Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Thay Đổi Dữ Dội


trước sau

“Con không ngại cha con trở mặt thành thù, con không ngại nhiều thêm mấy kẻ địch, rất được, con trai tôi nuôi, kết quả vì một người phụ nữ mà nói ra như vậy, ngay cả gốc rễ của mình đều quên hết!”

Mạnh Chấn Tông nói đến đây, đột nhiên tức giận vung gậy nhắm vào đầu gõ xuống, Mạnh Thiệu Hiên tránh không tránh, cứ cứng nhắc chịu đánh, mặc dù Mạnh Chấn Tông tuổi già hơi sức yếu, nhưng cái này quả thực dùng hết sức toàn thân, Mạnh Thiệu Hiên bị ông gõ xương bả vai giống như muốn nứt ra, cả người lảo đảo ngã xuống đất…

Một gối anh chạm đất, cứng rắn cắn răng không để cho mình phát ra chút xíu âm thanh, rồi lại bởi vì dù sao mắt cũng vừa mới có dấu hiệu chuyển biến tốt, thấy đồ vẫn còn tương đối mơ hồ, lúc ngã trên đất đột ngột đụng vào càng xe, Mạnh Thiệu Hiên chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt trên trán đánh tới, anh sờ chỗ đau theo bản năng, lại chạm đến ướt át dinh dính, đáy lòng bất giác bắt đầu rét run.

Ánh mắt anh mất ánh sáng nhiều năm như vậy, cũng tìm hiểu chút kinh nghiệm, trong ngày thường bác sỹ từng dặn df rất nhiều lần, tâm tình phải thả lỏng, tin thần phải vui vẻ, không thể bị kích thích, không thể va chạm, thần kinh chung quanh mắt đều rất nhạy cảm yếu ớt, anh lại không giống người bình thường, bây giờ đụng chạm như ậy, không phải sẽ vừa vặn kích thích mắt bắt đầu trở nên ác liệt chứ?

Dù sao Mạnh Chấn Tông cũng thật lòng thương đứa con trai này, thấy con máu chảy đầy mặt, không nhịn được vừa tức vừa hối hận, ông luôn hiểu rõ ràng tính tình Thiệu Hiên, chính là đứa nhỏ ương bướng không đụng phải tường không từ bỏ, bây giờ ông cứng đối cứng với nó, tổn thương tình cha con không nói, lại càng đẩy nó về phía Phó Tĩnh Tri!

Cũng chỉ là một phụ nữ, giờ ông tốn nhiều tâm tư làm dịu mấy ngày, chờ mắt nó tốt lên rồi giới thiệu mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cho nó, tuổi Thiệu Hiên nhỏ như vậy, không có đạo lý cứ cố chấp, lại nói tướng mạo Phó Tĩnh Tri thường thường, bây giờ tuổi cũng lớn, ông không tin cô ta còn có sức quyến rũ như vậy! Khiến Thiệu Hiên không dứt bỏ được!

“Mọi người chết hay sao? Còn không mau mời bác sỹ tới đây chữa thương cho tam thiếu gia!”

Cuối cùng Mạnh Chấn Tông đau lòng con trai, ra sức chống gậy dùng sức gõ, Tống Cảnh nghe tiếng vội vàng chạy vào, liếc nhìn Mạnh Thiếu Hiên đầu mặt đầy máu, ngược lại sợ đến mặt cũng trắng bệch rồi, cô xoay người kêu người giúp việc đi mời bác sỹ, vừa vội vã đỡ Mạnh Thiệu Hiên dậy, có người giúp việc nhanh trí lấy túi cấp cứu tới trước, Tống Cảnh vô cùng đau lòng, cố nén nước mắt rửa sạch vết thương sơ qua, cô chỉ sợ động tác mạnh làm đau anh, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên chỉ ngồi sững sờ ở đó không nhúc nhích, giống như người bị thương không phải anh, Tống Cảnh không nhịn được lòng chua xót, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tam thiếu gia, ngài, sao phải khổ như thế chứ?”

Náo loạn với ông cụ thành như vậy, chẳng lẽ ngài muốn ở đây không thấy được mặt trời?

Tuy rằng em muốn ở chung một chỗ với anh cả dời, nhưng không muốn nhìn thấy anh cả ngày buồn bực không vui, nhân vật giống như anh, nên đi ra ngoài thế giới, mà không phải ở chỗ này ăn uống miễn phí chờ chết.

“Tiểu Cảnh, cô chăm sóc Thiệu Hiên cho tốt, tôi mệt mỏi, lên lầu trước.”

