Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Xảy Ra Chuyện Lớn


trước sau

Editor: Táo đỏ phố núi

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của anh vang lên, rất bình tĩnh và tự nhiên nói: "Tĩnh Tĩnh, hay là chúng ta kết hôn đi."

Cô chợt ngẩng đầu, cả người như bị hút vào đôi mắt đen như mực kia, tim đập nhanh như đánh trống, nhưng mà từng chút từng chút lại chìm xuống đáy cốc.

Cô không biết nên trả lời như thế nào.

Vấn đề này không giống như lời cầu hôn của người đàn ông với người phụ nữ như bình thường, chỉ cần dựa vào thích hoặc là không thích, thì trả lời đồng ý hoặc không đồng ý.

Trong lòng cô cảm thấy chua xót tới mức không chịu nổi, còn anh thì lại giống như đang đứng ở trên vách núi, trái tim đập rất mạnh, nhưng nhiệt độ ở lòng bàn tay lại lạnh ngắt.

Anh cố gắng muốn tìm đề tài để phá vỡ cục diện bế tắc này, còn cô lại tìm lý do để bớt xấu hổ, nhưng càng hoảng loạn thì càng không có cách nào, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đứng đối mặt với nhau, chỉ biết lắng nghe tiếng hít thở và tiếng tim đập của nhau.

Ngay tại lúc không khí bị đè nén tới mức sắp nổ tung, thì đột nhiên có một hồi chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt kia.

Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri dường như cùng thở phào nhẹ nhõm một cái, anh cười một tiếng với cô, bàn tay cầm điện thoại lên nói: "Anh nghe điện thoại một chút."

"Được, được, anh cứ tự nhiên." Cô cũng cười cười đáp lại anh, sau đó xoay người đi về hướng phòng ngủ: "Có chút khát nước, em đi rót ly nước."

Anh không lên tiếng, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, bà Mạnh gọi tới, anh không muốn nghe, liền nhấn nút tắt luôn.

Dường như là ngay lập tức, lại gọi lại lần nữa, Mạnh Thiệu Đình hơi nhíu mày lại, mẹ vẫn luôn là người kiêu ngạo, nếu anh không nghe điện thoại, thì tuyệt đối bà sẽ không gọi lại lần thứ hai, bây giờ lại kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ thật sự đã có chuyện gì xảy ra?

Mẹ con liền tâm, cho dù bà đã làm sai đối với anh, nhưng anh cũng không thể đối với bà như không có chuyện gì, do dự một lúc lâu, lại thấy Tĩnh Tri đã tránh đi, liền cắn răng một cái nhấn nút nhận cuộc gọi, vừa mới "Alo" một tiếng, bên kia liền có tiếng khóc vang lên, hình ảnh bà Mạnh ngày thường vẫn ung dung bình tĩnh đã biến mất không còn dấu vết, "Thiệu Đình, ba con đã xảy ra chuyện, con mau tới bệnh viện đi! Thiệu Đình …"

Mạnh Thiệu Đình thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, anh sửng sốt một lúc, rồi mới tỉnh táo lại, lập tức hỏi: "Mẹ, mẹ đừng vội, ba đã xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ đang ở bệnh viện nào, con sẽ đi qua đó ngay…"

Bà Mạnh lại khóc lóc ầm ĩ một trận, vừa khóc vừa mắng: "Chẳng phải ông ấy bị bất tỉnh là do chuyện thằng bé con súc sinh kia và Mạn Quân hay sao? Cũng không biết người nào đã nói cho ông ấy biết nữa, vừa nghe thấy ông ấy đã ngất đi, bây giờ vẫn còn đang phải cấp cứu …"

"Mẹ, mẹ đừng đi đâu, con sẽ qua đó, không có chuyện gì đâu, ba sẽ không xảy ra chuyện gì, mẹ đừng khóc, con qua đó ngay."

Mạnh Thiệu Đình vừa nói vừa xoay người đi vào phòng ngủ, qua điện thoại hỏi tên bệnh viện kia, rồi mới cúp điện thoại, tiện tay cầm cái áo khoác chưa kịp khoác lên người đã vội chạy ra ngoài. d i e n d an l e qu y d on Tĩnh Tri thấy anh vội vội vàng vàng liền bê ly nước ra nghênh đón, vừa muốn mở miệng hỏi, thì bị anh vội vàng đi tới mà không ngẩng đầu lên dụng phải một cái rất mạnh, nước trong ly vẫn còn rất nóng đổ hết vào người của Tĩnh Tri, cô bị bỏng đau nên kêu lên ui da một tiếng, cái ly trong tay không cầm chắc liền rơi xuống đất…

Mạnh Thiệu Đình cuống quít đỡ cô dậy, nhìn kỹ từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, buông cánh tay cô ra, vội vàng nói: "Tĩnh Tri, bây giờ anh có chuyện gấp, lát nữa để cho người giúp việc chuẩn bị bữa tối cho em, không được bỏ bữa, biết không?"

