Editor: White Silk-Hazye
Bà là vợ chính thức do ông dùng tam môi lục sính (*) lấy về nhà, kết quả là lại bị một người phụ nữ thấp hèn ở bên ngoài ngồi ở trên đầu! Cháu đích tôn nhà họ Mạnh sao? Chẳng lẽ ông còn muốn đón về để chia một chén canh ở nhà họ Mạnh? Đừng hòng, đừng hòng!
(*)Tam môi lục sính: còn gọi là ‘tam thư lục lễ’ là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.
Tam thư: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời điểm nhất định. (thời nay thì chỉ còn mỗi một loại là ‘giấy đăng ký kết hôn’ thôi)
Sính thư: trao đổi khi đính hôn.
Lễ thư: trao đổi sau khi đính hôn.
Nghênh thư: nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.
Lục lễ: sáu bước tiến hành hôn lễ.
Nạp lễ: nhà trai chuẩn bị lễ vật, cậy người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.
Vấn danh: nhà trai viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.
Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.
Nạp trưng: đính hôn.
Thỉnh kỳ: chọn ngày tốt làm đám cưới.
Nghênh thân: đúng ngày lành tháng tốt, tân lang đến nhà tân nương chính thức rước về nhà mình.
Mạnh Thiệu Tiệm thấy thế liền kéo ống tay áo bà Mạnh một chút, im lặng nháy mắt với bà, lời nói của Mạnh phu nhân đang đến bên miệng, lại cứng rắn nuốt xuống, bà nghiến chặt răng một cái, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Cửa đóng lại, bên ngoài phòng bệnh là hành lang vắng vẻ.
Mạnh phu nhân đi về phía trước mấy bước, lúc này mới đứng lại: "Con kéo ta làm gì?"
Bà lạnh mặt, trong ánh mắt mang theo chán ghét, vẻ mặt của Mạnh Thiệu Tiệm không mang theo một chút gợn sóng, đáy lòng lại dần dần có một loại nóng nảy khát máu lưu động.
"Mẹ, từ trước đến nay cha nói một không nói hai, mẹ ở đây chống đối ông ấy, chỉ có thể phản tác dụng, không bằng nghĩ biện pháp khác."
Anh đốt một điếu thuốc, thái độ khác thường không có cung kính, ngược lại mang theo mấy phần lãnh ngạo liếc nhìn.
Mạnh phu nhân đương nhiên là lập tức phát hiện ra anh khác thường, trong lòng của bà chợt lóe lên, giống như có thứ gì đó mà bà không bắt kịp: "Con có biện pháp gì?"
Mạnh Thiệu Tiệm không nhanh không chậm phun ra một vòng khói, hé nửa mắt, một lúc sau, khi bà Mạnh gần như sắp mất đi tính nhẫn nại, anh mới cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng; "Trên đời này, nếu như không có Mạnh Phi Đồng, thì cũng sẽ không có chuyện gì rồi?"
"Nói bậy! Đang yên lành, làm sao sẽ không có!" Mạnh phu nhân thở hỗn hển, vứt ra một câu, xoay người đi ra ngoài. Mạnh Thiệu Tiệm lại tiện tay dập tắt đầu thuốc lá, cười khẽ không nhanh không chậm nói ra một câu: "Mẹ, trên đời này không có chuyện gì không thể làm được, chỉ có muốn hay không, có dám hay không mà thôi? d d!L!q d . c o mMẹ xem, là để cho Phi Đồng trở về, sau đó chú ba quay lại, Mạnh thị lại chia thành hai, hay là dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, hả? Đương nhiên Phi Đồng là đứa nhỏ của nhà chúng ta, tự nhiên sẽ không làm ra cái gì quá phận, chỉ là, muốn cha không tìm được, không nhìn thấy, thời gian lâu thì sẽ quên đi người cháu này mà thôi..."
"Lời con nói là thật." Mạnh phu nhân dừng bước chân, xoay người lại, ánh mắt sắc bén như cái móc nhìn con trai lớn nhất ở trước mặt.
