Cô nói xong liền đem Tĩnh Tri đẩy đi lên cầu thang, Tĩnh Tri có chút khẩn
trương, nhưng cũng ngại làm lỡ chuyện của Thanh Thu, đành phải nhắm mắt
gật đầu một cái, đi lên lầu. . . . . .
Khi đó cũng đã gần hoàng
hôn, thành phố A từ trước đến giờ mùa hè vô cùng nóng bức, nhưng căn
biệt thự xinh xắn này được cây cối bao bọc xung quanh, mặc dù không bật
điều hoà, nhưng lại rất mát mẻ, cầu thang bằng gỗ nên khi bước lên sẽ
tạo nên tiếng động lộc cộc lộc cộc, Tĩnh Tri vịn lan can đi lên mà mồ
hôi rịn ra đầy lòng bàn tay, trong lòng cũng bị những tiếng động có quy
tắc kia làm cho khẩn trương hơn.
Cô hy vọng cầu thang này cứ mãi đi thẳng lên, mãi không có điểm cuối.
Cô cũng hy vọng, cô là cô gái làm chuyện này dứt khoát như chặt đinh chém
sắt, chứ không phải giống như bây giờ, cho dù đưa ra quyết định gì, đều
do dự không dứt khoát, lưỡng lự không chắc chắn, hoặc là hối hận, hoặc
là tự trách.
Nhưng mà dù dài đến đâu cũng sẽ có điểm cuối, ngoài khoảng cách cũng là khoảng cách.
Lúc đi tới khúc quanh ở tầng hai, Tĩnh Tri dừng lại trước một cái cửa sổ
nhỏ, trước mắt là những cành lá màu xanh um tùm, cô không nhịn được vươn tay ra, ngón tay chạm vào lá cây lành lạnh, thì cảm thấy trong lòng
cũng bình thản theo, hương hoa táo thơm ngát, mặc dù đã tàn gần như
không còn nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những bông bé tí tẹo lẫn trong
những cành lá, không ngờ vẫn để cho người ta người thấy hương thơm vui
vẻ kia, Tĩnh Tri hít sâu một hơi, ngón tay đang để trên song cửa sổ nắm
chặt lại, trong lòng của cô cũng dần dần ổn định lại, sau đó đưa ra
quyết định cuối cùng.
Mặc kệ là do anh bị thương nên cô mới trở
về cũng được, hay là do ở những tình cảm cô kiềm chế tận đáy lòng cô cảm thấy không cam lòng và khuất phục hoặc là một lần nữa lòng thù hận lại
nổi lên, tóm lại là cô đã quay trở lại.
Thay vì để từng chuyện từng chuyện tới tìm cô, không bằng cô chủ động đối mặt một lần.
Tĩnh Tri xoay người lại, cất bước lên lầu, tầng hai có ba phòng, chỉ có một
phòng ở giữa là đang khép hờ, Tĩnh Tri bước tới, đang muốn gõ cửa, chợt
nghe thấy giọng một cô gái vang lên ở bên trong.
"Thiệu đình, ngủ cũng tới chiều rồi, bụng cũng đã đói rồi, ăn ít cháo?"
Giọng nói kia rất quen thuộc, không cần phải nói cũng biết là của Thẩm Mạn
Quân, cánh tay đang giơ lên của Tĩnh Tri, lại kinh ngạc dừng lại, trong
lồng ngực không biết dâng lên mùi vị gì, giống như là chua xót, lại
giống như là đau khổ, cô không có cách nào khiến mình bước vào, cô nên
lấy thân phận gì để đi vào? Người đàn ông nằm trong đó, người đàn ông mà cô muốn tìm, lại là chồng của người khác.
Tĩnh Tri đang muốn xuay người rời đi, lại nghe thấy giọng nói của Thiệu Đình chậm rãi vang lên, có chút lạnh lùng và xa cách: "Để ở đó đi."
Một lúc lâu sau, trong không gian rộng lớn như vậy không khí bắt đầu trở
nên ngột ngạt, lòng bàn tay của cô cũng không ngừng ra mồ hôi.
. Trên người là chiếc áo sơmi bằng tơ lụa màu đen, dính sát vào sống lưng nóng bỏng giống như bị lửa đốt vậy, vài sợi tóc rối rũ xuống theo hai
bên má quấn lên cần cổ trắng như tuyết, càng cảm thấy trên da thịt như
bị kim đâm, Tĩnh Tri cảm thấy trong lòng tràn ngập sự uất ức mà không
nói ra được, lại cảm thấy xung quanh hốc mắt cũng cảm thấy đau xót giống như bị kim châm, cô cắn môi, ngón tay để trên vách tường lạnh như băng, nhưng vẫn không thể làm cho mình tỉnh táo.
"Mạn Quân, cô không cần phải ngày ngày ở lại chỗ này, hãy trở về đi."
Giọng nói của anh lại vang lên, Tĩnh Tri run lên bần bật, không nhịn được nghiêng tai sang lắng nghe.