Mạnh Chấn Tông thấy dáng vẻ không nhúc nhích của con trai, chỉ mặc cho Tống Cảnh định đoạt, giống như không có sức sống, trong lòng ông vừa đau vừa hận, nghĩ đến trong nước Thiệu Đình cũng náo loạn đến tình huống như vậy, lòng ông càng thêm như lửa đốt, không thể thiếu, Thiệu Hiên vẫn tiếp tục ở đây là tốt, bây giờ chuyện quan trọng nhất của ông chính là giải quyết xong chuyện giữa Thiệu Đình và nhà họ Thẩm.

Thẩm Mạn Quân đó, vốn nghĩ cô ta là một người tốt, nhưng không ngờ lại cũng là đồ vô dụng như vậy, đã nhiều năm như thế, chẳng những quan hệ với Thiệu Đình không một chút tiến triển, ngược lại càng thành như nước với lửa, đến bây giờ, lại để cho Thiệu Đình náo loạn đòi ly hôn, có thể thấy được, hoàn toàn không có thành tựu! Tốn công để ông cho ông và phu nhân đầu tư nhiều tâm tư lên người cô ta như vậy, ngay cả trái tim con trai cũng không nắm được, trong ngày ầm ĩ gia đình không yên, con dâu như vậy, nếu thật sự không cần cũng không có gì ghê gớm!

Nhưng nhức đầu chính là, nếu chơi cứng với nhà họ Thẩm, chẳng phải những thứ đã đến tay phải nhổ ra? Nhà họ Thẩm chỉ có một con gái bảo bối này, cơ nghiệp của nhà họ Thẩm và Mạnh thị không phân cao thấp, về sau đều của Thiệu Đình, Thiệu Đình chính là nhà họ Mạnh, nếu quả nhiên náo loạn nhất định ly hôn, chẳng phải gà bay trứng vỡ?

Mạnh Chấn Tông càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, càng nghĩ càng hận Phó Tĩnh Tri, nghe trong nước truyền tin tới, ý tứ trong ngoài đều nói Thiệu Đình và Phó Tĩnh Tri đó lại nối lại rồi, khoảng thời gian trước hai người vẫn lưu lại cạnh nhau mấy ngày, Mạnh Chính Tông nghĩ đến đây, càng thêm nghiêm mặt, Phó Chính Tắc là nhân vật nào, sao lại dạy dỗ ra một đứa con gái táng tận lương tâm như vậy? Nếu thật sự khiến người phụ nữ không biết xấu hổ kia thực hiện được, mặt mo mấy đời của ông nên đặt đi đâu?

Nghĩ như vậy, trong lòng có tính toán, chuyện này kéo dài nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc hoàn toàn khoét bỏ u ác tính này rồi!

“Tam thiếu, ngài đây là thế nào, tốt xấu gì ngài nói một câu đi?” Tống Cảnh băng bó đơn giản vết thương cho anh, thấy anh chỉ ngồi đờ đẫn, hai tròng mắt cứ nhìn thẳng vào cửa sổ, cũng không nhúc nhích.

“Tống Cảnh, tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi muốn về nước, tôi muốn tìm cô ấy.”

Hai tay Mạnh Thiệu Hiên đặt bên chân níu chặt từng chút một, giọng nói của anh rất thấp, nghe hình như suy yếu vô lực, nhưng Tống Cảnh biết quyết tâm của anh có bao nhiêu mãnh liệt, hơn
hai năm, anh chưa bao giờ có ngày nào dừng lại ý niệm này.

Nhưng mà, không có giấy chứng minh, không có hộ chiếu, không có tiền, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có, anh đi như thế nào?

Động tác dọn dẹp lại túi cấp cứu của Tống Cảnh cũng chậm lại, cô giật mình nhìn anh, nhìn gò má mơ hồ không rõ dưới ánh sáng đèn mờ trong phòng, trong lòng dâng lên chua xót và khổ sở không nói ra được, “Tam thiếu gia, ngài còn không thể quên được cô ấy sao? Cô ấy bây giờ, nói không chừng đã không còn nhớ ngài…”

“Tri Tri sẽ không quên tôi đâu, cô không hiểu rõ cô ấy.” Mạnh Thiệu Hiên lắc đầu, đột nhiên quay mặt nhìn Tống Cảnh, trong ánh mắt mang theo thành khẩn: “Tống Cảnh, mắt tôi sắp tốt rồi, cô có thể giúp tôi không? Giúp tôi rời đi trở về nước lúc này?”

