"Không... Em không muốn anh đi!" Cô bỗng nhiên nhịn không được bổ nhào tới, ở sau lưng anh ôm chặt lấy anh, mặt dán lên trên lưng rắn chắc của anh, có chút sợ hãi thì thầm: "Thiệu Đình, ngày mai là sinh nhật em, anh không nên tức giận có được hay không? Là lỗi của em, em nhận lỗi với anh, Thiệu Đình..."
"Tĩnh Tĩnh..." Anh hết cách thấp giọng gọi tên cô, tay cũng là chậm rãi rơi xuống nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của cô trên eo anh, trong giọng nói của anh có phần mệt mỏi, nhắc lại một lần nữa: "Anh không tức giận, chỉ là nghĩ, anh và em, đều cần tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, không còn sớm, ngày mai là ngày sinh nhật của em, hiện tại em đi ngủ một giấc thật ngon, đợi có thời gian, anh nghĩ muốn nói chuyện với em một chút, nhưng không phải hiện tại, có được hay không?"
Tĩnh Tri giật mình một chút, bỗng nhiên gật đầu thật mạnh, cô rút tay ra, mỉm cười mở miệng; "Được, chúng ta đều bình tĩnh một chút. Sau đó, nói chuyện thật tốt với nhau."
Mạnh Thiệu Đình xoay người, đáy mắt đã có một chút vui mừng, cô nguyện ý nghe đề nghị của anh bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ quan hệ của bọn họ trong lúc này, nguyện ý mở rộng cửa lòng nói chuyện, cái này thật sự là một khởi đầu thật tốt.
"Đi ngủ sớm một chút." Anh đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, trên trán cô hôn nhẹ một cái, tươi cười đánh tan đi băng lãnh vừa rồi.
Cônở một nụ cười ngọt ngào đáp lại, cũng đi cà nhắc tới khẽ hôn lên máanh một cái: "Anh cũng phải, nghỉ ngơi thật tốt."
"Ngủ ngon." Giọng nói của anh trầm trầm, đôi mắt đen đặc giống như mực cũngtràn ra vô số ôn nhu, nhưng vẫn lại là buông cô ra, thoáng lui về phía sau một bước.
Hai người đều không bình tĩnh, nếu còn nói chuyện tiếp với nhau chỉ sợ sẽ làm cục diện ngày càng bế tắc hoặc là Nhất Phách Lưỡng Tán (nghĩa đen là một đập vỡ đôi, câu thành ngữ với nghĩa rằng để đạt được mục đích, hai bên cùng thiệt hại cũng không sao), không bằng tách ra cả đêm, cũng để cho cô cẩn thận suy nghĩ một chút, trong lòng cô, cuối cùng anh có địa vị gì.
"Ngủ ngon." Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo bóng anh xoay người ra ngoài, đi tới cửa, bỗng nhiên anh dừng lại bước chân, quay người lại, chống lại đôi mắt sáng ngời của cô, chỉ cảm thấy tâm vô cùng mềm mại, ý cười thật sâu thấm vào trong đáy mắt: "Anh vừa rồi thiếu chút nữa quên mất, hiện tại đã rạng sáng mười hai giờ, sinh nhật vui vẻ, Tĩnh Tĩnh."
Đôi môi xinh xắn của cô từng chút từng chút nhếch lên, cười rực rỡ với anh: "Cảm ơn anh, Thiệu Đình."
"Ngày mai gặp." Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, tại thời khắc đó, hai người đều nhìn đến đáy mắt quang mang cùng tươi cười của nhau.
Tĩnh Tri lại đứng yên lặng một hồi, đợi cho hơi thở của anh ở trong phòngdần dần biến mất, cô mới xoay người sang chỗ khác, thân thể bổ nhào lên chiếc giường mềm mại, d]d"l"q!d(.)co[m khuôn mặt cũng chôn vào giữa gối, khóe môi của cô nhưng là không nhịn được giơ lên, mặc dùkhông ngờ anh sẽ đi tới, nhưng cô đã nói không nên lời vui vẻ.
Có lẽ, đợi cho tiệc sinh nhật qua đi, cômuốn nói chuyện thật tốt vớianh một chút, nói cho anh, thật sự côvàThiệu Hiên đã kết thúc, hiện tại Thiệu Hiên cực kỳ tốt, chỉ sợ rất nhanh đã muốn làm ba ba, cô chỉ muốn chân thành chúc phúc, không có suy nghĩ gì về anh ấy nữa.
Một đêm đều là mộng đẹp, sáng sớm mở mắt, đã cảm giác trong phòng tràn đầy mùi thơm ngát, nhịn không được quay đầu nhìn xung quanh, vừa nhìn đã là mảng lớn xanh tươi xanh biếc, Tĩnh Tri ngồi xuống, liền nhìn đến một gốc cây hoa quế ngoài cửa sổ, giống như chồi hoa kết hạt gạo nhỏ, hương thơm là từ nơi này mà đến.
Khi cô xuống giường, phát hiện lòng bàn chân đã không còn đau nữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hôm nay cô đúng là muốn mang giày cao gót cả ngày!
Rửa mặt xong, Phi Đồng cũng đã thay xong quần áo mới, anh cũng đến đây, bộ dạng mỉm cười tinh thần mười phần, cô cũng nhìn thấy trong lòng vui mừng, ngồi ở trước bàn trang điểm quay lại cười, trên tay cũng không dừng động tác bôi kem dưỡng da "Chờ một chút, em lập tức xong ngay."
Phi Đồng bổ nhào qua, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô thoa kem trên mặt, cái mũi nhỏ ngửi ngửi vài cái: "Mẹ thơm quá, con cũng muốn bôi bôi thơm thơm..."
Vẻ mặt Tĩnh Tri cười ngọt ngào, cúi đầu hôn con trai một phen: "Đây chỉ có người lớn mới có thể dùng, con còn nhỏ, không thể dùng, trắng như Bảo Bảo là được rồi."
Phi Đồng ngoan ngoãn gật đầu, lại khó nén sốt ruột ồn ào: "Mẹ nhanh một chút, mẹ không cần trang điểm."
"Con phải đến lấy lòng mẹ nha?" Tĩnh Tri tươi cười càng nhiều hơn, véo véo khuôn mặt trắng trẻo của con, mới vừa lòng đứng lên, cầm một thỏi son nước hồng nhạt tô một chút, cả người liền tràn đầy tinh thần.
Cô dự định xoay người lại, Mạnh Thiệu Đình đã đè lại vai của cô, nhìn cô ở trong gương: "Phi Đồng nói rất đúng, em không cần trang điểm quá nhiều."
Mặt Tĩnh Tri hơi hơi đỏ, bộ dạng thuận theo rũ mắt đẩy tay củaanh ra: "Đi thôi, còn muốn đi thử quần áo nữa."
Anh lại cười một cái, vẫn không nói cái gì, một tay dắt Phi Đồng, một tay dắtcô đi ra ngoài.
Lễ phục anh đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng vẫn chưa nói cho cô là kiểu dáng gì, cho tới giờ khắc này tận mắt nhìn thấy, mới biết được ngay cả chính mình, cũng không thể chống lại sự yêu thích đối với bộ quần áo xinh đẹp như vậy.
Giống như một đám mây trắng tinh, trước ngực là tầng tầng lớp lớp giống như một đóa hoa trắng tinh mỏng manh, thắt lưng lại cực kỳ vừa vòng eo của cô, theo làn váy chạy lên trên, d*d*l*q_d dùng chỉ bạc thêu quấn nhánh giống như một đóa hoa sơn chi, càng lên cao càng thưa thớt, cho đến bên eo, cũng chỉ còn một nhành hoa uyển chuyển sinh ra, uốn lượn ở trên eo.
Mắt cô nhìn đến cũng rất thích, lúc mặc vào lại càng giật mình phát hiện, kích cỡ thế nhưng lại vô cùng
vừa vặn, nhịn không được đưa mắt nhìn anh, lại đối diện với ánh mắt gian xảo cười cười của anh, mặt liền đỏ lên, cúi đầu chỉnh lý tốt làn váy, thay giày, lại có chuyên gia hoá trang và làm tóc cho cô, trang điểm cũng chỉ nhàn nhạt, mà một đầu tóc dài cũng chỉ là hơi hơi uốn xoăn một vài lọn tóc, chỉ là theo ý lười biếng buông xuống ở trên vai, vết thương cũng không có che đi, vẫn như cũ ngay ngắn chỉnh tề che tại trên trán.
Anh đi qua, đáy mắt đã có điểm áy náy: "Anh vẫn là không có biện pháp xóa vết xẹo trên trán của em."
Tĩnh Tri lại không thèm để ý cười, khoát tay: "Không sao cả, dù sao cũng có thểdùng tóc che khuất, lại nói, em cũng không phải cực kỳ để ý những thứ này."
Dung mạo rồi cũng sẽ có một ngày già đi, tội gì phải tính toán chi li từng chút một.
"Mẹ, mẹ là kết hôn với tiên sinh Mạnh sao?" Phi Đồng mở to đôi mắt xinh đẹp, bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt làn váy của cô, vẻ mặt khẩn trương.
Tĩnh Tri ngồi xổm xuống ôm lấy con trai, cứ như vậy nhẹ nhàng mở miệng: "Mẹ không kết hôn, cũng sẽ không kết hôn với tiên sinh mạnh, tiên sinh Mạnh có vợ rồi."
Mặt Phi Đồng lập tức xoay qua nguýt nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Vậy vì cái gì chú ấy không trở về nhà?"