Nó thật sự thay đổi…không, là lộ ra bản tính của nó mà thôi, dáng dấp của nó không giống ông ta, nhưng mà cái tính khí này, một phần ẩn nhẫn, một phần âm ngoan này thật sự hoàn toàn giống ông ta, nếu ông ta còn sống...
Mạnh phu nhân đột nhiên nhắm mắt lại, ngăn không cho mình tiếp tục nghĩ nữa, không... ông ta đáng chết, nếu như ông ta còn sống, vinh hoa phú quý hôm nay của bà đã sớm là công dã tràng, càng đáng trách chính là ông ta đã chết, vì sao còn muốn lưu lại thứ này, cả ngày lẫn đêm nhắc nhở bà, nhắc nhở chính bà đã làm chuyện không sạch sẽ với người ngoài.
Đứa con trai này là một cây cái đinh trong lòng bà, bà sớm muộn gì cũng phải loại trừ, tốt nhất là nó không có quan hệ với nhà họ Mạnh, ra nước ngoài hay là tự tạo sự nghiệp, tất cả của nhà họ Mạnh chỉ có thể là của Thiệu Đình, chỉ có thể là của thằng bé!
"Mẹ, cho tới bây giờ chuyện con muốn cũng không nhiều, kể cả lúc này, con muốn chỉ là được đối xử như chú hai, đều là con trai của nhà họ Mạnh, vì sao lại có chênh lệch khác nhau đến như vậy?"
Trong lòng Mạnh phu nhân cười lạnh, vẻ mặt lại lộ ra mấy phần hòa nhã: "Con đây là đang nói ngốc cái gì? Con và Thiệu Đình đương nhiên là đều được ta xem trọng như nhau! Dù sao chỉ cần không phải là chú ba của con!"
"Đúng vậy, đều như nhau." Nhưng mà vị trí chủ tịch của Mạnh thị vẫn luôn thuộc về chú hai đi, mặc kệ là bây giờ nó oai phong thế nào, sớm muộn sẽ có một ngày, tất cả mọi thứ, một mảnh giang sơn mà nó gây dựng này, đều phải chắp tay nhường cho người ta!
Sao anh có thể cam tâm?
Thấy sắc mặt âm tình bất định của anh, mặc dù trong lòng Mạnh phu nhân oán hận, nhưng vẻ mặt lại càng trở nên ôn hòa hơn nói: "Thiệu Tiệm, mẹ biết con ủy khuất, con yên tâm, con làm tốt chuyện này, sau này mẹ sẽ không đối xử tệ với con."
Anh lại lập tức nở nụ cười: "Mẹ đây là đang nói cái gì, làm việc cho mẹ, đương nhiên là sẽ không chậm trễ, mẹ cứ yên tâm đi, trong lòng con đã có kế hoạch."
"Ừ, như vậy cũng tốt, con đi đi." Mạnh phu nhân thấy anh nhận lời, mặc dù trong òng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà cũng không nghĩ ra là không thích hợp chỗ nào, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ đành để sang một bên, phất tay ý bảo anh trở về.
Mạnh Thiệu Tiệm thấy bà ta ỡm ờ đáp ứng chủ ý của mình, tâm trạng không khỏi càng khinh thường bà ta mấy phần, nhưng vẫn dạt dào ý cười nói: "Còn có một tin tức tốt muốn nói cho mẹ."
"Tin tức tốt gì?" Mạnh phu nhân đạt thành tâm nguyện, không khỏi bị cụt hứng.
"Sau vài ngày cha khỏi bệnh, con có thể sẽ kết hôn." Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên ném ra một quả bom nặng ký, làm cho Mạnh phu nhân không khỏi có chút trợn mắt há mồm.
Thiệu Đình và Mạn Quân thì không cần phải nói, ly hôn là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa nhà họ Thẩm xưa đâu bằng nay, mà nhà họ Mạnh sớm đã là khí thế nuốt cả mọi thứ, tự nhiên không cần dùng thông gia để lấy được sự ủng hộ mạnh mẽ nữa, nhưng m2...!