Tống Cảnh sợ hết hồn, xua tay lia lịa: “Tam thiếu gia, cái này không thể được, nếu bị ông cụ biết, ngay cả tính mạng em cũng không giữ nổi!”

Mạnh Thiệu Hiên chỉ cảm giác hy vọng dâng lên một chút xíu lại tan vỡ, anh thu lại ánh mắt dừng trên mặt Tống Cảnh, hơi tự giễu nỉ non: “Là tôi lỗ mãng, mẹ kiếp ai cũng vô dụng, lần này, chính là bằng bất cứ mạng nào của tôi, tôi cũng phải trở về.”

“Tam thiếu gia, ngài tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ…”

“Làm chuyện điên rồ? Tôi còn không đần như vậy, bà xã và đứa bé của tôi còn đang chờ tôi trở về, tôi không chết dễ dàng như vậy!” Mạnh Thiệu Hiên chợt cười nhạt vài tiếng, anh ngước mắt lên nhìn phòng ngủ của Mạnh Chấn Tông trên lầu hai, gần như cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Cô đi nói cho lão già họ Mạnh, nếu ông ta muốn ở đây có một mạng, thì cứ cố gắng trói buộc tôi đừng cho tôi rời khỏi nơi này, nước Mỹ chính là quốc gia chú trọng nhân quyền, ngược lại tôi thật sự muốn nhìn một chút, chuyện này náo loạn ra, người nào đẹp mặt nhất!”

Mạnh Thiệu Hiên nói xong, đột nhiên quơ lấy ấm trà tử sa trên bàn nước, ném mạnh lên mặt đất, choang choang lớn khiến mấy người giúp việc cũng sợ đến thay đổi sắc mặt, Tống Cảnh cũng sắc mặt trắng bệch che lỗ tai ngồi đó há to miệng không nói ra lời, Mạnh Thiệu Hiên vỗ nhẹ tay, hừ lạnh cười khẽ một tiếng, xoay người sờ soạng đi ra ngoài…

--- ---------- -----

“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Mạn Quân nghiêng qua trên giường, tóc dài xốc xếch xõa bên gối, trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng, sắc mặt trắng bệch, hai gò má hơi sưng vù, mà hốc mắt cũng hồng một mảnh, một cánh tay gầy yếu lộ ra bên ngoài, thỉnh thoảng cô sẽ đau xé cõi lòng khụ ra mấy tiếng, chỉ có điều đôi mắt hồi lâu chưa mở ra.

Lúc cô nói câu này, thở hổn hển lợi hại, giọng nói hồng hộc giống như tiếng ống bễ tan hoang, mà trong phòng lớn như thế, rèm cửa sổ sát đất kéo ra một nửa, che ánh mặt trời hơi nóng, mà chỗ khác bên cửa sổ, Mạnh Thiệu Đình đứng đó, anh mặc bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu khói cũng lộn xộn mở hai nút cổ áo, không thắt cà vạt, lộ vẻ lỏng lẻo.

Một tay anh cắm vào túi quần, thân thể dựa trên vách tường, một tay khác cầm điếu thuốc, nhưng không hút, chỉ thỉnh thoảng bắn ra tàn thuốc, trên sàn nhà bằng gỗ tếch đắt tiền đã rơi xuống một tầng bụi, ánh mặt trời chiếu vào, có thể nhìn thấy có rất nhiều bụi bặm nhảy múa trong cột sáng, Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn vài cái, nụ cười bên môi dần thay đổi thành giễu cợt.

Mạn Quân, có khác gì mấy người phụ nữ đầu óc sắc bén muốn làm người tình của anh, ngồi lên vị trí này rồi, có ai nguyện ý chắp tay lui ra?

Không phải ai cũng ngốc như Phó Tĩnh Tri, dễ dàng tặng đồ nắm trong lòng bàn tay cho người khác, dĩ nhiên, cũng không phải người phụ nữ nào có ý định đơn thuần và sạch sẽ giống như Phó Tĩnh Tri.

Mạn Quân luôn miệng nói yêu anh, không có anh không được, không có anh sẽ chết, nói một cách thẳng thừng, cô yêu hơn chính là cái danh nhị thiếu phu nhân nhà họ Mạnh, yêu hơn chính là ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ khi khoác tay anh đi trước mặt mọi người!

“Mạn Quân, chuyện cho tới bây giờ, cô còn cho rằng cô không buông ra, tôi thật sự không có cách nào?” Mạnh Thiệu Đình nhấc một tay lên, chính xác ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, anh nở nụ cười lười biếng, chậm rãi đi tới bên giường Mạn Quân, đứng lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện