôi chính là bò cũng muốn bò về nước, trở lại bên cạnh vợ và con
trai tôi, hễ ngài có chút đau lòng với tôi, áy náy với mẹ tôi, cũng
không nên cản tôi!”
“Khốn kiếp! Con còn mặt mũi nói đến mẹ con?
Nếu mẹ con còn sống, nhìn con hồ đồ như vậy, cũng sẽ giận chết! Phó Tĩnh Tri là cái quái gì? À? Cô ta là chị dâu hai của con, bởi vì tác phong
không đứng đắn, đã làm chuyện không thể để người nhìn thấy, nhà họ Mạnh
chúng ta không giữ được cô ta, con thật oách, bị một con đàn bà đê tiện
như vậy mê hoặc thần hồn điên đảo, sao con xứng đáng với người mẹ đã
chết của con? Bây giờ an phận mấy năm, lại náo loạn đòi đi về, cũng
không cần tiền đồ của con?”
Mạnh Thiệu Hiên nghe đến đó, không
nhịn được cười lạnh, anh dứt khoát đứng lên, đưa tay chỉ Mạnh Chấn Tông, cười lạnh liên tục mấy tiếng mới khinh thường mở miệng: “Tiền đồ? Ông
cho rằng cái gọi là tiền đồ trong miệng ông là thứ tôi muốn? Đúng, ông
có thể vì tiền đồ không cho mẹ tôi vào cửa, nhưng tôi không làm cầm thú
như vậy được! Tĩnh Tri đã gả cho tôi, chúng tôi cũng có đứa bé, nếu ông
còn một chút lương tâm, cũng không nên buộc chúng tôi chia lìa như vậy,
tôi cũng nói cho ông biết, mặc kệ trong lòng các người mắng cô ấy như
thế nào, coi cô ấy là hạng người gì, nhưng trong lòng tôi, cô ấy là vợ
tôi, là người phụ nữ duy nhất tôi yêu, cả đời này, người nào còn muốn
chia rẽ tôi và Tĩnh Tri, Lê Thiệu Hiên tôi không ngại cha con trở mặt
thành thù, cũng không quan tâm nhiều hơn vài kẻ địch, lại càng không
quan tâm, từ bỏ cái mà ông gọi là tiền đồ!”
“Được, thật sự được,
là con trai tốt tôi nuôi!” Mạnh Chấn Tông nghe lời nói vô pháp vô thiên
như vậy của con trai, giận quá thành cười, ông chống gậy run rẩy đứng
lên, giống như trong nháy mắt già nua đi mười mấy tuổi: “Con không ngại
cha con trở mặt thành thù, con không ngại nhiều thêm mấy kẻ địch, rất
được, con trai tôi nuôi, kết quả vì một người phụ nữ mà nói như vậy,
ngay cả gốc rễ của mình đều quên hết!”