Đúng vậy, anh vẫn luôn là người đàn ông có lòng dạ ác độc như vậy, người phụ nữ có cảm tình với anh, từ trước đến giờ anh có thể không thèm để ý chút nào tùy ý chà đạp cũng không chớp mắt . . . .
Mà phần bạc bẽo này, tuy tạm thời chỉ là dùng ở trên người khác, nhưng Tĩnh Tri vẫn nhạy cảm nhớ tới mình lúc trước, anh cũng từng đối xử với cô như vậy, anh cũng từng thân thiết đùa bỡn, anh cũng từng tuyệt tình đến mức như vậy, nên có một ngày, anh cảm thấy thích mình quá mệt mỏi, quá nhàm chán với mình rồi, anh có thể laị đùa bỡn thủ đoạn, ép mình rời đi hay không?
"Tĩnh Tri, em không thể nói như vậy." Anh cảm thấy vẻ mặt cô hơi không đúng, không nhịn được ôm chặt bả vai gầy yếu của cô, tay lại chạm phải ẩm ướt dính dấp, trong phòng điều hòa, cô lại ra mồ hôi cả người!©¸®!
Trong khoảng thời gian ngắn Mạnh Thiệu Đình đau lòng vô cùng, đứa nhỏ đáng thương này, là cô đang sợ sao? Sợ có một ngày anh cũng sẽ tổn thương cô như vậy?
Cô thật là khờ, thật là nhạy cảm làm cho anh đau lòng, thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra anh đối xử với cô khác biệt với những người phụ nữ khác sao?
"Tĩnh Tri, em không cần để ý chuyện vụn vặt, em suy nghĩ đi, nếu như có người buộc em gả cho một ngươi đàn ông mà em hoàn toàn không thích, chơi tất cả thủ đoạn uy hiếp em... Em chịu thành thật chấp nhận kết cục như vậy sao?"
Anh tiến hành theo chất lượng cố gắng ân cần dụ dỗ.
Nước mắt Tĩnh Tri liền chợt rơi xuống, cô khẽ gật đầu, âm thanh nhỏ bé điềm đạm đáng yêu: "Em cũng biết, em cũng hiểu rõ, nhưng. . . . Nhưng . . ."
Cả người cô cũng bắt đầu run rẩy, tại sao cô lại sợ như vậy? Rõ ràng ở trong lòng cô cầu nguyện, cầu nguyện anh đừng đối tốt với cô thêm nữa, đừng tiếp tục nuông chiều cô thêm nữa, nhưng tại sao vừa nghĩ tới có thể có một ngày, anh cũng sẽ đối xử như thế với mình, thì cô lại sợ không nhịn được bắt đầu run rẩy!
"Không có nhưng nhị gì hết, Tĩnh Tri, em phải biết, khi đó, bên cạnh anh có em, anh không có cách nào hoàn toàn để cho mình buông tha em, nếu quả thật anh và Mạn Quân được luật pháp nhận định là vợ chồng, sao anh còn tiếp tục muốn em ở lại bên cạnh anh?"
"Anh làm như vậy, là vì em?" Đôi mắt Tĩnh Tri đẫm nước mắt mê ly, cô ngưỡng mặt lên thật cao, đang nhìn vào trong con ngươi của anh, ánh mắt của anh sâu sắc mê người như thế, mà ở trong đó, chỉ có hai cái bóng nho nhỏ của cô.
Cô níu lấy ống tay áo của anh, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, cô thật là rất sợ người đàn ông này, cô nghĩ không ra lòng của anh, cô tự cảm thấy không thể khống chế được anh.
"Khi đó trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ." Tiếng nói của anh một khi trầm thấp xuống, thì vô cùng đậm đà mê người, như đang khiêu khích tiếng lòng cô.
"Ý nghĩ gì?" Cô chỉ ngây ngốc hỏi.
"Anh không thể chú ý cái khác, anh chỉ nghĩ, nếu anh thật sự cưới Mạn Quân, thì anh hoàn toàn mất đi em."
Anh nói đặc biệt chân thành, ánh sáng trong mắt càng khiến cô xúc động, có thể đây là lời tỏ tình đẹp nhất trên đời, trong một đêm lại biết biến thành một lưỡi dao sắc bén làm người bị thương, cô đã sớm sợ hãi.
"Anh chỉ biết không còn cách nào nữa khiến mình có lỗi với em, tuy là, lúc đó em cũng một lòng một dạ trên người Thiệu Hiên, hoàn toàn không quan tâm."
Anh cười khổ sở, khóe môi nhếch lên độ cong hơi tự giễu, nhưng vẫn tuỳ tiện tuấn tú kỳ lạ khiến người ta kinh ngạc như cũ!