Tĩnh Tri nhất thời không biết nên nói cái gì, trái tim lại hiện ra mộtchút chua xót, thấy cô trầm mặc, Phi Đồng liền giang tay nhỏ bé ôm cô; "Mẹ, chúng ta vẫn là về nhà thôi, nơi này không tốt."
"Tĩnh Tĩnh, hôm nay là sinh nhật em, phải vui vẻ." Mạnh Thiệu Đình đi tới vài bước, nâng cô đứng lên, giữa trán không khỏi hơi hơi nhăn lại; "Không nói những thứ này, có được hay không?"
Tĩnh Tri gật gật đầu, rất nhanh đáp ứng; "Được, không nói những thứ này."
Cho dù cô biết anh không có kết hôn với Mạn Quân, cho dù cô biết quan hệ hôn nhân của anh là giả, nhưng là người đời không biết, mọi người biết đến chỉ là, cô đoạt đi ông xã của Thẩm Mạn Quân, cô là bên thứ ba.
Đây là lần thứ hai bước vào Tĩnh Viên, một đêm kia căn bản chưa kịp thấy rõ ràng đã bị Thẩm Mạn Quân buộc phải rời đi, mà hôm nay, nhưng là lần đầu tiên nghiêm túc chăm chúnhìn rõ ràng Tĩnh Viên nhà họ Phó.
Vừa vào cửa, nghênh diện đến là mặt mặt làhòn non bộ làm bức màn che, núi đá se lạnh, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng nước róc rách, mà một mặt san bằng núi đá, là hai chữ to như rồng bay phượng múa- - Tĩnh Viên.
Hốc mắt Tĩnh Tri đau xót, nhịn không được mắt đục đỏ ngầu, toàn bộ cái này, giống như năm đó, gần nhưcó thể làm giả, tuy cô biết cái này đã không phải chữ trên núi đá năm đó, nhưng anh làm được hoàn hảo như vậy, cô biết có bao nhiêu khó khăn.
Anhnắm tay cô vòng qua thạch bình, trước mặt cây cối xanh biết um tùm trong lúc đó không thể nhìn thấy tận cùng đường mòn có cái gì, đi hơn mười thước, chỉ cảm thấy trước mắt xoay mình mở rộng, ánh sáng cũng đột nhiên sáng lên, mà ngoài mấy chục thước, có một cái hồ hình bán nguyệt nho nhỏ, đúng là chia ra nửa vầng trăng, lại nhìn qua, dọc theo vị trí trong trí nhớ tìm kiếm, quả không ngoài dự liệu, có đình Dực Nhiên, Tĩnh Tri lập tức kinh hỉ ra tiếng: "Là đình Thương Lan!"
Trong khoảng thời gian ngắn cô không kiềm được vui mừng, nhấc làn váy lên không để ý chính mình đi giày cao gót, chỉ là chạy tới ngôi đình kia, giẫm lên thềm đá đi lên, xúc cảm nán lại trên ngón tay, cột đình đỏ thẫm, mới vừa rồi Tĩnh Tri xác định chính mình không phải ở trong mộng, địa thế ngôi đình tương đối cao, chung quanh mà đi, hơn phân nửa phong cảnh Tĩnh Viên liền thu vào trong đáy mắt, nhìn về nơi xa vẫn không thấy bờ ranh rới, trong lúc đó chỉ có mênh mông xanh biếc, hồ nước Tiểu Lâu như ẩn như hiện, trong lòng cô trăm vị cảm xúc lẫn lộn, lúc vui mừng lúc bi thương, vui mừng chính là Tĩnh Viên thật sự có thể lại thấy ánh mặt trời, ba ba trên trời có linh thiêng cũng sẽ hết sức vui mừng, mà bi thương chính là, Tĩnh Viên có thể tu sửa, một lần nữa trở lại thế gian, nhưng mà những người yêu thương cô che chở cô, cuối cùng cũng không nhìn thấy, sẽ không còn sống lại.
Mà những người từng là kẻ thù hoặc từng yêu hoặc từng hận, thì bây giờ cũng đều như là mây gió cuốn đi, như muối bỏ biển, cuối cùng, chạm cũng không chạm được.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại cảm giác chính mình giống như sống lại một kiếp, tinh thần cùng đáy lòng một mảnh sáng sủa, những vướng mắc không ngớt của cuộc sống này giống như đều đã tan thành mây khói, trôi qua chỉ có thời gian.
Hầu hết mọi người đều không thể sống mãi, chỉ có những ký ức tốt đẹp là còn mãi.
Cái gì cũng chỉ là hư không, cái gì cũng có thể bỏ xuống, chỉ có sinh mệnh, sâu sắc không thôi, cứ nổi nổi chìm chìm giữa dòng thời gian.