Lúc nghiêng đầu, qua cánh cửa khép hờ cô nhìn thấy Thẩm Mạn Quân ngồi bên
giường của anh, Tĩnh Tri chỉ tháy một bóng lưng lạnh nhạt, chắn lại tầm
mắt của cô, cũng che khuất Mạnh Thiệu Đình.
Thẩm Mạn Quân cầm một cái khăn lông trong tay, đang cúi đầu làm như không nghe thấy lời nói
của Mạnh Thiệu Đình, chuyên tâm lau chùi cánh tay cho anh.
Dđienn damn leie quyýdon Tĩnh Tri đứng sững sợ, dần dần cảm thấy sự chua xót
bắt đầu lan ra từ trong xương tuỷ, dọc theo mạch máu lan ra khắp toàn
thân của cô, không biết tại sao cô cảm thấy đứng thẳng cũng khó khăn,
cũng không biết tại sao trong lòng lại có cảm xúc như vậy, mang theo
chút mất mát, và mang theo chút buồn phiền không diễn tả thành lời.
Bởi vì trước giờ chưa từng suy nghĩ sẽ quay đầu lại, cho nên cô chưa bao
giờ chú ý tới Thẩm Mạn Quân, mà bây giờ, cô không nhịn được mà sinh lòng hoài nghi, Thẩm Mạn Quân trong lòng Mạnh Thiệu Đình, rốt cuộc có vị trí như thế nào, quan trọng như thế nào? Dđienn damn leie quyýdon
Nếu nói là anh không có thiện cảm với cô ta, tại sao lại còn giữ cô ta ở bên cạnh, còn làm ra hành động thân mật như vậy?
Cô vẫn còn đang lâm vào trầm tư của mình, bất chợt sau lưng vang lên một
giọng nói, mang theo vẻ khiếp sợ không dám tin: "Phó tiểu thư?"
Tĩnh Tri đáp lại một tiếng theo bản năng rồi xoay người rời đi chỗ khác, thì nhìn thấy An Thành mồ hôi đầy người đang xách mấy cái túi đứng ở dưới
lầu, mà theo sau đó, trong phòng vang ra một tiếng "Rầm", tiếp theo là
tiếng kéo ghế ra, và những tiếng bước chân vang lên, nghe như mang theo
vài phần hốt hoảng.
Chuyện cho tới bây giờ, ngược lại Tĩnh Tri
lại cảm thấy không vội, cô trấn tĩnh lại, cười một tiếng với An Thành
đang đi lên lầu: "Anh đi đâu về à?"
An Thành còn có chút không
phản ứng kịp, giống như đầu óc bị đần độn giơ giơ cái túi trong tay lên: "Phu nhân dặn dò, đưa cho Nhị thiếu một chút thuốc bổ, nói tôi đưa
tới."
Tĩnh Tri cười gật đầu một cái, chợt đưa bàn tay trắng nõn
ra trước mặt của An Thành, cầm lấy mấy cái túi ở trong tay, đôi mắt của
cô không phải rất to nhưng rất trong suốt, ánh mắt dịu dàng, đôi môi
hồng khẽ nở nụ cười, giọng nói dễ nghe vô cùng: "Đưa tôi đi."
"Hả?" An Thành kinh hãi trợn to hai mắt: "Phó tiểu thư, cô, cô muốn làm gì?"
Tĩnh Tri muốn trả lời, sau lưng vang lên tiếng mở cửa, sắc mặt của
Thẩm Mạn
Quân trắng như tờ giấy, nhìn cô với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Ba
người trong khoảng thời gian ngắn không ai nói nên lời, một lúc sau,
cũng là người đang nằm trên giường trong phòng bệnh Mạnh Thiệu Đình phá
vỡ bầu không khí im lặng này: "An Thành ở bên ngoài sao?"
An Thành xoay mình phản ứng kịp, luôn miệng đáp lời: "Dạ, thiếu gia, là tôi."
"Cậu đi vào đây đi."
"Dạ, thiếu gia."
Tĩnh Tri khẽ nghiêng người, An Thành gật đầu một cái với cô, cũng không dám
nhìn Thẩm Mạn Quân, liền cúi đầu bước nhanh đi vào gian phòng.
Anh ta đi vào, Mạn Quân đi ra, cửa bị An Thành đóng lại, mi tâm của Tĩnh
hơi nhíu lại, Mạnh Thiệu Đình không biết cô đang ở bên ngoài sao? Tại
sao lại không có hành động gì vậy?
"Phó Tĩnh Tri, sao cô lại
tới?" Đáy mắt của Mạn Quân như phun ra ngọn lửa, cô ta bước lại gần một
bước, giọng nói cũng khàn đến doạ người.