Trong khoảng thời gian ngắn Tĩnh Tri nói không ra lời, cô cúi đầu, hơi thở nhàn nhạt, tóc mái mềm mại trên trán che trên lông mày của cô, lông mi thật dài cũng đang khẽ run, tiết lộ nhạy cảm và lo lắng của cô, mà lúc anh đang muốn mở miệng lần nữa, lại bị người phụ nữ trước mắt làm cho mê hoặc, ở góc độ của anh, chỉ có thể thấy lông mi cuốn vểnh lên và chóp mũi xinh xắn của cô, da thịt trắng nõn như là thịt quả vải được bóc vỏ tươi non như vậy, khiến anh suýt nữa không có cách nào khống chế sự xúc động của mình!
Anh muốn cô, đúng, anh không bao giờ bằng lòng buông người phụ nữ này ra nữa, không bao giờ muốn đẩy cô đến bên cạnh người khác nữa, dù như thế nào, anh cũng phải giữ cô ở lại bên cạnh anh, bao gồm người của cô lòng của cô, đều là của anh!
Dòng máu trong mạch máu dường như đã kêu gào sôi trào, bàn tay của anh chợt lướt xuống từ trên vai của cô, giam giữ vòng eo mảnh khảnh của cô.
Lòng bàn tay nóng bỏng như vậy, gần như muốn hòa tan máu của cô, Tĩnh Tri hốt hoảng, trở tay đã đẩy anh đi, mà giờ phút này anh chỉ mặc áo sơ mi tùy ý, nút áo cài xốc xếch, lộ ra trước ngực trơn nhẵn mà cơ bắp rắn chắc, tay nhỏ bé mát lạnh của cô liền chống ở ngực cừng tráng của anh, xúc cảm mịn màng như vậy, hại anh lập tức hít vào một hơi lạnh!
Mà cùng lúc, tay giữ chặt eo cô chợt kéo cô vào lòng, môi của anh cũng theo đó đè xuống, từ mi mắt của cô một mạch hôn xuống phía dưới đến khóe môi cô, hơi thở của anh nóng như vậy, giống như là lửa đang thiêu đốt cô, đầu cô choáng váng hoa mắt, ra sức đẩy anh, tay nhỏ bé nắm đẩy lung tung ở trước ngực anh, lại càng thêm kích thích anh!
Tĩnh Tri chỉ nghe hơi thở của anh càng ngày càng dồn dập, tay anh vốn còn đang ở trên eo cô thậm chí một đường đi xuống chạm đến ngực cô!
"Mạnh Thiệu Đình! Anh làm cái gì. . . . . ." Cô tức giận vẻ mặt
đỏ bừng, tiếp tục liều mạng đẩy anh, nhưng anh vẫn thật nhanh bắt được cánh môi đỏ bừng của cô, sau đó trằn trọc hôn môi, đầu lưỡi của anh linh hoạt cạy ra hàm răng cắn chặt của cô, bắt được cái lưỡi mềm mại của cô, lập tức như càng ra sức hôn lên, ngực Tĩnh Tri phập phồng lên xuống dữ dội, tay mềm mại chống ở trước ngực anh gần như không có chút hơi sức.
Nhưng cô còn có lý trí, cô không muốn ở dưới hoàn cảnh này xảy ra quan hệ với anh, dù là cô chịu bắt đầu lần nữa với anh, thì cô cũng không muốn ở dưới tình huống như vậy.
Tất cả vẫn hoàn toàn hỗn độn, cô không thể mơ hồ khiến mình lại ngã vào một lần nữa.
"Tĩnh Tri, không cần chống cự anh nữa... Anh thích em!" Trong ánh mắt anh cực nóng dường như thiêu đốt hai ngọn lửa, mà trong nháy mắt tiếng nói anh vừa ngừng, anh lại một lần nữa hôn xuống, hôn sâu như vậy, suýt nữa đã cứơp đoạt toàn bộ vừa dâng lên trong cơ thể cô, cô không thể hô hấp, hai má đỏ mê người, mắt tuyệt vọng trợn to, mà hai tay nhỏ bé chống cự của cô đã bị anh bắt đặt ở sau lưng, dáng vẻ như vậy ép thân trên của cô không thể không cong lên, cách áo thật mỏng, mềm mại của cô ép thật chặt ở trước ngực rắn chắc của anh. . . . . .