Anh nói xong, cũng không quay đầu lại liền chạy ra ngoài, Tĩnh Tri chạy theo mấy bước mới đuổi kịp anh, nắm lấy cánh tay của anh, có chút kích động hỏi: "Đã xảy ra chuyện lớn gì sao?"

"Em không cần phải xen vào, cũng không cần lo lắng, anh sẽ xử lý." Anh đẩy tay cô ra, bước nhanh chân hơn nữa đi xuống lầu.

"Thiệu Đình..." Tĩnh Tri lo lắng không thôi, bối rối đuổi theo, giữ anh lại: "Tới cùng thì có chuyện gì xảy ra, em rất lo lắng …"

"Anh nói là em không cần để ý, tự anh sẽ xử lý được!" Mạnh Thiệu Đình lo lắng cho bệnh tình của ba mình, âm lượng không khỏi tăng lên, sức lực lúc đẩy cô ra cũng không khỏi tăng lên, Tĩnh Tri bị anh đẩy ra lảo đảo một chút, thấy anh không nhìn tới mình mà vội vã đi xuống dưới lầu, không qua mấy giây bóng dáng anh liền biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Cô tựa vào lan can đứng yên ở đó, trên cánh tay chỗ bị nước nóng đổ vào đã bắt đầu cảm thấy đau, nhưng không đau bằng sự cô đơn và đau đớn trong lòng. Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh vội vàng và sốt ruột như vậy, thậm chí còn hung dữ đẩy cô qua một bên, không thèm nói một câu an ủi hay giải thích nào, mà đã chạy đi như vậy.

"Mẹ..." Một cậu bé nho nhỏ lũn cũn đi tới, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, mới vừa rồi mẹ của bé bị đẩy như vậy, bé đã nhìn thấy rất rõ ràng.

"Bảo bối, con tỉnh ngủ rồi hả? Con có đói bụng không?" Tĩnh Tri vừa nhìn thấy con trai, lập tức xoay người lại ngồi xổm xuống ôm lấy bé, sờ sờ mặt của bé, lại sờ xuống cái
bụng nhỏ: "Có muốn đi ăn cơm không?"

Phi Đồng lắc đầu, bàn tay mập mạp của bé nắm lấy ngón tay trỏ của Tĩnh Tri, "Mẹ, chúng ta đi về nhà đi có được không?"

Trong lòng Tĩnh Tri đau xót, nhẹ nhàng ôm lấy con trai, cái trán của cô đụng vào cái trán nhỏ của bé, nhẹ nhàng hỏi: "Bảo bối nhớ nhà à? Chúng ta ở đây không được sao? Đây là khu vườn rất đẹp đó, là của ông ngoại để lại."

Cặp lông mi dài dài của Phi Đồng liền rũ xuống, cái miệng nhỏ xinh lẩm bẩm vài tiếng, rầu rĩ nói: "Con muốn ăn bánh cua bao bột hấp."

Thật đúng là trẻ con, Tĩnh Tri lắc đầu cười: "Mẹ đi mua cho con ăn có được không?"

"Con muốn ăn ở nhà."

Tĩnh Tri ngẩn người, bỗng nhiên cắn chặt răng nói: "Được, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ trở về nhà."

*********************************************************

Lúc trời đã gần sáng, trong phòng bệnh ánh mặt trời mờ mờ chiếu vào, ở trước giường bệnh có hai người đàn ông ánh mắt đỏ ngầu như máu, còn ngườigià nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt ra.

"Ba! Ba đã tỉnh rồi!" Mạnh Thiệu Tiệm phát hiện trước tiên, lập tức vui mừng hô lên.

"Ông à, ông à... Ông làm tôi sợ muốn chết, ông đã hôn mê một ngày một đêm rồi!" d d l q d Bà Mạnh vừa mới chợp mắt được một chút, nghe thấy tiếng hô của Mạnh Thiệu Tiệm liền thức dậy, lảo đảo chạy tới khiến đẩy một cái làm Mạnh Thiệu Tiệm ngã sang một bên, ghé vào bên giường của Mạnh Chấn Tông òa khóc.

Xem ra sắc mặt của Mạnh Chấn Tông vẫn còn rất kém, nghe thấy tiếng khóc của bà Mạnh, ông ta không thể không nhíu mày lại.