Nếu như nhà vợ của Thiệu Tiệm có thân phận hiển hách, đây đối với Thiệu Đình mà nói, chính là một chuyện xấu lớn nhất!
"Sao vẫn luôn không nghe con nói tới? Là con gái nhà ai?" Trong lòng Mạnh phu nhân vô cùng lo lắng, vẻ mặt lại bày ra mấy phần sắc mặt vui mừng, giống như là mẹ hiền vui vẻ rạo rực hỏi.
"À, không phải là gia đình hiển hách gì, nên vẫn không có nói với cha mẹ." Mạnh Thiệu Tiệm giả vờ có chút xấu hổ mở miệng, tâm trạng Mạnh phu nhân buông lỏng cười nói: "Gia đình chúng ta hiển hách như vậy, đâu cần nhà gái đến dệt hoa trên gấm (ví với việc làm cho gia đìng càng lớn mạnh hơn)? d:d l q:d Cưới vợ phải lấy vợ hiền, chỉ cần là một cô gái hiếu thuận, con thích là được, hơn nữa, con còn lớn hơn Thiệu Đình vài tuổi, cũng nên kết hôn, mẹ và cha con cũng đang chờ ôm cháu trai đấy!"
Mạnh Thiệu Tiệm cũng phụ họa cười nói: "Đúng vậy, mấy năm nay cũng không gặp được người thích hợp, bây giờ Tiêu thư ký làm mai, con lại thấy cô gái đó thật sự không tệ, nên đồng ý..."
"Tiêu thư ký? Tiêu thư ký Tiêu Lập Nhân sao?" Sắc mặt của Mạnh phu nhân liền đại biến, lòng bàn tay không khỏi nắm chặt lại, nhà gái có địa vị lớn như thế, nếu nói là được Tiêu thư ký đến làm mai?
"Đúng vậy, đây chính là thể diện khó có được." Mạnh Thiệu Tiệm làm như hết sức kiêu ngạo, khoe khoang nói.
Mạnh phu nhân ép buộc mình tỉnh táo lại, lại nghĩ đến Mạnh Thiệu Tiệm thiếu kiên nhẫn như vậy, tâm trạng lại chắc chắc mấy phần, mặc kệ nói như thế
nào, thân thể của ông ấy không tốt, hôn sự của Thiệu Tiệm vẫn còn có rất nhiều thời gian, sẽ có cách để ngăn cản, nhất định có biện pháp ngăn cản!
"Là con gái nhà ai mà có thể diện lớn như vậy?" Mạnh phu nhân cười, bộ dáng rất có hứng thú hỏi.
Mạnh Thiệu Tiệm hơi hiện ra mấy phần ngượng ngùng: "Nóii ra thì người đó mẹ cũng quen đó, là tứ tiểu thư nhà họ Phó - Phó Tĩnh Ngôn, chỉ là bây giờ đã là con gái nuôi của Tiêu thư ký, nhưng cũng không thể xem thường, được đối xử giống như là con gái ruột, là hòn ngọc quý trên tay đấy!"
"Phó Tĩnh Ngôn?" Âm thanh của Mạnh phu nhân lập tức tăng cao tám độ, cả người của bà gần như đều sững sờ tại chỗ, tại sao lại là nhà họ Phó? Sao Thiệu Tiệm cũng nhấc lên quan hệ với phụ nữ nhà họ Phó? Càng kỳ quái hơn chính là nhà họ Phó đã sớm nhà tan cửa nát sa sút nghèo túng, Phó Tĩnh Ngôn này làm sao bám vào Tiêu thư ký được vậy?
"Đúng vậy, là Tĩnh Ngôn, hơn nữa năm đó mẹ cũng từng gặp qua, là một cô gái rất xinh đẹp đúng không?" Mạnh Thiệu Tiệm thấy bộ dáng này của bà Mạnh, trong lòng ngược lại vô cùng vui sướng, Anh chính là chờ hôm nay, chờ từng người một của nhà họ Mạnh người không giống người mà quỷ không giống quỷ, sau đó Mạnh Thiệu Tiệm anh sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng, đứng ở chỗ cao nhất mà nhìn những người này!
