Chừng mười năm làm đồ cưới cho người khác, ai sẽ cam lòng?
Trong lòng anh dời sông lấp biển, nhưng trên mặt lại là không lọt giọt nước, Mạnh Chấn Tông nói chuyện với anh trong một lát, cũng hơi mệt mỏi, ý bảo anh đi ra ngoài, Mạnh Thiệu Tiệm kính cẩn chào đi ra ngoài, cho đến khi lên xe, anh mới nặng nề nện một đấm ở trên cửa sổ xe!
Lại một lần nữa anh có phần không cách nào khống chế cảm xúc của mình, nhiều năm như vậy, anh tự cho là mình có thể lô hỏa thuần thanh (đạt tới trình độ tốt nhất) khống chế vẻ mặt của mình, khống chế vui giận của mình, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, anh phát hiện mình không thể tiếp tục duy trì biểu hiện bình thản nho nhã lạnh nhạt giả dối đó nữa.
Anh sẽ không buông tay, nếu như anh đã làm chủ tịch Mạnh thị, vị trí kia dù như thế nào cũng là của anh, đúng, anh thích quyền lợi, loại ham thích chém giết không thấy máu này, nếu ai muốn tranh giành với anh, cho dù là thân nhất anh cũng sẽ không chút nào nương tay.
Trong đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu, nhưng anh lại nở nụ cười tàn khốc, tiếng cười kia dần dần bành trướng, vang vọng khủng bố ở trong buồng xe.
Mạnh Thiệu Tiệm anh đeo mặt nạ làm người mấy chục năm nay, bây giờ thật sự là đủ rồi.
Anh nên có được, anh sẽ không bao giờ chắp tay nhường người khác nữa, quyền cũng được, địa vị cũng được, phụ nữ cũng được, anh đều sẽ đoạt lại từng chút từng chút một.
Mạnh Thiệu Đình, anh cũng không muốn như vậy, nếu chú cạnh tranh công bằng với anh, thua như vậy thì anh thua không có câu oán hận nào, nhưng thói đời này quá bất công đối với anh, về sau chú lại làm sao khiến anh cho chú một công bằng?
Anh ngồi ở trong xe thật lâu, lúc này mới khởi động xe, rời đi cái nhà không có một chút ấm áp này.
**********
Nửa tháng sau. (cách tai nạn xe cộ của Thiệu Đình hai tháng)
"Anh có thể đi được chưa? Còn ỳ ở chỗ này không xuất viện làm gì?"
Tĩnh Tri vừa cúi đầu gọt vỏ trái cây vừa hỏi, ngón tay trắng noãn của cô ở trên quả táo đỏ tươi đặc biệt đẹp mắt, vỏ trái cây hình xoắn ốc dần dần buông xuống dưới, động tác trên tay của cô không ngừng, ánh mắt khẽ mở liếc nhìn anh.
Mạnh Thiệu Đình vừa xem email kinh doanh trên laptop vừa thỉnh thoảng nhíu mày gõ vài chữ, vốn là không muốn sớm như vậy đã bắt đầu công việc, nhưng ai biết trước đây không lâu công trình Tĩnh Viên lại gặp phải một số trở ngại, Hà Dĩ Kiệt ra nước ngoài họp, anh hiện nay là một người vô danh tiểu tốt (người không có tiếng nói, vai trò quan trọng), ông cụ lại lên tiếng, không ai dám mở cửa cho anh, vẫn là Bắc Thành hoạt động trên dưới, mới vào sau ba ngày đình công lại tiếp tục thi công, chi phí đút lót này, có lẽ là khấu trừ ra từ trong mấy tài sản anh cho Tĩnh Tri.
Tĩnh Viên không phải là một công trình nhỏ, một ngày còn chưa xây xong, ngay cả một ngày cũng là cái động không đáy, coi như giờ phút này anh còn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không thể không rẽ ra chút suy nghĩ bắt đầu sự nghiệp bận rộn.
Thật may là công ty anh và Bắc Thành hoạt động tốt đẹp, coi như anh bị thương không cách nào đến công ty, thì từ trên xuống dưới vẫn dựa theo quy củ tốt mà anh đặt ra lúc trước phát triển tiếp, cũng để anh không cần lo lắng quá mức, tuy là cứ như vậy, mỗi ngày vẫn có email công việc xử lý không xong.
"Hiện tại anh không có chỗ ở, cứ ở chỗ này của Bắc Thành mấy ngày nữa." Anh hơi nghiêng người, há mồm cắn lên quả táo thơm ngọt, dọa cô vội vàng thu dao về, lại vuốt ve ngực hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Anh không cần mạng nữa? Không thấy dao của em vẫn còn ở chỗ này đấy?"