Anh thoải mái thở dài một tiếng, hầu kết khêu gợi chuyển động lên xuống, mà nụ hôn này đã sớm rời đi môi của cô bắt đầu mút ở trên xương quai xanh đẹp đẽ của cô. Hít, Tĩnh Tri cảm thấy mình giống như là bị đặt ở trên lửa nướng, cô cảm thấy khó chịu, nhưng lại cảm thấy trong thân thể hình như có biến hóa nhỏ bé kỳ lạ, cô không phải là cô gái nhỏ, cô biết rõ đây là cái gì, phát hiện này, làm cho anh kiêu ngạo, phấn khích, nhưng lại khiến cô cảm thấy khuất nhục (khuất phục nhục nhã).
Chẳng qua là một cái hôn, Phó Tĩnh Tri cô đã muốn sa vào sao. . . . Không, cô không thể như vậy, nếu giờ phút này cô không đẩy anh ra, chính cô cũng khinh thường bản thân!
Trong đầu cô còn đang rối rắm lộn xộn, mà tay của anh lại một lần nữa dời lên cách áo sơ mi sợi tơ thật mỏng nắm mềm mại trước ngực cô!
Sức lực của anh lớn như vậy, mà vào một phút nắm của cô kia, anh chợt kinh ngạc phát hiện thay đổi của cơ thể cô, anh gần như không cách nào một tay nắm hết của cô được! Kết luận này khiến anh đặc biệt xúc động, lúc máu cả người suýt vọt lên đều tập trung vào một chỗ, anh cảm giác bụng dưới mình căng cứng khó chịu, trong cổ họng không tự chủ phát ra than nhẹ khêu gợi, anh không kịp chú ý tới cảm nhận của cô, bàn tay bắt đầu dùng sức xoa bóp, xúc cảm mềm mại kia thật sự là vô cùng tuyệt vời, gần như anh không cách nào làm cho mình dừng lại, không, cho dù chết, anh cũng không chịu dừng lại!
Tĩnh Tri gần như sợ ngây người, loại động tác cuồng dã (mãnh liệt hoang dã) và thô lỗ kia của anh không biết kéo dài bao lâu, cô mới chợt phản ứng kịp, cảm thấy động tác của anh suồng sã to gan như vậy, thậm chí máu dồn lên mặt cô gần như muốn nổ tung! Người đàn ông này! Anh thật sự là quá khốn nạn rồi!
Nút áo sơ mi của cô gần như đã sắp bị anh cởi ra hết, thậm chí vừa cúi đầu, cô đã thấy áo ngực của mình, trong lúc này cảm giác nhục nhã mãnh mẽ đánh úp tới, Tĩnh Tri chợt hung hăng nhắm mắt lại, giống như liều mạng đẩy cả người anh ra, cô qua loa mặc lại áo, trong mắt to lại tràn đầy nước mắt, một giọt tiếp một giọt chảy xuống. . . .
"Anh khốn kiếp! Mạnh Thiệu Đình! Anh khốn kiếp ——" Cô khóc lớn xoay người sang chỗ khác không muốn nhìn anh nữa, chỉ là không ngừng mắng anh hèn hạ như vậy!
Giống như là một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu, Mạnh Thiệu Đình mới vừa còn cảm thấy mình đang ở Thiên đường, chỉ chốc lát anh cũng đã ngã vào địa ngục.
Trong cơ thể còn ngọn lửa thiêu đốt không chịu tắt, rồi lại không có biện pháp thật sự cứng rắn với cô, chỉ đành phải mạnh mẽ ép mình hít sâu vài hơi, âm thanh khàn chịu nhận lỗi: "Tĩnh Tri. . . . . . Thật xin lỗi, đừng khóc có được hay không?"
Anh vỗ bả vai của cô, nhưng lập tức bị cô bỏ rơi, cô còn ghét chưa hết giận, dứt khoát đứng lên định tránh ra, nước mắt làm sao cũng không ngừng được, trong lòng bực tức suýt nữa đã muốn nổ tung!
Anh vốn là như vậy, luôn không quan tâm dính vào cô, anh mặc kệ trong lòng cô muốn cái gì, mặc kệ cô có chấp nhận anh hay không, mặc kệ là cô bằng lòng anh làm vậy hay không, anh luôn theo mong muốn của mình muốn làm gì thì làm, vậy thì anh coi cô là cái gì?
"Tĩnh Tri. . . . . ." Anh hơi nhíu mày, trang bubble lại đưa tay kéo cô một lần nữa: "Đừng khóc có được hay không? Nếu như em không hài lòng, về sau anh sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Anh buộc lòng phải đợi, ai bảo cô gái nhỏ này vốn nhạy cảm và lại nghi ngờ như vậy, cũng không muốn tin tưởng chút nào, anh là thích cô thật, tình cảm mới có thể không kềm chế được, mới có thể không cách nào khống chế được mình.