Không chờ Mạnh phu nhân mở miệng, anh đã nâng cổ tay lên nhìn một chút, vừa cười vừa nói: "Mẹ, thời gian không còn sớm, con phải đi làm chuyện đó một chút, mẹ đi nghỉ ngơi một chút đi, chỗ cha còn đang cần mẹ lo lắng chăm sóc đấy."
Mạnh phu nhân hoàn toàn không có nghe được hắn nói cái gì, đợi cho bóng dáng của Mạnh Thiệu Tiệm đi mất, bà mới phục hồi lại tinh thần, trong lòng liền nói không ổn, Thiệu Tiệm dính vào chuyện hôn nhân như vậy, nếu như muốn đoạt lại quyền từ trong tay nó, chỉ sợ là hoàn toàn không thể nào! Bà biết người tên Tiêu thư ký này, luôn luôn bao che cho con, nghe giọng điệu của Thiệu Tiệm, Phó Tĩnh Ngôn rất được cưng chiều, ông ta tự nhiên sẽ không để cho con gái nuôi ủy khuất, nhưng cứ như vậy, Thiệu Đình phải làm sao bây giờ?
Không được, không được, bà không thể để mặc cho Thiệu Đình tiếp tục ở chung một chỗ với Phó Tĩnh Tri, nếu như là trước đây, nếu như Thiệu Đình thật sự quyết tâm ở chung một chỗ với người phụ nữ kia, bà không lay chuyển được thì thôi, nhưng mà bây giờ không giống với trước kia, Thiệu Tiệm có chỗ dựa vững chắc lớn như vậy, Thiệu Đình tất nhiên không thể so sánh, bà phải nghĩ một biện pháp ngăn Tiêu thư ký lại... ngăn Tiêu thư ký lại!
Đúng rồi! Trước mắt bà Mạnh sáng ngời, trong đầu đã chọn một người thích hợp, lúc trước khi cha vẫn còn sống, từng có giao thiệp nhiều đời với nhà họ Tô, nhà họ Mạnh theo thương nhân, nhà họ Tô theo chính trị, nghe nói năm đó Tô lão gia còn từng làm bí thư lãnh đạo trưởng của trung ương, mà bây giờ về hưu ở nhà, ba đứa con trai đều nhập ngũ, đều là nhân vật nổi tiếng ở mấy quân khu lớn, Tô Linh - con gái nhỏ nhà họ Tô, hồi nhỏ bà đã từng gặp, về sau bọn họ về nước kinh doanh, quan hệ này liền dần dần phai nhạt, nhưng giao tình đời trước còn đó, liên lạc lần nữa cũng không phải là việc gì khó...
Nhà họ Tô, đây chính là chiến công mấy đời, cứng rắn hơn cánh cửa Tiêu thư ký nhiều!
Nghĩ tới đây, Mạnh phu nhân mới hơi hài lòng thở dài một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, ngược lại muốn nhìn một chút, Thiệu Tiệm tâm tư đen tối đùa giỡn như vậy còn có thể che giầu được cái gì!
"Đại thiếu gia, việc này có thể hơi khó thực hiện, Nhị thiếu gia khẳng định phái đám người An Thành tăng cường bảo vệ, làm sao có thể ra tay được?"
Mạnh Thiệu Tiệm nghe thấy lời này không khỏi cười to, hôm nay hắn nhìn thấy Mạnh phu nhân kinh ngạc, thật sự là tâm tình rất tốt, nói thêm mấy câu: "Mao Trạch Đông từng nói, phải không từ thủ đoạn đánh vào bên trong của kẻ địch!"
"Đại thiếu gia có sắp xếp người nội gián ở đó?"