Mạnh Thiệu Đình cười mê hoặc lòng người, ngón tay lại đang gõ mấy cái trên bàn phím, mới vừa đóng laptop lại bỏ ở một bên, thuận tay kéo cô dựa vào trong lòng ngực mình, hai cánh tay vòng lại chặt chẽ, đã giam giữ cả người cô ở trước ngực, tiếng nói của anh vô cùng gợi cảm, rung động ở bên tai cô: "Em chịu để anh bị thương được à?"
Tĩnh Tri thẹn thùng mặt đỏ bừng, dao trong tay giơ lên vài lần, rồi lại hung hăng để lên bàn, "Không phải thấy anh là một bệnh nhân, anh xem em có dám hay không?"
Cô và anh cãi vả, nhưng anh lại rất vui vẻ, tình cảnh này nhìn thế nào cũng giống như là liếc mắt đưa tình.
Qua hơn một tháng này, quan hệ giữa bọn họ thật giống như đang trải qua ấm áp từng ngày từng ngày, không có cãi vả, cũng không có tổn thương lẫn nhau, không có lời chói tai khó nghe, tuy hình như cô còn hơi mâu thuẫn đối với anh, nhưng trong phần lớn thời gian, anh xử lý công việc, cô ngồi đọc sách bên cạnh, thỉnh thoảng, anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình yên, mặt mày xinh đẹp, ánh mắt gợn sóng trong veo, bộ dáng nhã nhặn lịch sự như ở trong nhà cũ họ Mạnh năm đó, dáng vẻ cô ngồi ở dưới cửa phía tây.
Anh không muốn lại tiếp tục phủ nhận, thoáng phác hoạ ra một màn cô ngồi đọc sách ở chỗ đó, vào mấy năm trước, cũng đã in dấu thật sâu ở trong lòng của anh.
"Tĩnh Tri. . . . . ." Anh chợt xúc động, ôm lấy cô thật chặt, hơi thở nóng bỏng sát chỗ cổ cô, đốt nóng lên mỗi một tấc da thịt của cô, d!^Nd+n(#Q%*d@n cô khẽ giãy giụa một chút, cúi đầu xuống, anh chỉ thấy cái cằm tinh tế khéo léo của cô, đường cong duyên dáng ở khoé môi cô, không nhịn được hôn lên, nhàn nhạt mổ hôn: "Tĩnh Tri. . . . . ."
"Anh muốn làm gì?" Tĩnh Tri đẩy anh, tay nắm chặt quả táo kia, nước ngọt dính thấm ướt lòng bàn tay, nhớp nhúa hơi khó chịu, giống như là cảm giác gió thổi ở trên người vào ngày hè nóng bức.
"Bây giờ anh có thể đi bộ, em có bỏ đi hay không?"
Hơi thở của anh trở nên hơi dồn dập, chỉ cần hôn như vậy, cũng là một loại hành hạ.
Da của cô quá mềm mại, anh chỉ hôn nhẹ nhàng, sau đó đã để lại dấu đỏ nhạt, anh không dám nghĩ, có một ngày lúc anh hôn cả người cô, sẽ là phong cảnh quyến rũ như thế nào?
"Không biết." Tĩnh Tri thành thật trả lời, cô là không biết thật, những ngày qua người nhà họ Mạnh và Mạn Quân cũng chưa từng tới, mấy lần cô đã sắp quên mất anh có bà xã, trong bầu không khí tuyệt vời, lúc hai người đều cảm thấy vô cùng hòa bình và yên tĩnh, cô thừa nhận là cô cảm động, nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô không biết mình nên dùng lập trường gì để ở lại.
Thật ra thì, dù cho cô nói muốn đi, cô cũng biết, xưa đâu bằng nay, cô không đi được.
"Anh có chuyện, suy nghĩ rất lâu, có lẽ nên nói cho em biết." Mạnh Thiệu Đình biết vì sao tinh thần của cô luôn suy nghĩ không chắc chắn, anh nghĩ thời gian dài, nếu quả thật là mình quan tâm cô, muốn giữ cô lại, cũng không nên để cho lưng cô gánh trách nhiệm nặng nề như vậy.
Là anh phạm sai lầm, không có đạo lý để cô đến gánh chịu hậu quả như thế.
"Có chuyện gì?" Cô hơi tò mò xoay mặt nhìn anh, môi cũng quẹt qua gương mặt của anh, trái tim anh run lên, ôm cô chặt hơn, trong ánh mắt lại là lạnh lùng kiêu ngạo không ai bì nổi: "Quan hệ giữa anh và Thẩm Mạn Quân, anh nghĩ, hiện tại nên nói cho em biết."