Lúc này Tĩnh Tri mới
nhìn rõ cô ra, vừa nhìn thấy, bất thình lình bị sợ hết hồn, so với mấy
tháng trước thì cô ta gầy hơn rất nhiều, hơn nữa không chỉ đơn thuần là
gầy, mà giống như là mất hết tinh thần và sức sống, một đôi mắt tối tăm
vô hồn, làn da cũng xám xịt không sức sống, sắc mặt cũng không tốt mặc
dì có lớp son phấn che đi nhưng cũng không giấu được tinh thần sa sút,
trong khi đó thoáng một cái, mới chỉ là người phụ nữ vừa hai mươi tuổi,
xem ra so với cô, còn già hơn nhiều.
Tĩnh Tri không nhịn được có chút đồng tình và tự trách, vẻ kháng cự ở đáy mặt cũng thoáng giảm đi
một chút, bỗng nhiên cô có cảm giác, mình không nên tới.
"Cô còn
muốn hại anh ấy thành cái dạng gì nữa? Thiệu Đình có thể sẽ bị tàn phế,
tất cả cũng đều tại cô, do cô Phó Tĩnh Tri! Tại sao cô vẫn không chịu bỏ qua cho anh ấy? Chúng tôi cũng đã kết hôn rồi, Phó Tĩnh Tri, cô hãy suy bụng ta ra bụng người nghĩ tại sao lại quấn lấy anh ấy không chịu buông ra?"
Tốc độ nói chuyện của Mạn Quân rất nhanh, nhưng giọng nói lại cố gắng nhỏ lại.
Trong một khoảng thời gian ngắn Tĩnh Tri không phản bác được, Mạn Quân nói
không phải không có lý, bọn họ đã kết hôn rồi, dù thế nào đi nữa, bây
giờ cô quay trở lại, tóm lại là không đúng đạo lý.
Mặc dù khi ban đầu Thẩm Mạn Quân là kẻ thứ ba giữa bọn họ, nhưng mà bây giờ, cô không
phải là đi vào con đường cũ của Thẩm Mạn Quân sao? Trời cao cũng biết
trêu ghẹo lòng người quá. dfien ddn lie qiu doon
"Cô bỏ qua cho
chúng tôi đi Phó Tĩnh Tri, bây giờ cái gì Thiệu Đình cũng không có, anh
ấy không có quyền không có tiền, cô còn quấn lấy anh ấy làm cái gì?" Đôi mắt của Thẩm Mạn Quân đột nhiên sáng lên, thậm chí trên mặt của cô ta
còn hiện lên vẻ thẹn thùng cười lộ ra lúm đồng tiền: "Bây giờ anh ấy đã
mất tất cả, sẽ không có người phụ nữ nào quấn lấy anh ấy không buông
nữa, chỉ có tôi, mặc kệ là anh ấy có tiền hay không có tiền, mặc kệ là
anh ấy lành lặn hay tàn tật, cho dù anh ấy có trở nên như thế nào đi
chăng nữa, tôi cũng vẫn muốn đi theo anh ấy, cũng chỉ có tôi là đi theo
anh ấy……" dfien ddn lie qiu doon
Tĩnh Tri nghe thấy cô ta nói
những lời này, chợt cũng có chút giận, cô ta định tội cho tình cảm của
Phó Tĩnh Tri là tham lam hám giàu sao?
Đúng rồi, sợ rằng Thẩm Mạn Quân vẫn còn nhớ tới chuyện năm đó cô lừa từ trong tay bà Mạnh một chút tiền kia.
Cô vừa tức vừa buồn cười, người phụ nữ này cũng quá bảo thủ đi, thật sự
cho là tình yêu của mình rất vô tư và vĩ đại sao, người khác liền muốn
hồi báo cô ta mà quay sang yêu cô ta sao? dfien ddn lie qiu doon
Cô cân nhắc một chút, đang muốn mở miệng, cửa phòng lại mở ra, An Thành
với vẻ mặt sợ hãi đang đứng ở cửa, nhìn Tĩnh Tri một cái thật nhanh, rồi lại hốt hoảng thu hồi ánh mắt, anh ta ấp úng hồi lâu, cho tới khi Tĩnh
Tri không bình tĩnh được nữa: "An Thành anh muốn nói điều gì với tôi?"
An Thành lại có chút lúng túng nhìn Tĩnh Tri một cái, lúc này mới lí nhí
như con muỗi nhỏ giọng nói: "Phó tiểu thư, thiếu gia nói là, trời nóng
nực, không cần cô lại mệt nhọc bôn ba tới chỗ này, muốn tôi đưa cô về. . . . . ."
"Anh nói cái gì?" Tĩnh Tri xoay người kinh ngạc một
chút, có chút không dám tin nhìn An Thành, lập tức nắm chặt mấy cái túi
trong tay, vẻ mặt đau thương, nhưng không nén được vẻ không dám tin.
le^e quyy do^nn
Thẩm Mạn Quân nghe xong lời nói này, ngược lại
cảm thấy rất hả hê, cô ta cười ha ha một tiếng, ánh mắt sáng như ngọc:
"Phó Tĩnh Tri, cô không nghe thấy sao? Thiệu Đình muốn cô rời đi, anh ấy không muốn gặp cô! Cô cũng đừng quay lại nữa mất công lại bị đuổi thì
rất mất mặt!"