Ý cười nơi trong mắt của Mạnh Thiệu Tiệm càng sâu: "Dù cậu ta có là thần tiên, cũng không nghĩ ra người kia là ai đâu!"
"Đi làm đi, tôi gọi điện thoại an bài một chút, nhớ kỹ, không thể làm cho đứa bé kia bị thương, một sợi tóc cũng không được!" Anh còn chưa có xấu xa đến mức như vậy, huống chi, gây khó dễ với một đứa bé, thật là tổn thương phong độ.
********
"Tiểu thiếu gia vẫn không chịu ăn cơm sao?" An Thành vừa thấy bộ dạng mặt mày ủ rủ của Tĩnh Tri, liền biết Phi Đồng vẫn đang làm mình làm mảy ngay, đang yên lành, cũng không biết làm sao, làm ầm ĩ kịch liệt mấy ngày nay.
"Cũng không phải, liên tiếp la hét nói muốn ăn bánh bao hấp, bánh bao chiên ở chỗ chúng tôi, tôi mua cho nó, nhưng nó lại nói mùi vị này không giống, thật là làm cho người ta đau đầu..."
An Thành thấy Tĩnh Tri mặt ủ mày chau, trong lòng cũng không chịu nổi, lại nghĩ đến hai ngày này Nhị thiếu không trở về, chỉ gọi mấy cuộc điện thoại, khẳng định trong lòng cô đang rất phiền, trong đầu vừa chuyển, liền vừa cười vừa nói: "Từ nhỏ tôi lớn lên ở đây, nơi nào có món ăn ngon, tôi đều biết, không bằng tôi dẫn Phi Đồng đi ăn."
"Như vậy sao được? Anh còn có việc phải làm, quên đi, không thể chiều chuộng trẻ con, kệ nó đi."
"Nếu quá đói bụng thì cũng là chuyện lớn, dù sao hôm nay đúng lúc tôi không có việc gì, liền mang nó và Bình Bình đi ra ngoài ăn vặt, có lẽ là Phi Đồng ở trong vườn này ngộp ngạt mấy ngày, cũng buồn muốn chết rồi, đi ra ngoài chơi cũng là chuyện tốt."
Tĩnh Tri lo lắng con trai thật sự nghẹn hỏng, cũng có chút động lòng, nhìn thấy hai mắt của Phi Đồng tỏa sáng, bộ dáng không thể chờ đợi được, liền biết thằng bé rất muốn đi, lòng mềm xuống, phất tay nói: "Đi đi, nhưng cẩn thận một chút, đừng để cho nó ăn đến đau bụng là được."
"Yên tâm đi."
An Thành lập tức trở nên vui vẻ, ôm Phi Đồng liền đi ra ngoài, Bình Bình cũng cười híp mắt đi ra theo, lái xe đến khu ăn vặt ở một cái chợ, dừng lại ở bên ngoài một quán bán hàng, An Thành vừa để Phi Đồng xuống băng ghế nhỏ, dặn Bình Bình nói: "Em trông chừng Phi Đồng, anh đi lấy thức ăn cho hai người."
Bình Bình gật đầu lia lịa, thấy An Thành đi lấy xâu thịt, cô cũng có chút ngồi không yên, nhìn thấy trên quầy hàng sát vách còn có món ăn vặt ngon khác, trong khoảng thời gian ngắn liền không nhịn được đứng lên, lo lắng nhìn nhìn Phi Đồng, dứt khoát kéo nó cùng đi. Bình Bình tham ăn, làm nhiều việc cùng lúc, gắp một chén lớn xâu chuỗi, cầm bằng hai tay, vẻ mặt thõa mãn cười xoay người lại, "Phi Đồng, chúng ta trở về thôi..."
Không có người lên tiếng trả lời, Bình Bình kinh hãi, nhìn khắp nơi, nơi nào còn có bóng dáng của Phi Đồng? Chén giấy trong tay Bình Bình bịch một tiếng rơi xuống đất, cô mờ mịt nhìn xung quanh, dòng người nhiều như nước, nhưng sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của đứa bé kia...