Anh vốn không muốn khiến Mạn Quân quá khó xử, lại nói, nhiều năm nay dây dưa giữa anh và cô lâu như vậy, anh không cách nào yêu cô ấy, nhưng cũng không có nghiêm khắt với cô ấy, thật sự không cần thiết lại tiếp tục như vậy, anh muốn để cô âý chủ động buông tay, như vậy ở trên thể diện của cô cũng sẽ coi được, dù sao cũng là cô ấy không cần Mạnh Thiệu Đình anh, nhưng đến bây giờ, cô ấy vẫn dây dưa đến cùng không thả như cũ, mà mỗi lần Tĩnh Tri nghe thấy tên cô ấy, vẻ mặt cũng cô đơn rõ rệt.
Anh không đành lòng thấy cô như vậy tiếp nữa.
"Quan hệ giữa anh và Thẩm Mạn Quân?" Tĩnh Tri hơi trố mắt, vịêc này còn phải nói sao? Hai người bọn họ ai cũng biết là quan hệ vợ chồng.
"Đúng, quan hệ của anh và Thẩm Mạn Quân." Mạnh Thiệu Đình cười bướng bỉnh: "Bọn họ đều cho rằng bọn họ tính kế anh, ai ngờ, chẳng lẽ Mạnh Thiệu Đình anh mặc cho bọn họ tính kế chứ? Bọn họ không dùng thủ đoạn quang minh chính đại, chẳng lẽ anh lại phải Quang Minh Trác Nhiên (ngay thẳng rõ ràng)?"
Tĩnh Tri khẽ cau mày, tay lại có phần căng thẳng nắm chặt lại, cô ngửa mặt nhìn anh, lại thấy đôi mắt sâu xa của anh hơi nheo lại, bên môi lại có nụ cười mỉa mai như vậy, cô không nhịn được lạnh run, trải qua cuộc sống yên tĩnh những ngày qua, cô gần như đã sắp quên mất, Mạnh Thiệu Đình không phải như Thiệu Hiên là người đơn thuần không có mưu kế, từ trước đến giờ anh là người có thủ đoạn tàn nhẫn tàn khốc vô tình!
"Anh làm cái gì?" Cô ấp úng hỏi, trong lòng có mong đợi, nhưng lại có sợ hãi và hồi hộp không nói ra được.
"Cũng không coi là gì, khi đó ba bắt em trộm giá thầu thấp lại bị kiện cáo ép buộc anh cưới Mạn Quân, lúc đó anh không có biện pháp thứ hai, chỉ có đồng ý, nhưng mặc dù anh đồng ý, nhưng trong lòng thì căm ghét vô cùng, phải biết, đời anh hận nhất người khác tính kế anh, hận nhất người khác lừa gạt anh!"
Lúc anh nói lời này, vẻ mặt hơi dữ tợn, Tĩnh Tri xoay người run lên, dường như tim cũng muốn nhảy ra ngoài! Anh nói, hận nhất người khác tính kế anh. . . . . .
"Hôn lễ là thật, nhưng trừ lần đó ra, tất cả đều là giả, quan hệ vợ chồng của anh và cô ấy, hoàn toàn không có đủ hiệu lực pháp luật."
Anh nói mây gió điềm nhiên, giống như chuyện không có liên quan gì, nhưng Tĩnh Tri lại cảm thấy lạnh lẽo không nói nên lời, mặc dù lòng cô có khúc mắc với Mạn Quân, nhưng đối xử với một người phụ nữ yêu anh như vậy, tàn nhẫn biết bao?
Mạn Quân một lòng một dạ yêu anh, mặc dù anh không thương cô ấy, nhưng không cần trả thù sai lầm đời cha ở trên người của Mạn Quân chứ?
Từ bài học bị thương của mình, lúc trước chẳng phải cô đã từng nếm trải khổ sở như thế? Suy bụng ta ra bụng người tưởng tượng, cô cũng biết việc này tàn nhẫn dường nào đối với Mạn Quân, cô không phải là thánh mẫu lòng dạ rộng lớn, cô cũng không phải là đồng tình cô ấy thương xót cô ấy, chỉ là cô sợ, ở vào số mạng của cô âý như vậy, nhìn tới cô ấy lại có tương lai như vậy.
"Nói cách khác, vào trước lúc anh và cô ấy cử hành hôn lễ, anh đã sắp xếp xong xuôi tất cả, vào lúc anh với cô ấy bước lên thảm đỏ, cũng đã nghĩ đến ngày nào đó vứt bỏ cô ấy?" Tĩnh Tri lẩm bẩm hỏi, trong mắt cũng dần dần tập hợp nước mắt, đúng vậy, anh vẫn luôn là người đàn ông có lòng dạ ác độc như vậy, người phụ nữ có cảm tình với anh, từ trước đến giờ anh có thể không thèm để ý chút nào tùy ý chà đạp cũng không chớp mắt . . .