Mạnh Thiệu Đình bước lên phía trước, cầm khăn tay đưa cho bà Mạnh: "Mẹ, ba đã tỉnh lại, đây là chuyện tốt, mẹ cũng đừng khóc nữa, ba vẫn còn rất yếu, bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng."

Bà Mạnh gật đầu, cánh tay vỗ vỗ vào Thiệu Đình an ủi: "Đứa bé ngoan, cũng là con đã suy nghĩ chu đáo."

"Ba, không bằng ba hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, con và mẹ cùng với anh trai đi qua phòng bên cạnh nghỉ, không quấy rầy ba nghỉ ngơi có được không?"

Mạnh Thiệu Đình thấp giọng hỏi Mạnh Chấn Tông, ai ngờ Mạnh Chấn Tông lại lắc đầu một cái, cố gắng thì thào: "Tất cả đừng đi, ba có chuyện muốn nói."

Bà Mạnh ngây người ra một chút, sau đó nhìn Mạnh Chấn Tông, dịu giọng nói: "Ông à, có cái gì thì chờ khoẻ lại hãy nói cũng không muộn…"

"Không được, chuyện về đứa cháu trai ruột thịt của ta, quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì khác."

Mạnh Chấn Tông nói xong câu này, thì liền thở dốc, Mạnh Thiệu Đình và Mạnh Thiệu Tiệm cuống quít vuốt ngực cho ông xuôi xuống, một lúc lâu sau ông mới trở lại bình thường.

"Cái gì mà cháu trai?" Vẻ mặt của bà Mạnh bắt đầu trở nên nghiêm túc, lâu như vậy không thấy Mạnh Chấn Tông đề cập tới, bà ta những tường rằng ông đã quên mất hoặc vì chuyện thân thế của Phi Đồng nên không muốn nhắc tới nữa, nhưng mà khi Mạn Quân vừa mới vạch trần chuyện này ra, ông ta đã không thể đợi được nữa!

Mạnh Chấn Tông già nhưng vẫn còn dẻo dai, tuy đôi mắt không còn sắc bén như lúc còn trẻ nữa, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn như trước đây, chỉ cần liếc mắt nhìn tới, bà Mạnh không khỏi run lên một cái, né tránh ánh mắt của ông, không dám nhìn thẳng.

"Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng nói thẳng ra, Phi Đồng là con trai của Thiệu Hiên, hiện giờ nó cháu trưởng của nhà họ Mạnh, nó phải trở về nhà, bất kể những chuyện gì khác, trẻ con là vô tội."

"Không được!" Bà Mạnh lập tức xù lông lên, đây là giới hạn cuối cùng của bà, cho dù thế nào chỉ cần không đụng chạm tới giới hạn này của bà, thì bà đều có thể nhẫn nhịn được, nhưng hiện giờ, tuyệt đối là không được!

"Bà vội cái gì." Mạnh Chấn Tông thấy bà phản ứng kịch liệt như vậy, thì không nhanh không chậm nói một câu. Giọng nói sắc bén khiến cho bà Mạnh liền im bặt lại, vẻ mặt của bà ta tái mét đi, vẻ mặt ẩn nhẫn nhìn Mạnh Chấn Tông.

"Ba của Phi Đồng là Thiệu Hiên, mà Thiệu Hiên là con trai ruột của Mạnh Chấn Tông ta, vậy Phi Đồng chính là cháu trai của nhà họ Mạnh, đây là chuyện không thể thay đổi được, không có chuyện cốt nhục của nhà họ Mạnh chúng ta lại phải chịu lưu lạc ở bên ngoài, nhà này cũng không phải nghèo khổ tới mức không nuôi nổi con cháu mình. Cứ quyết định như vậy đi, chờ ta xuất viện thì chính thức đưa Phi Đồng trở về nhà."

Mạnh Chấn Tông nói xong, thì mệt mỏi nhắm mắt lại, xua xua tay: "Thiệu Đình ở lại, bà và Thiệu Tiệm đi về nghỉ ngơi trước đi."

"Mạnh Chấn Tông..." Sắc mặt của bà Mạnh trắng bệch, cả người đều run run, bà là người vợ được mai mối sính lễ cưới hỏi đàng hoàng, cuối cùng lại bị một đứa con hoang của người phụ nữ hèn hạ kia cưỡi lên đầu sao? Cháu trưởng nhà họ Mạnh? Chẳng lẽ ông vẫn muốn nhận thằng con hoang về nhà họ Mạnh? Hoang đường! Thật hoang đường!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện